Thiên Kim Báo Thù

Chương 180: Diệt uy phong



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Tiêu Tiêu đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích chút nào, giống như đã sợ đến mức choáng váng.

Rầm.

Người trên xe có vẻ rất tức giận, anh ta đập tay lái, sập cửa xe rầm một cái rồi hùng hổ ra ngoài, “Cô không có mắt…” Vốn đang định mắng người thì đột nhiên anh ta dừng lại, “Tiêu Tiêu?”

“Tiêu Tiêu, là em thật à?” Đối phương thấy Lâm Tiêu Tiêu vẫn chưa phản ứng lại thì vội kéo tay cô ta, “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, anh xin lỗi, vừa nãy anh làm em sợ rồi à?”

Bây giờ Lâm Tiêu Tiêu có cảm giác như mình đang nằm mơ, chẳng những cô ta đã làm hại người ta đâm hỏng chiếc xe đắt tiền như vậy, còn có một anh chàng đẹp trai bước xuống khỏi xe.

Mà đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là đối phương còn dịu dàng xin lỗi cô ta?

Nằm mơ, chắc chắn là cô ta đang nằm mơ rồi.

Lâm Tiêu Tiêu vỗ vào mặt mình, ánh mắt không hề có tiêu cự, cứ thế bước về phía trước như người mộng du.

Còn chưa đi được mấy bước thì đã bị người ta giữ lại, “Tiêu Tiêu, em sao thế? Em không nhận ra anh à?”

Gì cơ? Đỉnh đầu Lâm Tiêu Tiêu xuất hiện một dấu chấm hỏi, cô ta lại tự nhéo vào eo mình một cái, đau! Đây là sự thật không phải là giấc mơ. Cô ta từ từ quay lại, cẩn thận quan sát đối phương, khuôn mặt anh ta rất điển trai, nhưng tiếc là cô ta chẳng có ấn tượng gì cả.

Người đàn ông kia hơi thất vọng, “Trước kia anh đã từng viết thư tình cho em.” Thấy Lâm Tiêu Tiêu vẫn không phản ứng lại, anh ta mới nói một câu, “Anh tên là Lưu Tử Tuấn.”

Một cái tên nghe rất tầm thường, không hề có ấn tượng gì cả. Lâm Tiêu Tiêu xấu hổ nói một câu, “Trùng hợp quá.” Sau đó cô ta cũng chẳng biết nói gì thêm, chủ yếu là trước kia có rất nhiều người đàn ông đã từng viết thư tình cho cô ta, ai biết anh ta là ai chứ.

Thật ra Lưu Tử Tuấn cũng đã nhìn ra vẻ quẫn bách của Lâm Tiêu Tiêu, anh ta không tiếp tục đề tài này nữa, “Sao tay em lạnh thế?” Anh ta đau lòng nắm lấy tay Lâm Tiêu Tiêu, đưa lên môi thổi thổi cho cô ta.

“Em đợi anh một lát.” Lưu Tử Tuấn quay người chạy đến chỗ để xe, lấy áo khoác của mình ra, “Mong là em sẽ không chê.” Nói xong, anh ta khoác thẳng áo lên người Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Tiêu Tiêu liếc nhìn, cô ta biết nhãn hiệu này, là nhãn hiệu chuyên dùng cho hoàng gia nước Anh. Nhãn hiệu này chẳng những rất quý giá, mà quan trọng là nó chỉ được dùng cho người trong hoàng tộc, hoặc là những nhân tài được người hoàng tộc ban cho.

Ánh mắt Lâm Tiêu Tiêu lấp lánh như những ánh sao.

Về cơ bản thì ánh mắt cô ta đã tập trung vào Lưu Tử Tuấn, mục tiêu mới của cô ta.

“Đi thôi, chỗ này quá lạnh, đến nhà anh cho ấm trước đã, ở đây lạnh bị cảm mất đấy.” Lưu Tử Tuấn cảm thấy quần áo không đủ kín, dứt khoát dùng cánh tay để đè áo khoác xuống.

Đều là người trưởng thành, chẳng ai ngốc cả, vô tình gặp lại người phụ nữ mình thầm mến, không hỏi người ta đi đâu mà cứ thế dẫn cô ta về nhà, chắc chắn chỉ có một mục đích duy nhất là ngủ với cô ta. Tim Lâm Tiêu Tiêu đập thình thịch, không phải là vì căng thẳng mà là vì mừng rỡ, chuyện này quá đúng với ý của cô ta rồi. Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu hỏi một câu, “Xe của anh thì sao bây giờ?”

“Đừng để ý, lát nữa anh gọi cho trợ lý nhà anh, bảo cậu ấy xử lý.” Lưu Tử Tuấn không quan tâm vung tay, “Cùng lắm thì bị cảnh sát giao thông kéo đi, chỉ là một chiếc xe thôi mà.” Lời nói rất tùy ý.

Lâm Tiêu Tiêu cực kì, cực kì hài lòng.

Mà Mạnh Bằng thì chịu ảnh hưởng khá lớn từ vụ video nên không thể tìm được công việc nào khá khẩm, đành phải làm một nhân viên bán hàng bình thường. Hàng ngày phải đi từng nhà để điều tra, công việc chẳng những mệt mỏi mà tiền lương lại còn thấp.

Nghĩ đến việc Lâm Tiêu Tiêu sống an nhàn sung sướng quen rồi, bây giờ phải sống khổ sở với mình như vậy, thật ra anh ta cũng cảm thấy khá khó chịu. Thời gian trôi đi, cơn giận về chuyện lần trước của Lâm Tiêu Tiêu cũng dần biến mất. Hôm nay anh ta tan làm sớm, anh ta nhớ là gần đây có một cửa hàng bán hoa, định đến mua một bó để lãng mạn một hôm.

Nhưng vừa ra khỏi cửa hàng hoa thì đã thấy người phụ nữ bị ôm trên đường bên kia quen quen. Anh ta không khỏi nhìn thêm vài lần, nhưng vừa nhìn kĩ thì đầu óc lại nổ tung.

Bó hoa trên tay cứ thế rơi xuống đất.

“Lâm Tiêu Tiêu!” Chữ sau còn lớn tiếng hơn chữ trước.

Mạnh Bằng bước nhanh đến, một tay kéo Lâm Tiêu Tiêu ra, tay kia thì đánh cô ta một cái, “Sao cô đê tiện hế hả?” Mạnh Bằng tức đến mức run lên, còn chiếc áo hoàng gia rơi dưới đất thì lại chẳng có ai quan tâm.

Lần này Mạnh Bằng nổi điên thật rồi, anh ta lúc nào cũng nhường đồ ngon cho Lâm Tiêu Tiêu, không ngờ là cô ta vẫn ăn uống không quen, bây giờ lại còn đồi bại đến mức bị anh ta bắt được cảnh cô ta đang ôm ấp người đàn ông khác giữa đường. Nghĩ đến chiếc sừng dài ngoằng trên đầu, Mạnh Bằng lại hận đến mức muốn cắn người.

Lâm Tiêu Tiêu giật nảy mình vì sự xuất hiện đột ngột của Mạnh Bằng, thậm chí cô ta còn chẳng kịp phản ứng lại.

Mãi đến khi Mạnh Bằng định đánh cô ta thêm cái nữa nhưng bị Lưu Tử Tuấn chặn lại thì Lâm Tiêu Tiêu mới kịp phản ứng.

“Anh buông ra, đây là chuyện giữa tôi và cô ta!” Mạnh Bằng nắm lấy Lâm Tiêu Tiêu bằng một tay, anh ta dùng sức kéo mấy cái, cũng không quá để ý đến Lưu Tử Tuấn vì anh ta tưởng đó là người Lâm Tiêu Tiêu lôi kéo tùy tiện trên đường.

Lâm Tiêu Tiêu định giả vờ đáng thương để Lưu Tử Tuấn bảo vệ mình nhưng lại sợ anh ta không có ý đó, đến lúc đấy thì cô ta sẽ đắc tội với Mạnh Bằng đến chết mất, cuộc sống sau này sẽ càng bi thảm hơn. Nghĩ vậy, cô ta quyết định lựa chọn không nói lời nào, cứ thế nhìn hai người đàn ông đọ sức với nhau.

“Tôi không buông đấy.” Lưu Tử Tuấn dùng sức kéo mạnh một cái, cứ thế giật được tay Mạnh Bằng ra.

Cơn đau trên cánh tay khiến Mạnh Bằng không thể không thả Lâm Tiêu Tiêu ra.

“Anh biết tôi là ai không?” Mạnh Bằng cảm thấy chắc hẳn người này không rõ tình hình cho lắm nên chỉ vào mũi mình hỏi một câu.

Lưu Tử Tuấn cười cười, ra vẻ không để ý, “Anh là ai thì liên quan gì đến tôi?”

“Tôi là người đàn ông của cô ta, tôi muốn dẫn cô ta đi.” Mạnh Bằng gần như muốn nhảy dựng lên, bình thường nếu là khách thì chỉ cần nghe thấy chính chủ đến kiểu gì cũng sẽ chịu buông ra.

Nào ngờ Lưu Tử Tuấn lại không hề đáp lại anh ta mà còn cười vui vẻ hơn, “Người đàn ông của cô ấy?” Sau đó anh ta chỉ về phía Lâm Tiêu Tiêu đang đứng há hốc mồm, “Bây giờ tôi nói cho anh biết, anh không còn là gì nữa rồi.”

Khi anh ta nói câu này, Lâm Tiêu Tiêu cũng thầm hiểu, bước vài bước đến chỗ Lưu Tử Tuấn, “Không, không, không, anh ta chỉ là một kẻ bám đuôi, một kẻ bám đuôi bị điên.” Cô ta lập tức phủi sạch mọi quan hệ với Mạnh Bằng.

Lưu Tử Tuấn vỗ vào vai Lâm Tiêu Tiêu, ý bảo cô ta đừng sợ rồi lấy điện thoại ra gọi, “Đến đón chúng tôi.” Sau đó đọc địa chỉ rồi cúp điện thoại.

Lưu Tử Tuấn đánh giá Mạnh Bằng một lượt từ trên xuống dưới, “Dù có là đàn ông thì sao? Một người đàn ông mà còn chẳng nuôi nổi người phụ nữ của mình thì có đáng mặt đàn ông không?” Sau đó anh ta kéo Lâm Tiêu Tiêu về phía mình, chỉ lên quần áo của cô ta.

Nếu so với người có tiền thì Mạnh Bằng đúng là rất nghèo, ngay cả ba bữa ăn trong ngày cũng phải tính toán. Nhất là trong trường hợp có một công việc mà lương chẳng được mấy đồng thì lại càng có vẻ bần cùng hơn.

Lưu Tử Tuấn lấy một tờ chi phiếu trong túi quần ra, viết bừa mấy con số rồi giật ra, ném vào người Mạnh Bằng, “Mua mấy món đồ quần áo cho tử tế vào, tôi cướp người con gái của anh mà không bồi thường thì cũng thấy khó nghĩ.”

Nói xong anh ta tự cười phá lên.

Lâm Tiêu Tiêu đứng bên cạnh cũng khẽ cười theo. Thật ra cách làm của Lưu Tử Tuấn chẳng hề tôn trọng Lâm Tiêu Tiêu chút nào. Có thể là có tiền rồi, đập vào người phụ nữ mình từng yêu, lại còn là người trước kia không để ý đến mình nên cố ý trả thù.

Thế thì sao chứ?

Bây giờ Lâm Tiêu Tiêu chỉ muốn sống một cuộc sống giàu có, chỉ cần trả tiền thì trong lòng cô ta chẳng còn gì gọi là tôn trọng hay không tôn trọng nữa rồi.

Lưu Tử Tuấn vừa khoe khoang xong thì xe đã tới, là một chiếc xe thể thao với đường cong đẹp mắt. Nó có phải là bản giới hạn toàn cầu hay không không quan trọng, mà quan trọng nhất đó là Mạnh Bằng không mua được. Lưu Tử Tuấn kéo Lâm Tiêu Tiêu ngồi vào xe thể thao rồi nghênh ngang rời đi.

Mạnh Bằng ngơ ngác đứng ở đằng xa.

Trước kia anh ta còn cho rằng tất cả mọi người đều có trái tim, nhưng bây giờ thì anh ta sai rồi, sai thật rồi.

Lâm Tiêu Tiêu chính là một người không có trái tim.

Anh ta thật lòng đối xử với Lâm Tiêu Tiêu trong thời gian dài như vậy, dù là những điều đàn ông không nhịn được thì anh ta vẫn cố nhịn, nhưng kết quả cuối cùng là gì, đó là bị đá, còn bị đá một cách rất uất ức!

Nhưng Mạnh Bằng lại không nhịn được mà bật cười, thật ra kết quả này cũng có thể đoán trước được. Anh ta và Lâm Tiêu Tiêu khác nhau ở chỗ anh ta muốn kết hôn với Lâm Tiêu Tiêu, hi vọng cô ta sẽ trở thành vợ mình, là người phụ nữ bầu bạn với mình cả đời, còn Lâm Tiêu Tiêu thì khác, cô ta coi anh ta là người hầu miễn phí, là phiếu cơm, không hơn.

Người không cùng đường không thể đi cùng nhau cũng là chuyện hết sức bình thường.

Hóa ra nhiệt huyết tràn đầy, nói lạnh một cái là có thể lạnh được luôn.

Mạnh Bằng cúi người nhặt chi phiếu lên cẩn thận nhìn lại, gã đàn ông kia cũng khá hào phóng, hẳn hai triệu, đối với anh ta mà nói thì đây đúng là một con số rất lớn. Anh ta sẽ không ngốc đến mức không cần số tiền này, coi như đây chính là tiền lương chăm sóc Lâm Tiêu Tiêu thời gian qua mà đối phương cho anh ta.

Nhìn xem, nhận được tiền lương chăm sóc người khác, còn có phụ nữ ngủ cùng, nghĩ lại thì anh ta cũng không thiệt thòi lắm.

Lần này Mạnh Bằng xa xỉ một lần, gọi taxi đi thẳng đến ngân hàng.

Nhưng điều khiến anh ta bất ngờ nhất đó chính là tấm chi phiếu này là giả, chỉ là một món đồ chơi mà thôi, thậm chí nó còn là do bản thân người ta tự in ra chứ không phải là do ngân hàng cấp.

Mạnh Bằng tức giận đấm mạnh vào tường, tức giận vì bị lừa.

Nhưng đợi đến khi bình tĩnh lại rồi thì đột nhiên anh ta lại bật cười, thật sự rất vui vẻ. Dù gã đàn ông kia có tiền hay không thì anh ta đã giở trò như vậy, chứng tỏ anh ta cũng chỉ chơi đùa với Lâm Tiêu Tiêu mà thôi.

Nghĩ đến việc sau này Lâm Tiêu Tiêu sẽ không có kết cục tốt đẹp, Mạnh Bằng thấy rất vui, cực kì vui.

Người ta thường nói, sau khi chia tay không thể làm kẻ địch với nhau được vì đã từng yêu nhau. Nhưng họ chẳng phải là người yêu mà chỉ có quan hệ giữa người lợi dụng và người bị lợi dụng. Giờ nghĩ đến việc Lâm Tiêu Tiêu sẽ không được sống tốt là Mạnh Bằng thấy yên tâm rồi.

Thậm chí anh ta còn cảm thấy đáng chúc mừng, hôm nay là ngày đáng để chúc mừng.

Chuyện nhỏ xen ngang này chẳng đáng là gì so với buổi hôn lễ hôm nay. Trương Nhất Nhất cầm bó hoa trên tay, khoác tay ba Trương từ từ bước theo điệu nhạc đi về phía chính giữa, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào cô.

Cùng lúc đó, trên màn hình xuất hiện hình vẽ manga của Lục Thượng Phong và Trương Nhất Nhất, kể lại câu chuyện ngày xưa của hai người họ.

“Cuộc gặp mặt của chúng ta không được tốt đẹp cho lắm.

Thậm chí còn có vẻ rất đáng ghét.

Kỷ niệm giữa đôi ta cũng không được rực rỡ.

Nhưng đó lại chính là sự gắn bó sinh tử!

Đi một đường, nhìn một đường, nghĩ một đường.

Tiếc một đường, nhớ một đường, yêu một đường.

Anh hứa bên em trọn kiếp, mãi là một đôi với em.

Bên em mỗi sớm mỗi đêm, mỗi bữa cơm hàng ngày.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.