Thiên Kim Báo Thù

Chương 181: Anh còn chẳng có tư cách quỳ trước cửa nhà tôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trương Nhất Nhất!” Ba Trương tức giận vỗ mạnh lên bàn!

Trương Nhất Nhất đang đứng bây giờ lại từ từ ngồi xuống, tốt xấu gì cô cũng xả giận được rồi, “Ba tức giận gì chứ? Mẹ chồng tương lai của con nói rồi, người một nhà nào có đúng sai gì, con cảm thấy vô cùng có lý!”

“Trương Nhất Nhất!” Lần này đổi thành mẹ Lục vỗ bàn. Bà ta nhìn về phía Lục Thượng Phong vẫn không nói gì, “Nhìn xem con tìm loại phụ nữ gì kìa?” Bà ta vỗ bàn liên tục, tức giận đến mức run rẩy cả người.

Mẹ Lục hét to như vậy, mặt ba Trương và mẹ Trương cũng rất khó coi.

Đây vốn dĩ là lỗi của nhà họ Lục, dựa vào cái gì mà bà ta lại hét lên với Trương Nhất Nhất? Đúng là cô hơi quá khích, thế nhưng nếu không phải bọn họ xử lý không công bằng thì Trương Nhất Nhất sẽ tức giận đến vậy sao?

“Con gái của tôi rất tốt!” Mẹ Trương nổi giận hét thẳng vào mặt mẹ Lục.

Lâm Sở Sênh vốn cảm thấy xấu hổ lắm rồi, một chuyện rất tốt lại hỏng hết vì cô. Thế nhưng tình hình bây giờ cũng không phải quá tệ. Ít nhất thì có thể nhìn xem Lục Thượng Phong sẽ xử lý chuyện lần này ra sao.

Dù sao thì ngày tháng sau kết hôn vẫn còn dài lắm. Lỡ như lại xảy ra chuyện gì, mẹ Lục cứ đâm chọc Trương Nhất Nhất mãi cũng sẽ rất bực bội.

Bây giờ ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Thượng Phong. Anh ta ho khan chăm chú nhìn Lục Thượng Nhất: “Em gái, em nói cho anh nghe, tại sao em không muốn ngồi bên cạnh Lâm Sở Sênh?”

Lục Thượng Phong hỏi một cách bình thản, tất nhiên là Lục Thượng Nhất sẽ không để ý. Cô ta cúi thấp đầu: “Thì em không muốn thôi!”

“Được, em không muốn nói đúng không? Vậy anh nói giúp em.” Lục Thượng Phong xoa tay, ung dung nhìn Lục Thượng Nhất, “Bởi vì em để ý đến Thẩm Mạc, lại mất hết mặt mũi trước anh ta, thế nên em xấu hổ không dám ngồi bên cạnh Lâm Sở Sênh, em cảm thấy không chịu nổi. Em thấy anh nói đúng không?”

Bị Lục Thượng Phong nói trắng ra, nước mắt Lục Thượng Nhất rơi như mưa.

Cô ta đã quen với chuyện thuận buồm xuôi gió bao năm qua, nhưng lại thất bại trước Thẩm Mạc. Lần trước còn bị đưa vào đồn cảnh sát trong cảnh xấu hổ đó, ngay cả chính cô ta cũng không dám ra ngoài gặp người khác. Hơn nữa cô ta nghe ngóng được thật ra Lâm Sở Sênh là một người vô cùng cứng rắn ở trong công ty. Cô ta thật sự sợ ngồi cạnh Lâm Sở Sênh sẽ bị Lâm Sở Sênh cười nhạo, thế nên mới hành động sớm, ngồi cách Lâm Sở Sênh thật xa.

Thật ra chuyện đổi chỗ ngồi không là gì cả, chỉ là khi chuyện xảy ra trong trường hợp thế này lại có vẻ không ổn.

“Thượng Nhất ngoan nào, nói xin lỗi với Lâm Sở Sênh đi rồi chúng ta bỏ qua chuyện này.” Lục Thượng Phong vẫn vô cùng dịu dàng với Lục Thượng Nhất giống như trước đây.

“Rõ ràng là anh đang đứng về phía người phụ nữ của mình. Anh vì cô ta nên làm khó dễ em gái ruột của anh!” Có lẽ là do Lục Thượng Phong tỏ ra quá dịu dàng khiến cho Lục Thượng Nhất còn có thể cáu lên.

“Đúng vậy, anh đứng về phía Nhất Nhất. Có điều Thượng Nhất à, anh nói với em rồi, cô ấy là chị dâu của em.” Lục Thượng Phong gõ bàn, “Còn nữa, sai chính là sai. Trên thế giới này, ngoài mẹ em ra thì không có ai có nghĩa vụ phải bao dung cho em cả!”

“Đương nhiên.” Lục Thượng Phong đổi giọng, “Trừ chị dâu của em ra, người mà anh che chở nhất chính là em!”

“Ba đồng ý với Thượng Phong. Thượng Nhất, xin lỗi đi!” Ba Lục trầm mặt lại, nói bằng giọng điệu khô khan.

Rầm! Lục Thượng Nhất đứng phắt dậy, “Con không làm, con không làm đấy. Mọi người cứ chà đạp lòng tự trọng của con dưới đất như thế sao? Dựa vào cái gì chứ?” Lục Thượng Nhất vừa khóc vừa chỉ tay vào ba Lục, đáng thương giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ vậy.

“Cút!” Ba Lục không muốn nhìn dáng vẻ này của Lục Thượng Nhất thêm nữa.

Thấy ba Lục hung dữ như vậy, Lục Thượng Nhất không chịu nổi. Cô ta che miệng sau đó chạy ra ngoài.

Mẹ Lục ngồi không yên, đau lòng chạy theo sau.

Bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh!

Mọi chuyện trở nên như vậy, cho dù đúng hay sai thì sắc mặt ai cũng rất khó coi.

“Đứa bé này đã bị chúng tôi chiều hư rồi. Sở Sênh à, cháu đừng để bụng nhé. Bác thay nó nói xin lỗi với cháu.” Ba Lục nâng ly, uống một hơi hết sạch.

“Bác khách sáo rồi, cháu phải nói xin lỗi bác mới đúng!” Lâm Sở Sênh phải đứng lên uống ly rượu mời này để đẩy địa vị của ba Lục lên cao. Đương nhiên trong ly của Lâm Sở Sênh không phải là rượu mà là đồ uống khác.

Cô tưởng rằng chuyện này sẽ thất bại, nào ngờ chỉ dựa vào một mình ba Lục đã giải quyết được cục diện.

Ông ta kiên trì ở đến lúc ăn xong cơm, lại nói chuyện một lúc với người nhà họ Trương rồi mới đứng dậy ra về.

Về điểm này, người nhà họ Trương có ấn tượng rất tốt với ba Lục. Ít nhất thì người này là người hiểu chuyện, biết suy nghĩ đến đại cục.

Lục Thượng Phong có rất nhiều khuyết điểm, thật ra mẹ Trương không thích lắm, nhất là việc anh ta thường xuyên dùng lý lẽ trong quân đội để nói chuyện. Thế nhưng bây giờ nhìn thấy ba Lục là người như vậy, bà lại thấy yên tâm.

Có nền móng chính trực, cho dù kém cũng không kém quá.

Ban đầu Lâm Sở Sênh đến đây để xem có gì cần giúp thì giúp một tay, cô không ngờ lại gây thêm phiền phức. Tiễn ba Lục đi xong, Lâm Sở Sênh không vào nhà nữa mà chỉ tạm biệt với Trương Nhất Nhất, chuẩn bị về trước.

“Sở Sênh!” Trương Nhất Nhất lập tức ôm Lâm Sở Sênh, “Đừng suy nghĩ nhiều nhé. Hôm nay nếu không có cậu, tớ cũng không thăm dò được thái độ của ba anh ấy.” Sau đó Trương Nhất Nhất lại nói vào tai Lâm Sở Sênh: “Cậu đúng thật là phúc tinh của tớ. Hạnh phúc của tớ nhờ hết vào cậu đấy!”

Biết Trương Nhất Nhất muốn làm cho mình vui, Lâm Sở Sênh cười vỗ vai Trương Nhất Nhất.

Thật ra nếu cô ấy nghĩ được như vậy là tốt rồi!

Lên xe, Lâm Sở Sênh xoa xoa ấn đường, suốt cả một ngày ầm ĩ làm cô đau hết cả đầu. Bây giờ về nhà cũng chỉ có một mình, thôi thì tới công ty xem có chuyện gì cần làm không.

Hiện giờ Thẩm Phong đã nghỉ việc ở công ty, Lâm Sở Sênh cảm thấy đầu óc yên tĩnh hơn rất nhiều. Cô mở máy vi tính lên muốn xử lý tài liệu, lại phát hiện ra tài liệu thiếu mất quá nửa, nói chính xác là ngoại trừ chuyện cô rất quen thuộc bên kinh doanh thì cơ bản là không có chuyện gì cần cô phải làm.

Vừa thấy tình huống này, Lâm Sở Sênh liền biết chắc chắn là do Thẩm Mạc làm.

Bây giờ cũng không có chuyện gì cần làm, Lâm Sở Sênh đi thẳng đến phòng làm việc của Thẩm Mạc. Cô gõ cửa nhưng bên trong không có động tĩnh gì. Cô nghi ngờ đẩy cửa, cửa không khóa, bèn đi vào trong.

Ánh nhìn đầu tiên không thấy Thẩm Mạc mà thấy một dãy tám cái màn hình, Lâm Sở Sênh đi lên mấy bước, thấy Thẩm Mạc đang ngồi gõ bàn phím, những số liệu trên màn hình thay đổi liên tục.

Lâm Sở Sênh hừ lạnh, thật sự là cảm thấy đáng đời Thẩm Mạc, ai bảo anh lấy hết công việc của cô dồn lên đầu anh.

Có điều những lúc thế này, Lâm Sở Sênh nhất định sẽ không làm phiền anh. Cô đứng bên cạnh đợi một lát, khi Thẩm Mạc làm xong việc đứng lên rót nước, hai người mới trò chuyện, “Sao em về nhanh vậy? Thế nào rồi? Chuyện vẫn thuận lợi chứ?”

Thẩm Mạc cầm cốc nước ngồi trước mặt Lâm Sở Sênh, còn cơ thể thì như không có xương ngã lên người cô.

Lâm Sở Sênh đẩy Thẩm Mạc ra, đồng thời nhích người sang một bên, “Anh tránh xa em ra! Anh biết hết rồi mà còn giả vờ hỏi em làm gì?”

Thẩm Mạc cười uống một ngụm nước rồi đặt cốc nước sang một bên, “Con nhóc nhà họ Lục nên được dạy dỗ lại.”

Lâm Sở Sênh không muốn nhắc tới đề tài này thêm nữa, “Anh thầu hết công việc của em thì sau này em phải làm gì?”

“Em ấy à? Không phải là em có việc làm rồi sao?” Thẩm Mạc chớp mắt, thậm chí còn cảm thấy Lâm Sở Sênh có chút chuyện bé xé ra to. Anh rút tay lại đặt lên bụng của cô, “Người mang thai không thể có áp lực lớn. Anh đã báo với phòng nhân sự rồi, sau này em chỉ cần đi làm nửa buổi thôi.”

“Cút!” Lâm Sở Sênh không chịu nổi nữa.

Còn chưa xác định có mang thai hay không mà Thẩm Mạc đã khoa trương tới mức này rồi. Nếu lỡ xác nhận mang thai thật, chưa biết cô còn gặp phải chuyện gì nữa. Lâm Sở Sênh đoán dù cho có lải nhải với anh thì cũng không ra được kết quả gì, bèn dứt khoát trở về phòng làm việc của mình, yên tâm nghỉ ngơi.

Thấy Lâm Sở Sênh đi rồi, Thẩm Mạc nhún vai, không nói nữa.

Khi ngồi vào phòng làm việc của mình, Lâm Sở Sênh mới phát hiện bản thân sa ngã, không ngờ cô lại dễ dàng thỏa hiệp về chuyện công việc như vậy? Cứ phát triển theo tốc độ này thì chẳng phải là sau này cô sẽ có tiềm chất làm bà chủ gia đình sao?

Lâm Sở Sênh không nói nhiều, lập tức soạn mail gửi cho các bộ phận vẫn báo cáo công việc cho cô như cũ.

Cô vừa gửi mail xong thì nhân viên lễ tân gọi điện thoại tới nói là bác Cả Thẩm tìm cô. Lâm Sở Sênh nhíu mày, lạ thật, dạo này không xảy ra chuyện gì, bác Cả Thẩm tới đây làm gì, lại còn tìm cô nữa? Cô bảo nhân viên lễ tân mời bác Cả Thẩm vào trong phòng họp dưới lầu, chờ lát nữa cô sẽ xuống.

Lúc Lâm Sở Sênh đẩy cửa vào, bác Cả Thẩm liền đứng lên, “Sở Sênh tới rồi à, mau lại đây ngồi đi.” Bác Cả Thẩm cười kéo ghế ra, “Bác không làm phiền công việc của cháu chứ?”

“Bác nói gì vậy, cháu không phiền đâu ạ.” Lâm Sở Sênh cười khách sáo. Có điều vì biểu hiện của bác Cả Thẩm, cô liền thấy cảnh giác, có câu nói “không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải là gian thì cũng là trộm” đấy thôi.

Bác Cả Thẩm cũng không ngốc, tất nhiên là nhìn thấu được biểu hiện cảnh giác của Lâm Sở Sênh. Ông ta mất tự nhiên ho khan, nói: “Là thế này, Thẩm Mạc cầu hôn với cháu rồi, vậy chúng ta chính là người một nhà, bác Cả cũng nói thẳng với cháu luôn.”

Lâm Sở Sênh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Là thế này, cháu cũng biết Thẩm Thị chúng ta nhận dự án của quân khu, vốn dĩ có thể xin được rất nhiều đặc quyền, nhưng vì việc lần này bên trên không phê duyệt nữa rồi.” Bác Cả Thẩm ngừng lại rồi nói tiếp: “Bác cũng biết việc lần này là do Thẩm Phong không đúng. Nhưng bây giờ nó đã rời khỏi Thẩm Thị rồi, sau này Thẩm Thị là của các cháu, Thẩm Thị không phát triển tốt thì cũng ảnh hưởng đến các cháu mà, đúng không?”

Hôm nay bác Cả Thẩm đến đây, đơn giản là muốn Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh ra mặt giải quyết. Có điều Lâm Sở Sênh thật sự không biết chuyện này, nhưng nghĩ lại thì chắc là do bên Thẩm Mạc áp xuống rồi.

Lâm Sở Sênh không nhịn được gõ ngón tay lên bàn. Bác Cả Thẩm đi tìm cô, chắc chắn là vì trước đó ông ta đã đi tìm Thẩm Mạc nhưng anh không muốn quản chuyện này.

Đúng là Thẩm Thị cần phát triển, nhưng cũng cần dạy dỗ, “Thấy bác tìm cháu thế này, trước hết cháu xin cảm ơn sự tin tưởng của bác. Thế nhưng năng lực của con người có hạn, có những chuyện cháu không thể chạy theo chùi mông cho được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.