Thiên Kim Báo Thù

Chương 182: Thấp vào bụi bậm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiểm tra kết quả thì chắc chắn là sẽ không có gì cả.

Vì an toàn nên Cam Như Ý đã mời người bên thứ ba lên kiểm tra đo lường.

Chủ yếu là kiểm tra các loại vật liệu được sử dụng gì đó.

Người bên thứ ba này rất có quyền uy, rõ ràng là do Cam Như Ý chuẩn bị sẵn.

Sau khi bên thứ ba tuyên bố kết quả, Cam Như Ý đắc ý liếc nhìn Lâm Sở Sênh.

Cam Như Ý có thể chuẩn bị sẵn như vậy, chắc hẳn là cô ta đã biết việc Lâm Sở Sênh đã mua được người ở Thẩm Thị để gian lận rồi.

Người kia nói với Lâm Sở Sênh là đã dùng vật liệu có vấn đề vào công trình, hiển nhiên là đang lừa gạt cô mà thôi.

Cũng đúng như lời Lâm Sở Sênh nói trước đó, người này có thể bị cô mua chuộc thì cũng có nghĩa là có thể bị người khác mua chuộc, mấy thứ có thể mua được bằng tiền thì cứ trả giá thật cao là được.

Thấy nụ cười vui vẻ của Cam Như Ý, Lâm Sở Sênh chỉ quay đầu nhìn về phía truyền thông, làm như không thèm để ý chút nào.

“Tháo lưới!” Cuối cùng Cam Như Ý cũng lớn tiếng hổ một câu.

Khi thể này có khi lại khiến người ta nghĩ rằng cô ta mới là người phụ trách chính của dự án này cũng nên.

Tấm lưới từ từ rơi xuống.

Nếu như hạ tấm lưới xuống hoàn toàn thì chắc chắn sẽ mất thời gian, bây giờ để làm nghi thức thì cứ tạm tháo lưới xuống, còn phần giá đỡ thì tạm thời cứ để nguyên đó.

Tất nhiên, theo lẽ thường thì phần lưới bên dưới đã được tháo ra từ sớm mới phải, nhưng vì tiến hành nghi thức này, cũng vì duy trì cảm giác bí ẩn, nên phần lưới kia được che rất kín.

Sau khi tháo lưới, phần kiến trúc to lớn mới thật sự lộ ra trước mặt mọi người.

Căn nhà thế hệ thứ tư trong truyền thuyết này còn thoải mái hơn cả biệt thự, diện tích không quá lớn, chỉ bằng một tòa nhà bình thường mà thôi.

Mặc dù bây giờ mới chỉ có phần khung, nhưng chỉ nhìn như vậy mọi người cũng có thể tưởng tượng được là ở trong chỗ này sẽ thoải mái đến nhường nào.

Khoảng đất trống này rất lớn, bên phía chính phủ cũng đã đưa tin ra ngoài, nếu như căn nhà đầu tiên được xây dựng thành công thì sẽ bắt đầu mở rộng trên khắp khu vực.

Hơn nữa còn miễn phí cho các nhà đầu tư.

Lợi nhuận thu về không thể ước tính được.

Cả đám người nghĩ đến cảnh Thẩm Thị và MC đắc ý thu tiền về thì hâm mộ đến mức đỏ cả mắt.

Quả nhiên các cụ nói không sai, người càng có tiền thì sẽ càng có nhiều tiền hơn, giống như bây giờ hai doanh nghiệp này cũng chẳng thiếu tiền, nếu chia số tiền đó cho các doanh nghiệp đang phát triển khác thì có phải tốt hơn không?

Tất nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, chỉ có doanh nghiệp lớn như vậy mới có khả năng đầu tư vào dự án lớn đến thế.

Người ta có tiền mà, vốn lưu động rất đầy đủ.

Nếu là một doanh nghiệp bình thường thì sau khi đầu tư một số tiền lớn như vậy xong, còn phải quay ra xem liệu những mảng khác có bị ảnh hưởng không? Tất nhiên cũng có thể nói là vẫn còn con đường đi vay ngân hàng, nhưng ngân hàng cũng phải xem doanh nghiệp đó có khả năng trả nợ hay không? Doanh nghiệp đó liệu có đủ tài sản để thế chấp số tiền lớn như vậy không? Cam Như Ý chưa bước xuống mà vẫn còn đứng trên sân khấu, lớn như vậy rồi, khi thắng kiện cô ta mới được ca ngợi nhiều đến thế.

Hôm nay cô ta đứng ở đây với thân phận mới – một doanh nhân, giống như đang đứng trên sân khấu đại diện cho sự thành công vậy.

Nếu lần này không xuất hiện bất ngờ thì hôm nay thật sự rất viên mãn.

Tất cả mọi người đều nhận được thứ mình muốn.

Nhưng vì một bất ngờ mà sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều thay đổi.

Bức tường chủ chốt xuất hiện một vết nứt.

Là một vết nứt từ dưới lên trên rất dài, lại còn rất sâu.

Nếu như bức tường này không quan trọng thì dù vết nứt này có vấn đề cũng không phải là việc gì quá nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ bức tường chính gặp vấn đề lớn, mà nhìn bên ngoài vào thì có thể thấy chắc chắn là do móng nhà có vấn đề.

Thậm chí mọi người đều nghi ngờ nếu trời mưa thì có khả năng cả tòa nhà này sẽ bị lún xuống mất.

Thành phố Thanh là thành phố ven biển, cứ đến mùa hè là mưa rất nhiều nên nỗi băn khoăn này có vẻ đặc biệt quan trọng.

Vả lại với tính đặc thù của căn nhà thế hệ thứ tư thì trong đó sẽ không chỉ có người đi lại mà còn có cả xe cộ.

Tiêu chuẩn của nó phải sánh ngang với cầu vượt mới đúng.

Nói thử xem có ai dám lái xe lên cây cầu vượt có khe nứt ở giữa không? Trước kia chuẩn bị đầy đủ bao nhiêu thì bây giờ lại chật vật bấy nhiêu.

Nếu chỉ có chính phủ xét duyệt thôi đã đành, nhưng vừa rồi còn có bên thứ ba rất quyền uy kiểm tra.

Hơn nữa người bên thứ ba này rất nổi tiếng trên quốc tế, chưa từng bị khiếu nại lần nào.

Phải như thế nào mới làm được như vậy? Nếu Cam Như Ý muốn kéo những người ấy xuống nước thì nhất định là không thành công rồi.

Bây giờ đành phải loại trừ một khả năng là vật liệu có vấn đề.

Hơn nữa nếu vấn đề nằm ở khâu thiết kế thì ở đây có nhiều tinh anh trong ngành thiết kế như vậy, chắc chắn bọn họ đã có thể nhìn ra rồi.

Vậy thì chỉ còn một khả năng.

Thi công có vấn đề.

Không chuyên nghiệp hoặc là làm rất qua loa.

Cam Như Ý phải chịu trách nhiệm toàn bộ.

Sắc mặt Cam Như Ý tái mét như tro tàn, người bên phía chính phủ cũng đã nói, dự án này quan trọng thế nào thì hậu quả của nó cũng nghiêm trọng y như vậy.

Dù bây giờ không có thiệt hại gì về người nhưng cũng đủ để khiến người ta hoảng sợ rồi.

Công trình kém chất lượng Đây chính là công trình kém chất lượng điển hình!

Sau này nếu Thẩm Thị chi tiền xây các tòa nhà để bán hoặc cho thuê thì có thể đoán trước được là sẽ chẳng ai mua nữa.

Cũng có thể nói hoạt động này là một may mắn, dù sao thì công trường này cũng bị quấy rất kĩ, hơn nữa còn có người bên chính phủ tham dự nên chẳng có ai dám đi dạo qua chỗ này cả.

Đến lúc đó dán thêm một tầng giữ ấm bên ngoài, chặn kín kẽ hở đó lại thì chỉ có thể nói là ai sống ở đây thì người đấy sẽ xui xẻo.

Cũng may là thành phố Thanh không phải là một khu có nhiều động đất, nếu không thì những người ở trong tòa nhà này sẽ chết hết mất.

Đúng lúc này có người gọi điện cho đại diện của chính phủ.

Dự án từ thiện trước kia Thẩm Thị từng hợp tác với chính phủ cũng đã xảy ra vấn đề.

Bởi vì theo lẽ thường thì bên dưới đều đã được tháo lưới, mà kì lạ là dự án này cũng xuất hiện vết nứt ngay trên bức tường chính.

Nói cách khác là phần sau do Lâm Sở Sênh giám sát đã hoàn thành, mà trước kia thanh danh của Thẩm Thị cũng không tệ, bây giờ vấn đề đều xảy ra trong thời gian Cam Như Ý quản lý, vậy thì mũi nhọn sẽ chĩa thẳng vào Cam Như Ý, thậm chí là toàn bộ nhà họ Cam.

Người bên phía chính phủ tức đến mức không muốn giữ hình tượng gì nữa, trước mặt nhiều người như vậy mà bọn họ cứ thể đập điện thoại di động, “Đình công, con m* nó, tháo hết mọi thứ xuống cho tôi! Đình công!” Người bên chính phủ nói tục như vậy lập tức trở thành chủ đề được quan tâm nhất trên mạng trong một thời gian rất dài.

Nhưng Lâm Sở Sênh lại cảm thấy người này rất thông minh, ông ta không để ý hình tượng mà nói như vậy, ít ra cũng có thể thể hiện rõ sự phẫn nộ của ông ta ra ngoài, đồng thời chứng tỏ rằng ông ta không biết gì khi đến đây.

Sau khi tất cả mọi người trên công trường đi xuống, người của chính phủ cũng lập tức rời đi.

Một chỗ vốn đang rất náo nhiệt, lập tức trở nên cực kì lạnh lẽo.

Cam Như Ý vẫn còn đứng yên trên sân khấu, không hề cử động.

Đúng là ông trời không tác thành cho chuyện tốt đẹp, đúng lúc này lại có một cơn mưa rất lớn.

Cơn mưa này rơi xuống quá đột ngột, ít ra thì dự báo thời tiết cũng không nhắc gì đến nó.

Cơn mưa lớn này giống như đã cuốn trôi hết tất cả mọi người, trừ Cam Như Ý đang đứng nổi điên trên đó.

Sau khi trời đổ mưa, người của Cam Như Ý vội vàng tiến đến che ô cho cô ta.

Nhưng Cam Như Ý lại đẩy hết tất cả mọi người ra.

Cô ta chán nản quỳ xuống đấy, mặc kệ cơn mưa lớn trút xuống xối xả lên người mình.

Cô ta không thể hiểu nổi, rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu chứ? Vốn dĩ Lâm Sở Sênh muốn đi về nhưng thấy Cam Như Ý thế này, cô lại không nhịn được nhìn xem cô ta thất bại thảm hại đến nhường nào.

Thấy trên đầu mình không còn mưa nữa, Cam Như Ý lại định đứng lên nổi điên, nhưng còn chưa kịp đứng lên, cô ta vừa nhìn thấy Lâm Sở Sênh lại bất giác quỳ sụp xuống: “Rốt cuộc là chỗ nào? Tôi sơ suất ở chỗ nào?” Cam Như Ý thì thào nói, cô ta thật sự nghĩ mãi không ra, cô ta đề phòng hàng trăm, hàng nghìn lần, rốt cuộc là chỗ nào cô ta chưa đề phòng chứ? Lâm Sở Sênh nhìn màn mưa phía trước khẽ lắc đầu: “Cô biết làm kinh doanh thì điều gì là quan trọng nhất không?” Lâm Sở Sênh đột nhiên hỏi một câu như vậy, Cam Như Ý gần như vô thức lắc đầu.

“Nhìn người!” Lâm Sở Sênh trả lời rất dứt khoát.

Yếu tố quyết định kinh doanh có thành công hay không nhất đó chính là phải nắm bắt được tâm lý khách hàng, thậm chí còn phải đoán được ra suy nghĩ của khách hàng chỉ qua biểu cảm nhỏ nhất của họ.

“Sao tôi lại tin được người có thể mua chuộc bằng tiền chứ?” Thay vì nói Cam Như Ý sử dụng người kia để ngăn chặn Lâm Sở Sênh, chi bằng bảo là Lâm Sở Sênh đã mượn người này để chặn Cam Như Ý lại thì đúng hơn.

Có thể tưởng tượng chắc chắn là ban đầu người này đã làm theo yêu cầu của Lâm Sở Sênh, động tay động chân vào đồng nguyên vật liệu.

Nhưng đúng như Cam Như Ý nói, cô ta đề phòng rất chặt chẽ, có lẽ đợt đầu tiên, đợt thứ hai cô ta không phát hiện được, nhưng đợt thứ ba chắc chắn sẽ phát hiện ra.

Mà người này có thể chủ động tìm đến Lâm Sở Sênh, chứng tỏ anh ta cũng là một kẻ xảo quyệt, tức là sau khi bị bắt được, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ ra cách để chứng tỏ giá trị của bản thân, đồng thời sẽ yêu cầu để mình đứng ra lừa Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh nói đến việc nhìn người, Cam Như Ý cũng định nói gì đó.

Suỵt!

Lâm Sở Sênh đặt ngón trỏ lên môi, ngăn không cho Cam Như Ý lên tiếng.

“Tôi biết luật sư các cô cũng biết nhìn người.” Lâm Sở Sênh dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Nhưng mà tôi là nữ vương kinh doanh đã bò từ dưới đáy Thẩm Thị lên, còn cô lại không phải là một nữ luật sư xuất sắc.

Đây chính là sự khác biệt.” Khi nói những lời này, Lâm Sở Sênh rất kiêu ngạo, cô hùng hồn nhìn Cam Như Ý đang chẳng thể đứng dậy được.

“Còn về phần tôi đã động chân động tay vào chỗ nào thì chắc chắn sau này cô sẽ biết.” Lâm Sở Sênh nói xong liền nhấc tay lên, ra hiệu cho người của mình đi về.

Lúc đi, Lâm Sở Sênh còn nói thêm một câu, “Dù sao thì cô và Thẩm Mạc cũng có chút quen biết, yên tâm, tôi vẫn sẽ để lại đường sống cho cô.” Cam Như Ý cũng tự hiểu cái gọi là đường sống chính là để cho ba Cam gánh chịu tất cả mọi chuyện sau đó, hi sinh một vị quan lớn như vậy là một lời giải thích rất hợp lý đối với cả cấp trên lẫn cấp dưới rồi.

Xe của Lâm Sở Sênh dần khuất xa, không có người che ô cho, Cam Như Ý lại phơi mình dưới màn mưa.

Cam Như Ý quỳ đến khi hai chân tê rần đi, cô ta lại ngồi xuống, xếp bằng hai chân ở chính giữa như đang ngồi thiền.

Cô ta vẫn không hiểu tại sao mình lại thất bại, thất bại đến mức thảm hại! Đèn xe biến mất sau đó lại xuất hiện trở lại, Cam Như Ý cố mở to mắt ra nhìn xem ai đến thăm mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.