*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lâm Sở Sênh vẫn chưa nghĩ ra cách nào để khuyên Trương Nhất Nhất, mặc dù gặp phải chuyện này đúng là tức thật, nhưng nếu xem xét nghiêm túc thì cũng chẳng có gì cả.
Càng làm ầm lên với loại người ngang ngạnh này thì hoặc là phải đánh bại được anh ta, hoặc là cứ thế dây dưa mãi, nhưng làm ầm ĩ lên chỉ vì chuyện nhỏ như vậy thì thật sự không đáng
Lâm Sở Sênh vẫn đang do dự, bối rối thì mẹ Trương đã vội chạy đến, “Mẹ nghe nói có người đến gây chuyện à?” Bà vừa đẩy cửa vào thì không khỏi giật mình khi thấy trong phòng giờ đã thành một đống bừa bãi.
“Chuyện này là thế nào? Nhất Nhất, con có bị thương không?” Mẹ Trương kéo tay Trương Nhất Nhất, sau đó kiểm tra cô một lượt.
“Mẹ, sau này mẹ đừng đẩy đàn ông đến trước mặt con nữa được không?” Trương Nhất Nhất tức giận thốt ra một câu, vốn dĩ cô còn định nói thêm vài câu nữa, nhưng thấy vẻ mặt mẹ Trương có vẻ không ổn lắm, cô đành ngậm miệng lại.
Trương Nhất Nhất cũng biết, mẹ Trương cũng chỉ vì muốn tốt cho cô, bị một gã đàn ông cặn bã giày vò đến mức phải nhập viện, người lo lắng nhất vẫn là hai vị phụ huynh, chẳng qua là chuyện vừa rồi quá đáng giận nên giọng điệu của cô mới khó nghe đến thế.
Mặc dù Trương Nhất Nhất không nói thêm câu nào mềm mỏng hơn nhưng cô vẫn kéo tay mẹ Trương, coi như là xuống nước trước bà.
Ngay khi cảm xúc hai mẹ con vừa bình thường trở lại thì mẹ Trương đã nhận được một cuộc điện thoại, bà vội vàng thả tay Trương Nhất Nhất ra, nhanh chóng nghe máy, có thể thấy người trong điện thoại quan trọng hơn có cả trăm, cả nghìn lần!
Trương Nhất Nhất chỉ tay vào bóng lưng mẹ Trương, định phàn nàn với Lâm Sở Sênh đang ở gần đó.
Lâm Sở Sênh chỉ cười lắc đầu, không xen vào chuyện của Trương Nhất Nhất
Chẳng bao lâu sau, mẹ Trương đã quay lại, nhưng vẻ mặt lại nặng nề giống như đang có tâm sự gì đó, Trương Nhất Nhất vốn đang không vui, thấy mẹ Trương lại tỏ thái độ như vậy, cô liền quay đầu sang một bên, không nói gì cả
Lâm Sở Sênh nhìn hai người, người ta giận dỗi, cô chắc chắn không thể ngồi dỗi theo được, dù sao vẫn phải có người đứng giữa làm cầu nối, “Cô Trương, có chuyện gì thế ạ?” Cô cười cười kéo mẹ Trương đến cạnh giường bệnh, coi như kéo gần khoảng cách giữa hai người
“Là thế này, bây giờ cô cũng chẳng sợ cháu chê cười nữa, Nhất Nhất bị có chiều hư rồi, tất nhiên cô cũng thừa nhận là mình sốt ruột quá, nhưng cô làm vậy là vì muốn tốt cho nó, cháu nhìn cái thằng Lý Chí Thành kia đi!” Vừa nhắc đến người này, mẹ Trương lại tức anh ách trong lòng, bà giơ tay lên xua xua, tỏ ý không muốn nhắc đến người kia nữa.
“Mấy người cô sắp xếp nếu không phải là môn đăng hộ đối thì ít ra cũng không kém đến mức đó
Ông trời thương cô, cuối cùng cũng tìm được một người, đúng hơn là một bà bạn của cô tìm, người ta là sĩ quan trong quân đội, là thể hệ quân nhân thứ ba, gia thế hiển hách, vốn định để cho hai đứa bé này gặp nhau, nhưng cháu biết gì không? Vừa nãy người bạn này gọi điện lại cho cô, bảo là bên nhà trai nói là không có phúc cưới con gái cô.” Càng nói mẹ Trương lại càng kích động, “Cháu nói xem, con gái nhà mình mà lại để cho người ta nói vậy thì còn mặt mũi nào chứ?”
Mẹ Trương nói xong tâm trạng cũng bình thường trở lại, nhưng mà người đàn ông kia cũng thiếu đạo đức thật đấy, đi xem mắt thấy không hợp thì cứ nói là không có cảm giác gì là được rồi, lại làm một cậu không có phúc cưới Trương Nhất Nhất, làm vậy chẳng khác nào hủy hoại thanh danh con gái nhà người ta!
Trương Nhất Nhất tức giận, “Sĩ quan, mẹ thử nói xem là sĩ quan quân khu nào cho con nghe, biết đâu lại là giả mạo?” Nghe xong lời nói này của Trương Nhất Nhất, Lâm Sở Sênh lập tức hiểu ra, không đợi mẹ Trường trả lời, cô đã nhanh chóng kéo bà sang một bên, “Cô Trương, người mà cô nhắc đến vừa tới đây rồi.”
Lâm Sở Sênh nhặt tấm ảnh chụp đã bị xé đôi dưới đất lên cho mẹ Trương xem, “Cô nói xem có phải là người này không?” Sau đó cô chỉ tay vào bức ảnh, mẹ Trương lập tức kích động gật đầu.
“Cô Trương à, không phải là cháu cố ý muốn nói cô đâu, nhưng có lẽ người bạn kia của cô nghe ngóng chưa kĩ, người này chắc hẳn có vấn đề thần kinh nào đó.” Lâm Sở Sênh chỉ ngón tay lên đầu.
Mẹ Trương định phản bác, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Sở Sênh thì bà nghĩ lại, cảm thấy không đúng lắm
Lâm Sở Sênh là một người rất thận trọng, lời nói của cô vẫn có sức nặng nhất định
Mẹ Trương hơi dao động.
Thấy mẹ Trương vẫn chưa tin tưởng một trăm phần trăm, Lâm Sở Sênh nói tiếp, “Có những người không thể đánh giá qua vẻ bên ngoài được, phải đến lúc có chuyện chúng ta mới có thể nhìn rõ bản chất thật của họ
Giống như người vừa nãy, vừa vào đã nói nhưng nói cuội như dở hơi, bảo là vì nể mặt người giới thiệu mới đến đây thăm Nhất Nhất, cô nói xem, người này rõ ràng là có vấn đề, làm như chúng ta phải nịnh bợ anh ta không bằng.”
Lâm Sở Sênh liếc xung quanh một vòng rồi nói tiếp, “Người ta như vậy rồi thì chắc chắn phải tiến cho nhanh, kết quả anh ta thấy bọn cháu không nịnh bợ gì, không chịu được liền gây chuyện, cô nhìn bãi chiến trường này đi, đều là do anh ta đập đấy, còn làm ẩm đến mức phải mời bảo vệ lên, đến khi bảo vệ đến mời đi, anh ta không chịu đi, còn lấy hẳn chứng nhận sĩ quan ra.”
Lâm Sở Sênh khẽ lắc đầu, “Chuyện này dù có là do cháu hiểu lầm, cháu cũng không muốn dây dưa, ngộ nhỡ người ta lại cảm thấy cháu cố tình quấn lấy người ta thì chết.”
Cuối cùng, mẹ Trương vẫn tin vào mấy câu nửa thật nửa giả này của Lâm Sở Sênh
Tất nhiên, chắc chắn Lâm Sở Sênh không thể nói nguyên nhân gây ra mọi chuyện chính là câu nói đùa kia của Trương Nhất Nhất
Mẹ Trương cũng là người có máu mặt, mặc dù điều kiện của đối phương tốt thật, nhưng nhà bà cũng thuộc dạng không lo ăn, không lo mặc, sao phải cam chịu nhìn sắc mặt người ta như vậy! Lâm Sở Sênh đã nói như vậy rồi, mẹ Trường và Trương Nhất Nhất cũng không còn mâu thuẫn gì nữa
Lúc này cô mới đứng dậy rời đi, tất nhiên, trước khi đi cô vẫn không quên khuyên Trương Nhất Nhất, gây chuyện với loại người như vậy thật sự không đáng chút nào.
Vì phải khuyên nhủ hai mẹ con Trương Nhất Nhất, ra khỏi bệnh viện thời gian cũng chẳng còn sớm nữa
Vốn dĩ Lâm Sở Sênh còn định qua thăm Trịnh Điềm, nhưng giờ cũng đành thôi, chỉ gọi điện tâm sự trước, những chuyện khác không bàn đến, nhưng giờ Cam Cửu đã bị bắt, coi như tạm thời Trịnh Điểm có thể nhẹ nhõm được rồi.
Tất nhiên, hiếm lắm mới có được ngày rảnh rỗi như hôm nay, Lâm Sở Sênh cũng không định lãng phí, lúc trước Lâm Sở Sênh nghe tài xế nói có cách để lấy được bằng lái xe cho cô, hôm nay đã làm xong mọi thủ tục, dù sao cầm bằng lái xe trên tay cũng có cảm giác tự tin hơn hẳn.
Lúc cô quay lại nhà họ Thẩm thì đã vào khoảng năm rưỡi chiều, việc lập uy đã hoàn tất, Lâm Sở Sênh cũng chẳng muốn vào cửa lớn nhà họ Thẩm nữa, cô đi vào qua cửa biệt thự của mình, không biết Thẩm Mạc đang làm gì mà giờ này vẫn còn chưa trở về.
Cô tùy tiện tháo giày ra, đi vào phòng ngủ để nghỉ ngơi
Ngồi chưa được hai phút thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, “Vào đi, cửa không khóa.” Lâm Sở Sênh lười biếng nói
Lúc cửa mở, Lâm Sở Sênh vẫn đang ngồi lướt điện thoại, còn nhìn một cách rất tập trung.
“Bên cạnh có thể, có nước, cô tự thân vận động đi, bây giờ cô là phụ nữ có thai, đừng để xảy ra vấn đề gì.” Cuối cùng Lâm Sở Sênh cũng dùng tay lại, cô đặt điện thoại sang một bên, ngẩng đầu lên nhìn Vương Phi.
“Cô biết là tôi sẽ đến?” Vương Phi hỏi một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống trước
Cũng không rõ là do ám ảnh tâm lý hay vì sao mà cô ta luôn cảm thấy trên người mình có mùi thôi thối, lúc ngồi xuống cô ta còn đặc biệt ngồi xa Lâm Sở Sênh, tránh để mình bị chê cười.
“Vị kia nhà họ Thẩm bị tôi chọc tức chắc chắn là sẽ tìm người để trút giận, mà nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có cô là người thích hợp nhất thôi.” Lâm Sở Sênh cười cười, thoải mái nói.
Sắc mặt Vương Phi dần đỏ lên, trước giờ cô ta vẫn luôn cảm thấy tự hào về bản thân mình, mặc dù thua triệt trong chuyện tình cảm với đàn ông, nhưng về tổng thể thì cô ta vẫn thấy mình không hề thua kém Lâm Sở Sênh chút nào.
Hôm nay, cô ta đến xin ý kiến Lâm Sở Sênh, không đúng, phải nói là cầu xin Lâm Sở Sênh chỉ cho cô ta một con đường sống, tức là cô ta đã xác định mình sẽ phải cực kì hèn mọn trước mặt Lâm Sở Sênh.
Mặt Vương Phi dần chuyển từ đó về trắng, cô ta nghĩ thông suốt rồi, hình như cũng chẳng còn gì không chịu nổi nữa, cô ta đặt tay lên bụng, bắt đầu nheo mắt lại
“Đúng vậy, bà ta đã đến tìm tôi, mà tôi thì không chịu đựng nổi nữa rồi.” Vương Phi ngẩng đầu lên, dứt khoát thừa nhận
Chỗ nào trong nhà họ Thẩm cũng có người của người tình ba Thẩm, cô ta cũng muốn phản kháng, nhưng lần nào cũng bị người giúp việc dùng biện pháp mạnh để trấn áp
Tất nhiên bản thân Vương Phi cũng không đủ ác với chính mình, cô ta vẫn không dám làm mấy chuyện tổn thương đến đứa bé trong bụng
Cô ta đã đắc tội với cả Thẩm Phong lẫn Thẩm Mạc, cô ta sợ, thật sự rất sợ, nếu đứa bé này không còn nữa, e là bản thân chết thể nào cô ta cũng không biết mất.
Lâm Sở Sênh chầm chậm xuống giường, đặt tay lên bụng Vương Phi, “Sao có thể thế được? Cô đang mang thai đứa cháu đầu tiên của nhà họ Thẩm, dù là trai hay gái thì nhà họ Thẩm vẫn sẽ có chỗ cho cô thôi.”
Vương Phi cũng hiểu lời này của Lâm Sở Sênh, nhưng nó cũng chẳng khác gì lý thuyết suông cả
Cô ta nhìn điệu bộ của Lâm Sở Sênh, như thể cảm thấy mình nói vẫn chưa đủ thật, cô ta liền cắn răng rồi dứt khoát quỳ xuống trước mặt Lâm Sở Sênh, “Tôi biết tôi sai rồi, trước kia tôi đã làm rất nhiều chuyện đắc tội với cô, nhưng chỉ cần cô giúp tôi thì cô bảo tôi làm gì cũng được.” Lúc này Vương Phi đã thật lòng hối hận.
Dù sao không phải ai cũng có thể chấp nhận được chuyện ăn phân
Tất nhiên, Lâm Sở Sênh không biết người tình của ba Thẩm đã giày vò Vương Phi thể nào, nhưng nhìn phản ứng này của Vương Phi, cô cũng đoán được chắc chắn là rất thê thảm
Lâm Sở Sênh kéo Vương Phi lên, “Cô không hiểu sắp tới là cơ hội để cho cô lật kèo à?” Lâm Sở Sênh nhếch miệng cười.
Vương Phi ngẩn ra, sắp tới, cơ hội? Nghĩ mãi thì cũng chỉ thấy có mỗi hôm tổ chức hôn lễ, nhưng chắc chắn sau ngày hôm nay, người tình của ba Thẩm sẽ cho người trông coi cô ta nghiêm ngặt hơn, nào có cơ hội để làm gì chứ? Lâm Sở Sênh đưa tay kéo Vương Phi, “Trên đời này, những ai to gan thì sẽ ăn no, mà những kẻ nhát gan thì sẽ chết đói, cô hiểu chứ?” Trái tim Vương Phi run lên, cô ta cảm nhận được thử Lâm Sở Sênh đặt trong tay mình, có một ánh mắt khác biệt lóe lên trong mắt cô ta
Vương Phi vội cầm lấy thứ kia rồi rời đi
Đáng sợ nhất chính là những người bị dồn đến đường cùng rồi cuối cùng lại thấy được một tia sáng, lúc này Vương Phi cảm thấy cả người tràn đầy sức sống, cô ta lướt đi như một cơn gió.
Tất nhiên, Vương Phi cũng thật sự cảm thấy mình và Lâm Sở Sênh đang đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau, dường như mỗi hành động của Lâm Sở Sênh đều nhắm vào một mục tiêu nhất định, mọi người đi một bước nhìn hai bước là lợi hại lắm rồi, nhưng Lâm Sở Sênh không chỉ thấy được hai ba bước, thậm chí là tám bước mười bước cô cũng nhìn thấy được.
Lâm Sở Sênh nhếch miệng cười, nếu Vương Phi không tuyệt vọng thì sao cô có thể sử dụng cô ta được?
Hôm nay mục đích chính của cô chính là câu Vương Phi.