*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sắc mặt ba Lâm hòa hoãn lại, thậm chí còn chủ động kéo Lâm Sở Sênh dậy.
Nực cười!
Lạnh vào tận đáy lòng
Lâm Sở Sênh như được mở mang tầm mắt, hóa ra có người lại mặt dày đến mức này, hay ông ta nghĩ mọi người xung quanh đều là những kẻ đần?
Bây giờ vẻ mặt ông ta ôn hòa, cũng chỉ vì kiêng dè Thẩm Thị
Cái cuối cùng họ muốn, cũng chỉ là bảo vệ Vu Thiếu Tuấn - người đàn ông của Lâm Tiêu Tiêu mà thôi.
“Ba nói đúng đấy, giận thì cũng xả ra rồi, làm khó cả anh rồi, còn Tiêu Tiêu em cũng đã trả thù rồi, bây giờ em dừng tay lại là tốt cho cả anh và em.” Vẻ mặt Vu Thiếu Tuấn nhìn hơi tiều tụy nhưng ánh mắt3lại rất sáng, có chút hưng phấn vì đã chặn được Lâm Sở Sênh
Lâm Sở Sênh chỉ mãi chìm đắm vào thế giới của riêng mình, không hề để ý đến lời lải nhải của hai người đang có ý xấu này.
Tất nhiên, trong mắt ba Lâm và Vu Thiếu Tuấn thì dáng vẻ này của cô tức là ngầm đồng ý.
“Được rồi, chuẩn bị ký kết thôi.” Sau khi ba Lâm đã chán ngấy, ông ta thu dọn qua loa chiếc bàn vốn dùng để đặt di ảnh của mẹ Lâm, chuẩn bị kí kết hợp đồng ngay tại chỗ này.
“Tách..
Tách..
Tách!” Đúng lúc này, ánh đèn flash lóe lên ngoài cửa khiến ba Lâm và Vu Thiếu Tuấn không mở mắt ra nổi.
Đại sảnh vốn đang yên tĩnh, bỗng chốc trở nên náo nhiệt hẳn lên
“Mấy0người đi ra ngoài, đi ra ngoài!” Người giúp việc vẫn đang vật lộn với chuyện đuổi các phóng viên ra ngoài
Nhưng rất tiếc, với đạo đức nghề nghiệp của các phóng viên, đã vào được rồi thì họ sẽ không dễ dàng chịu đi ra
“Chuyện gì thế?” Sau khi thích nghi được với ánh đèn flash, ba Lâm tái mặt, lườm người giúp việc.
Nhìn quanh một lượt, vẻ mặt ba Lâm lại càng kém hơn, nhìn qua thì chỗ này có ít nhất khoảng hơn hai mươi phóng viên, vừa đủ để mở một buổi họp báo, muốn đuổi từng ấy người ra có vẻ cũng khó
“Tôi gọi đấy.” Lâm Sở Sênh vốn đang im lặng ngẩng đầu lên, nói lớn với tất cả mọi người trong phòng
Cô tiến về phía trước hai bước, bày di5ảnh của mẹ Lâm lên mặt bàn một lần nữa
Bỏ qua ánh mắt phẫn nộ của ba Lâm, “Thẩm Thị không làm gì lén lút nên buổi kí kết với doanh nghiệp cung ứng lớn nhất tất nhiên phải được công khai chứ.” Nghe qua lời của Lâm Sở Sênh có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng ba Lâm lại cảm thấy trong đó có gì không ổn, nếu chỉ đơn giản như vậy thì tại sao Lâm Sở Sênh không nói rõ từ đầu?
Người hầu lén nói rõ tình hình với ba Lâm, lúc nãy khi mở rộng cửa tiễn các khách mời thì những nhà báo này đột nhiên xông vào.
Ánh mắt ống đảo một vòng, lập tức thu lại vẻ mặt hung hăng càn quấy lúc nãy, vừa cười vừa gật đầu4với các phóng viên, rồi quay sang phía Lâm Sở Sênh: “Con bé này, sao không báo cho mọi người một tiếng, chuyện tốt thế này phải chuẩn bị trước chứ
Nhưng mà, khó có dịp bà ngoại con cũng ở đây, ắt hẳn bà sẽ rất vui khi thấy con có tiến độ thế này.”
Nhìn qua thì có vẻ đây là một người cha hiền lành, nhưng thực ra ông ta chỉ đang uy hiếp Lâm Sở Sênh mà thôi
Lâm Sở Sênh không nhìn ông ta lấy một cái, đứng thẳng người, tùy ý quan sát Vu Thiếu Tuấn, lạnh lùng hỏi: “Ký hợp đồng ở đâu?” Vu Thiếu Tuấn hơi nheo mắt lại, tất nhiên là anh ta vẫn còn muốn nói điều gì đó, những lời đến miệng rồi lại dừng lại
Còn về phần bàn9để kí hợp đồng, tất nhiên là bây giờ không thể dùng tiếp cái bàn bày di ảnh của mẹ Lâm được nữa.