*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bíp bíp!
Nếu không phải có tiếng còi xe đột nhiên vang lên thì Lâm Sở Sênh và Vu Thiếu Tuấn đều không chú ý đến ở đây còn có người khác
Một chiếc Jaguar từ trong bóng tối chạy ra, dần hiện rõ dưới ánh trăng.
Cuối cùng dùng trước mặt Lâm Sở Sênh
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, làm cho Lâm Sở Sênh thấy khuôn mặt lá bài poker của Thẩm Mạc
Vẻ mặt cô thay đổi, trở nên nghiêm túc
“Sao vậy? Anh không nên đến đón em à?” Thẩm Mạc tỏ vẻ sốt ruột, thậm chí ngay cả lúc nói chuyện cũng không dám nhìn Lâm Sở Sênh nhiều
Nhưng cứ như vậy lại tiết lộ địa vị không bình thường của Lâm Sở Sênh, giống như là hai người cãi nhau không được tự nhiên, Thẩm Mạc không thể không cúi đầu
Đương nhiên, Lâm Sở Sênh không thoải mái một chút nào
Không có ai bằng lòng giống một tên ăn mày, ngửa mặt nhìn lên mong đối phương bố thí cho cả.
“Thẩm tổng.” Vu Thiếu Tuấn lại bày ra bộ dạng nịnh bợ, có lẽ còn cung kính hơn khi gặp ba anh ta
Thẩm Mạc làm như không nghe thấy, không hề để ý tới Vu Thiếu Tuấn
Anh nhíu mày, lạnh lùng trùng Lâm Sở Sênh: “Hay là chờ anh dìu em lên xe?” Dáng vẻ không khách khí, không khác gì dáng vẻ dạy dỗ con gái.
Tức, nhịn, nghẹn
Cô siết chặt tay rồi buông ra.
Lặp đi lặp lại
Cuối cùng, Lâm Sở Sênh vẫn cúi đầu lên xe Thẩm Mạc.
Lâm Sở Sênh đang suy nghĩ, chuyện cô hối hận nhất từ khi trở về là chọc phải cái tên bệnh thần kinh Thẩm Mạc này
Lần này, đến lượt Vu Thiếu Tuấn ngửi mùi khói xe ô tô
Chờ xe đi rồi, Vu Thiếu Tuấn đấm lên tường một đấm
Không có người khác ở đây, anh ta mới dám để lộ vẻ ra tàn nhẫn đáng sợ trong mắt.
Hai người ngồi trên xe suốt dọc đường không nói chuyện
Lúc xe dừng bên ngoài một biệt thự sang trọng, Lâm Sở Sênh hỏi: “Không biết Thẩm tổng muốn dẫn tôi đi đâu?” Cô khách khí nói, khiến người ta không nghe ra một chút không vui nào.
Thẩm Mạc bắt chéo chân, nói: “Xuống xe!” Anh dựa đầu lên cửa sổ xe, rõ ràng rất sốt ruột
Lâm Sở Sênh có cảm giác không theo kịp tiết tấu của Thẩm Mạc
Cô cho rằng anh dẫn cô đi, chắc là có chuyện gì muốn nói, cho nên động tác của cô có vẻ hơi chậm chạp
“Sao vậy? Cô cảm thấy vào nhà đàn ông, cùng đàn ông lên giường là không sao cả?” Thẩm Mạc vẫn khiến người ta không đoán ra được anh đang suy nghĩ gì
Nhưng bộ dáng anh nâng chân lên rồi nhanh chóng đặt xuống, cho thấy bây giờ anh có chút bực bội.
Chỉ là lời nói của anh quá độc.
Trong lòng Lâm Sở Sênh nghẹn một hơi
Cô cổ làm hơi thở của mình bình thường, bình tĩnh bước xuống xe.
Sau đó, từ từ đóng cửa xe lại
Cô quyết định, chờ cô trừng phạt Vu Thiếu Tuấn xong, tránh xa Thẩm Mạc được bao nhiêu thì cô sẽ tránh xa bấy nhiêu
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt
Lâm Sở Sênh tự nói với mình phải bình tĩnh
Xe chạy đi để lại một làn khói
Lâm Sở Sênh ôm cơ thể mình, đêm đã về khuya, bốn phía yên tĩnh, không có việc gì diễn ra, càng không có xe chạy ngang
Cô xem đồng hồ, chưa tới mười giờ rưỡi, vẫn có thể gọi điện thoại cho trợ lý.
Nhưng cô còn chưa kịp gọi, trong cổ đã cảm thấy ngưa ngứa
Cô thuận tay gãi nhưng vẫn không hết ngứa, cảm giác ngứa càng lúc càng nhiều
Thậm chí, diện tích ngứa ngày càng lan rộng.
cả tấm lưng, trên người, thậm chí mu bàn tay cũng bắt đầu cảm thấy ngứa
Mượn ánh trăng, Lâm Sở Sênh xem rõ mu bàn tay của mình
Từng mảng một, chằng chịt chấm đỏ nhỏ, càng ngày càng nhiều.
Lòng trầm xuống
Lâm Sở Sênh từng bị như thế này
Thể chất của cô rất đặc biệt, dị ứng với một loại phấn hoa
Nếu không phải có một lần Vu Thiếu Tuấn dẫn cô đi ngắm hoa mạn đà la thì cô căn bản không phát hiện ra điều này
Vu Thiếu Tuấn! Bí mật này chỉ có Vu Thiếu Tuấn biết!
Lòng dần dần rõ ràng
Vừa rồi, Vu Thiếu Tuấn cố ý nhích lại gần cô, không chỉ đơn giản là giả vờ mờ ám, mà còn lén rắc phấn hoa mạn đà la lên người cô
Xem ra, Vu Thiếu Tuấn đã sớm có chuẩn bị.
Lúc đó, anh ta thăm dò cô để quyết định xem anh ta có nên bất chấp tất cả không
Bây giờ, rõ ràng là anh ta có ý giết cô
Tính toán thời gian, khoảng năm phút nữa cô sẽ đến bệnh viện lớn nhất thành phố
Mà mẹ của cô cũng chết ở bệnh viện đó
Cho nên, chắc chắn trong bệnh viện đó có người của nhà họ Lâm
Lâm Tiêu Tiêu mới vừa bị khiêu khích
Nếu cô ta biết được cô ở trong địa bàn của cô ta, nhất định sẽ nghĩ cách giết chết cô.
Dù Thẩm Mạc có điều tra, cùng lắm thì lấy mạng Lâm Tiêu Tiêu ra đền, còn lại không có một chút liên quan gì đến Vu Thiếu Tuấn.
Độc ác! Đúng là một kẻ độc ác! Cô vẫn còn đánh giá thấp con người này!
Lòng dần dần sáng tỏ, ý thức lại càng ngày càng mơ hồ cho đến khi cô ngã nhào xuống đất.
Khi Lâm Sở Sênh tỉnh lại, đập vào mắt cô là căn phòng trắng đen điển hình, phong cách hiện đại đơn giản
Lâm Sở Sênh ngồi bật dậy khỏi giường, nhìn lại người mình, một nút áo cũng không có
Quần áo lại bị thay, cô đang mặc đồ ngủ ở nhà
Loại dị ứng này qua cơn rồi sẽ ổn
Cho nên, Lâm Sở Sênh rất vững vàng đứng dậy, mở cửa đi ra
Cô ngất trước cửa nhà Thẩm Mạc, cho nên cũng có thể dễ dàng đoán ra cô đang ở nhà anh
Dưới lầu, Thẩm Mạc đang nhàn nhã ăn bữa sáng, một lồng bánh bao, một bát cháo gạo kê, món ăn điển hình Trung Hoa
Lâm Sở Sênh còn tưởng rằng người lớn lên ở nước ngoài như Thẩm Mạc sẽ thích ăn sandwich, uống sữa tươi
“Thẩm tổng, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói cụ thể chuyện hợp tác
Nếu anh không ngại, tôi hy vọng chúng ta có thể ký hợp đồng.” Lâm Sở Sênh vừa đi vừa nói với Thẩm Mạc
Lúc này đây, Thẩm Mạc không hề né tránh Lâm Sở Sênh, anh rất nghiêm túc nhìn cô, cái nhìn của anh làm cho cô cảm thấy nổi hết da gà
“Tôi cho rằng chúng ta nên bàn chuyện cô phải làm thế nào để đền ơn cứu mạng của tôi.” Thẩm Mạc chỉ nhìn Lâm Sở Sênh một cái như vậy rồi tiếp tục ăn sáng.
“Nếu Thẩm tổng muốn bàn chuyện này thì chúng ta có thể bàn kỹ hơn
Đền ơn như thế nào, hợp tác như thế nào, tất cả nên nói càng rõ ràng càng tốt.” Lâm Sở Sênh phải dùng hết sức lực hồng hoang mới có thể bình tĩnh nói chuyện được với Thẩm Mạc.
Lần này, Thẩm Mạc lại bắt đầu giống như người điếc
Ngoại trừ tiếp tục ăn sáng thì không còn động tĩnh gì khác.
Mẹ nó!
Lâm Sở Sênh rất muốn đập bàn, hỏi anh một câu: “Mẹ anh không có dạy anh làm người sao?” Nhưng cô không thể: Người làm nghe thấy tiếng Lâm Sở Sênh, từ trong phòng bếp bưng ra bữa sáng giống hệt của Thẩm Mạc
Lâm Sở Sênh há miệng muốn nói gì đó nhưng thấy đỉnh đầu Thẩm Mạc, cô lại không còn hứng thú để nói
Cô cầm bánh bao cắn mạnh một cái, giống như tức giận cắn Thẩm Mạc vậy.
“Ơn cứu mạng, có thể lấy thân báo đáp.” Thẩm Mạc để đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Sở Sênh, thậm chí đặt hai tay lên bàn, tư thể đàm phán tiêu chuẩn.
Phụt!
Lâm Sở Sênh đang ăn cháo, một ngụm phun ra ngoài, vừa lúc phun lên mặt Thẩm Mạc ngồi đối diện
Nhìn khuôn mặt dính cháo của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh bụm miệng mình lại.