*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nghe thấy Lục Thượng Nhất nói năng hùng hồn như vậy, Trương Nhất Nhất rất muốn cười, thật không hiểu nổi, nhà họ Lục dạy con cái kiểu gì mà cả đám đều không biết xấu hổ thế này.
Trương Nhất Nhất cũng chẳng buồn nói chuyện với loại người có đầu óc không tỉnh táo này, cô quay người tạm biệt Lâm Sở Sênh, chuẩn bị vào xe của mình.
Nhưng sao Lục Thượng Nhất có thể chịu để yên cho Trương Nhất Nhất rời đi, cô ta chặn Trương Nhất Nhất lại, “Anh trai tôi đã bị cô hại thảm như vậy rồi, có nhà nhưng không được về.
Cô có biết là sau khi anh ấy biết chuyện cô đi xem mắt với nhiều người như vậy, anh ấy đã sống chết đòi về nước, chọc giận ba tôi, bị ông ấy đánh gãy cả hai chân không.
Chân anh ấy bó bột, còn bò đi nhờ tôi về nước gặp cô.
Anh ấy hi sinh vì có nhiều như vậy, tôi cầu xin cô đừng làm khổ anh ấy nữa.” Lục Thượng Nhất vừa nói vừa khóc, làm như cô ta bị cảm động đến mức sắp chết đến nơi rồi vậy.
Trương Nhất Nhất hít sâu một hơi, trước kia Lục Thượng Phong rời đi là nhờ có sự giúp đỡ của Vân Ly, bây giờ cô đi xem mắt thế này thì việc trước kia cổ và Vân Ly không có gì với nhau chắc chắn cũng đã bị lộ rồi.
Thật ra điều Trương Nhất Nhất sợ là người nhà họ Lục không chịu được nữa, lại cho Lục Thượng Phong về nước quấy rầy cô thì phải làm sao? Ăn lại đồ người khác đã nôn ra, cô thật sự cảm thấy rất buồn nôn.
Trương Nhất Nhất từ từ ngẩng đầu lên, chuẩn bị nói mấy lời cay độc thì có một giọng nói đã vang lên nhanh hơn cô, “Trên đời này sao lại có chuyện nực cười thế nhỉ, anh trai cô thích người ta là việc của anh ta.
Chẳng lẽ nếu là tôi tôi thì phải kết hôn với tất cả người hâm mộ của mình à?” Vừa khéo lúc này lại có người đi từ ngoài vào.
Lâm Sở Sênh và Trương Nhất Nhất đều không quen biết người này, chỉ cảm thấy anh ta hơi quen mắt.
Nhưng giám đốc đài truyền hình thì lại biết rất rõ, anh ta là Quận Cái Họa - nam thần tượng đang nổi tiếng gần đây, nghe nói anh ta đã được cư dân mạng bình chọn là một trong bốn ảnh để.
Sau khi thấy anh ta, giám đốc đài truyền hình cũng phải lên tiếng chào hỏi, nhưng trước mặt những người như Lâm Sở Sênh thì ông ta cũng không thể ra vẻ xu nịnh quá được, nếu không thì sẽ rất mất mặt, “Cậu Quân.” Ông ta họ một tiếng, cố gắng ra vẻ bình tĩnh, lạnh giọng chào một câu.
Quân Cái Hoa nhìn giám đốc đài truyền hình, cũng khách sáo gật đầu một cái, “Tôi đến lấy kịch bản sổ tiếp theo.” Ánh mắt giám đốc hiện rõ lên vẻ mừng rỡ, ông ta tiến về phía trước một bước, nhưng lại kịp phản ứng lại, liền vội vàng lùi về sau, “Được, chào mừng cậu.” “Anh thì biết cái gì, việc này không đến lượt người ngoài xen vào.” Lục Thượng Nhật thấy người này có vẻ khá đẹp trai nên sắc mặt cô ta cũng dịu lại.
Nhưng rõ ràng là Quận Cái Hoa rất không hài lòng với thái độ của Lục Thượng Nhất, anh ta lạnh lùng nhìn Lục Thượng Nhất, “Người ngoài? Có vẻ như cô cũng đâu có liên quan gì đến cô gái này đâu.
Hơn nữa tôi cũng không chịu được khi nhìn thấy kẻ bám dai như đỉa, đúng là không biết tự trọng.” Sau khi Quận Cái Hoa nói xong, người có vẻ như là trợ lý đứng sau lưng anh ta lập tức chống nạnh, nói một câu hùa theo ý của Quân Cái Hoa, “Đây gọi là đồ mặt dày.” Lục Thượng Nhất tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, “Anh đắc ý cái gì chứ, anh cậy mình đang nổi tiếng chứ gì.
Tôi nói cho mà biết, để tôi về bảo ba tôi đóng băng hoạt động của anh!” Quân Cái Hoa nghe xong thì cười ha ha vài tiếng, “Đúng, bây giờ tôi đang cậy mình nổi tiếng đấy.
Cô muốn đóng băng hoạt động của tôi thì làm nhanh lên, ngộ nhỡ để đến lúc tôi tham gia các chương trình, không cẩn thận lỡ miệng nói ra hành động của cô Lục đây thì nhà họ Lục sẽ thấy mất mặt lắm đấy.”
Lục Thượng Nhất chỉ thẳng ngón tay vào Quân Cái Hoa, nhưng mà người ta cũng chỉ nói sự thật mà thôi, người sợ chuyện hôm nay ầm ĩ lên nhất chính là cô ta, “Cặp đôi chó má!” Dù như vậy thì Lục Thượng Nhất vẫn không chịu bỏ qua cho người khác.
Chát!
Trương Nhất Nhất không nghĩ nhiều, cứ thể tát thẳng một cái vào mặt Lục Thượng Nhất, “Trước kia tôi lười nên không so đo với cô, nhưng mà cô lại liên tục sỉ nhục tôi, lần này tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.” “Cô có thể làm gì được tôi chứ?” Lục Thượng Nhất tự biết bản thân không phải là đối thủ của Trương Nhất Nhất, cô ta liên tục lùi về phía sau, che phần mặt bị đánh lại, hỏi một câu.
“Tôi không thể làm gì có được.” Trương Nhất Nhất chầm chậm lắc đầu, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cô lại sáng ngời khác thường, “Nhưng tôi nghe nói anh trai cô đã làm sai việc gì đó nên mới bị đưa ra nước ngoài, cấp trên đã mắt nhắm mắt mở cho qua vì không ai muốn truy cứu.
Nhưng nếu làm to chuyện lên thì cả cô lân nhà họ Lục cũng sẽ bị liên lụy đấy, kỉ luật của quân đội thể nào cô vẫn rõ hơn tôi mà.”
“Ở đàn bà này, sao cô lại độc ác như vậy, anh trai tôi đã phạm tội vì cô, sao cổ có thể làm vậy với anh ấy chứ, cô còn có lương tâm không hả?” Lục Thượng Nhất nhìn Trương Nhất Nhất bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Trong mắt cô ta, Lục Thượng Phong đã tàn nhân đánh đập cô gái kia trong hôn lễ cũng là vì Trương Nhất Nhất, chính Trương Nhất Nhất mới là người nợ nhà họ Lục.
“Tôi nhổ vào!” Trương Nhất Nhất không nhịn được nhổ một bãi nước bọt, “Nói đúng lắm, người nhà họ Lục không biết xấu hổ thật, mọi chuyện đã kết thúc rồi mà còn dây dưa lằng nhằng, còn chụp cái bô cứt ấy lên đầu tôi, tôi không gánh nổi đâu.”
Sau đó Trương Nhất Nhất lại tiến về phía trước một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Thượng Nhất, “Cô nhớ cho kĩ đây, những lúc tôi quan tâm đến anh ta thì anh ta là con người, còn nếu tôi đã không quan tâm nữa rồi thì anh ta chỉ là một đống cứt mà thôi, tránh xa tôi ra.
Cô cứ chạy đến đây nói cho tôi biết những gì đã xảy ra với anh ta, tôi chưa bao giờ thấy cảm động, chỉ coi thường anh ta hơn thôi.”
Trương Nhất Nhất nói xong lại lùi về phía sau một bước, “Nhưng tôi sẽ không cho cô thêm cơ hội nữa đâu.” “Cô muốn làm gì?” Lục Thượng Nhất cảnh giác nhìn Trương Nhất Nhất, thầm cảm thấy hối hận, đáng lẽ cô ta không nên đến đây.
Trương Nhất Nhất không để ý đến Lục Thượng Nhất mà quay sang nhìn Lâm Sở Sênh, “Sở Sênh, tớ mượn người của cậu một chút.
Vì sự an toàn của cô Lục nên nhất định phải hộ tống cô ấy về đến nhà.
Tiện thể thì nhờ cậu chuyển lời cho ông Lục rằng nếu chuyện ngày hôm nay còn xảy ra một lần nữa thì tớ không ngại chơi khô máu với Lục Thượng Phong đâu.” Ánh mắt Trương Nhất Nhất không hề có chút độ ấm nào, giống như đang nói chuyện công việc rất bình thường.
Lâm Sở Sênh nhìn nhưng lòng lại quặn đau.
Tất nhiên là Lâm Sở Sênh rất sẵn lòng hoàn thành thật tốt việc này.
“Trương Nhất Nhất, cô là đồ đàn bà độc ác.” Lục Thượng Nhất vừa tức giận mắng mỏ, vừa chuẩn bị bỏ chạy.
Chỉ tiếc xung quanh Lâm Sở Sênh toàn là các vệ sĩ có thân thủ hơn người, Lục Thượng Nhất không phải là đối thủ của bọn họ, chưa gì đã bị hai người ẩn đến mức không thể nhúc nhích nổi nữa.
Trương Nhất Nhất mở cửa xe để bọn họ lái xe của mình đi, còn bản thân cô thì không cần lo gì cả, đã có Lâm Sở Sênh hộ tống cô về nhà an toàn rỗi.
Sau khi tiễn cô nàng Lục Thượng Nhất ồn ào kia về nhà, Trương Nhất Nhất thở dài.
Nếu như hỏi cô có đau lòng không? Có, chắc chắn là vẫn đau rồi.
Nhưng những thứ Trương Nhất Nhất đã không cần nữa thì dù có thấy cô cũng sẽ không nhặt lên.
Trước kia, nếu như trong hôn lễ Lục Thượng Phong giữ cô lại, nếu như Lục Thượng Phong sớm nói chuyện đứa con với cô, có lẽ cô sẽ thật sự ngốc nghếch không quan tâm đến chuyện đó, nhưng mà hai người đã bỏ lỡ nhau mất rồi.
Trên đời này không có chuyện gương vỡ rồi lại lành.
Dù sử dụng các kĩ thuật để sửa lại phần bên ngoài thì những vết nứt bên trong vẫn không bao giờ có thể giống như ban đầu được nữa.
Trương Nhất Nhất trừng mắt lên ép mình phải cố nén những giọt nước mắt vô dụng kia rơi xuống.
Cô quay người đến trước mặt Quận Cái Hoa, “Cảm ơn!” Cô khẽ gật đầu bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Quân Cái Hoa cười, có vẻ như anh ta hơi ngại, mặt cũng hơi đỏ lên: “Chuyện hôm nay đổi thành người khác thì người đó cũng sẽ ra mắt thôi, do mấy người kia quá đáng mà.
Sau này nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.” Nói xong anh ta đưa danh thiếp của mình ra, “Quân Cái Hoa.” Sau đó còn nhướng mày ra hiệu cho Trương Nhất Nhất tự giới thiệu tên mình.
Trương Nhất Nhất liếc nhìn danh thiếp của Quân Cái Hoa, không nhịn được bật cười, nhưng cô không đưa tay ra nhận, “Tôi đã nghe tên anh Quân từ lâu, chắc hẳn anh Quân cũng đã từng nghe nói đến tôi rồi.” Sau khi bị Trương Nhất Nhất vạch trần, vẻ mặt của Quân Cái Hoa thoáng hiện lên vẻ giận dữ, nhưng khi liếc nhìn Lâm Sở Sênh đang đứng sau lưng Trương Nhất Nhất, anh ta lại cố gắng chịu đựng, “Nhất Nhất, tôi biết là mình làm thế này hơi đường đột, nhưng cũng chỉ vì tôi muốn để lại cho cô ấn tượng đặc biệt thôi.” Vốn dĩ Trương Nhất Nhất đã quay người chuẩn bị rời đi với Lâm Sở Sênh, nhưng cô lại bị Quân Cái Hoa giữ tay lại.
Trương Nhất Nhất xoay người nhìn, nụ cười của cô cũng dần biến mất, “Nghe ý của anh Quân thì có vẻ như là anh cũng muốn xem mắt với tôi à? Nếu như vậy thì mời anh làm theo thủ tục liên lạc với trợ lý của tôi.” “Không!” Lúc Trương Nhất Nhất định quay người rời đi tiếp thì Quận Cái Hoa dứt khoát tủm tay cô một lần nữa, “Không, không phải như vậy, tôi chỉ thích cô, thật sự, tôi muốn làm người có thể thương yêu cô.” Quận Cái Hoa thử thái độ của Trương Nhất Nhất, thầy cô không tiến lên phía trước nữa, anh ta liền đi đến trước mặt cô, “Làm ơn, hãy cho tôi một cơ hội để chứng minh rằng tôi có thể bảo vệ cô.”
Lúc nói chuyện, trong mắt Quận Cái Hoa còn có vài giọt nước mắt, ánh mắt cực kì thâm tình.
Nếu như quên đi nghề nghiệp của Quận Cái Hoa thì có lẽ Trương Nhất Nhất sẽ tin lời anh ta nói trong giây lát, chỉ tiếc là...
cô lắc đầu, sau đó lại khẽ gật đầu.
“Được.” “Được ư?” Ánh mắt của Quân Cái Hoa hiện rõ lên vẻ ngạc nhiên, có lẽ là anh ta vẫn chưa kịp phản ứng lại ý của Trương Nhất Nhất là gì.
Trương Nhất Nhất gật đầu, “Đúng, anh nói là muốn chứng minh cho tôi xem còn gì, bây giờ có cơ hội rồi đấy, anh hãy phanh phui chuyện Lục Thượng Nhất đến tìm tôi ra đi, để sau này nhà họ Lục không bao giờ đến quấy rầy tôi nữa.”
Trương Nhất Nhất nói rất đơn giản, nhưng Quận Cái Hoa lại không dám đáp lại, vừa nãy anh ta chỉ dọa Lục Thượng Nhất vậy thôi, sao anh ta dám đối đầu với cả nhà họ Lục chứ.
Trương Nhất Nhất từ từ gạt tay của Quân Cái Hoa ra, “Anh còn phải rèn luyện kĩ năng diễn xuất của mình nhiều hơn đấy.” Nói xong cô đi thẳng về phía trước, không buồn quay đầu lại.
Đến khi Trương Nhất Nhất lên hẳn xe rồi, Quận Cái Hoa mới kịp phản ứng, sau đó đuổi theo, níu cửa sổ xe, muốn nói chuyện với Trương Nhất Nhất, “Nhất Nhất, cô phải tin tôi, tôi có thể làm được mà, cô bảo tôi làm gì cũng được.” Trương Nhất Nhất lại chầm chậm lắc đầu, “Chương trình của tôi vừa phát sóng, anh đã vội vàng chạy đến nhanh như vậy, với tư cách là ảnh đế thế hệ mới, anh không thấy dáng vẻ của mình khó coi lắm sao?”