*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mở cửa ra, quả nhiên giống như Lâm Sở Sênh đoán, bên trong chính là người mà cô nhìn không thấu – Thẩm Mạc.
Lâm Sở Sênh cười gượng một tiếng, nếu như xoay người rời đi thì có chút không phóng khoáng, cô đành dứt khoát ngồi xuống chỗ cách xa Thẩm Mạc nhất, hai chân để song song, đặt túi trước người, cực kì bảo thủ bày tỏ ra cảm xúc của mình lúc này.
Trái lại, Thẩm Mạc ngồi cực kì tùy ý, hai tay gác lên lưng sofa, hai chân bắt chéo nhau hơi rung rung
Mắt anh vốn hẹp dài, bây giờ đang nheo lại vì dụng ý gì đó nên lại càng dài hơn.
Lâm Sở Sênh mất tự nhiên họ khan một tiếng, tại sao trước kia cô không để ý là đột nhiên trên người Thẩm Mạc lại xuất hiện cảm giác giống lưu manh thế nhỉ: “Nghe nói Thẩm tổng bảo tôi tới họp?” Lâm Sở Sênh cố hết sức để giọng mình có vẻ tự nhiên một chút.
Mí mắt Thẩm Mạc hơi nhếch lên, anh cứ nhìn thẳng Lâm Sở Sênh như vậy, thấy cô bắt đầu thầm cảm thấy hơi sợ, anh mới khẽ gật đầu: “Đúng là tôi tìm cô có chút chuyện.” Ngay sau đó, Lâm Sở Sênh thấy Thẩm Mạc lấy một quyển lịch vạn niên ra.
Thẩm Mạc rất chăm chú lật từng tờ từng tờ một, dường như không bỏ qua bất kì chữ nào
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của Thẩm Mạc, dần dần Lâm Sở Sênh cũng có ảo giác rằng, dường như Thẩm Mạc gọi cô đến vì chuyện cực kì quan trọng nào đó
Một lúc lâu sau, Thẩm Mạc mới đặt lịch nằm lên bàn, chỉ vào ngày hôm nay: “Thời gian này không tệ, hợp để lên giường.”
Săc!
Nếu không phải đang liên quan đến mình thì Lâm Sở Sênh đã phun ngụm nước trong miệng ra rồi
“Thẩm tổng, tôi nghĩ là mình đã nói rất rõ ràng rồi.” Để tỏ rõ sự phẫn nộ của bản thân, Lâm Sở Sênh đặt mạnh ly nước đang uống xuống bàn: “Thẩm tổng, nếu anh thiếu phụ nữ đến vậy thì tôi có thể mua cho anh hẳn dăm mười cô, số tiền ấy tôi vẫn còn chi ra được.” Nếu là trước kia thì chắc Lâm Sở Sênh cũng không bị sặc như vậy, nhưng hôm nay, dù có cố ngụy trang đến mức nào đi chăng nữa thì cảm giác cáu kỉnh kia vẫn không chịu biến mất dễ dàng
Thẩm Mạc vẫn rất bình tĩnh, nhìn ly nước đang hơi đong đưa, một lúc sau anh cầm ly lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm ở chỗ vừa nãy Lâm Sở Sênh vừa uống
Như chạm môi vào đúng môi của Lâm Sở Sênh
Dường như ngay lập tức, độ ẩm của căn phòng đã tăng lên không ít.
Lâm Sở Sênh không muốn nhìn Thẩm Mạc, cô dứt khoát quay đầu sang một bên để tránh việc không khống chế nổi bản thân, cố gắng bình ổn lại cảm xúc của bản thân.
“Tôi nhớ cô là người đã đề nghị hợp tác” Thẩm Mạc không hề quan tâm đến thái độ của Lâm Sở Sênh chút nào, thậm chí trong mắt anh còn lóe lên ánh sáng đặc biệt hơn trước.
Lâm Sở Sênh nhắm mắt lại, tự nhắc bản thân phải tỉnh táo, cô hít sâu một hơi rồi mới tỏ vẻ thong dong: “Tôi cũng nhớ rất rõ là tôi chưa bao giờ nói đến việc hợp tác trên giường.”
Đột nhiên Thẩm Mạc cười khẽ, cúi đầu: “Lâm Sở Sênh, thế giới này không phải lúc nào cũng theo ý muốn của cô đâu.” Lâm Sở Sênh cũng không để ý là từ khi nào, trên tay Thẩm Mạc lại xuất hiện thêm một chai rượu.
Thẩm Mạc cầm hai chiếc ly tới, rất tự nhiên, thoải mái ngồi đối diện Lâm Sở Sênh: “Chuyện hợp tác vốn là do cô tự nguyện, tôi chấp nhận yêu cầu mà cô đưa ra, cũng cố hết sức để giúp cô
Nhưng, nếu cô không đồng ý yêu cầu của tôi thì cũng không nên nhận sự giúp đỡ của tôi.”
Nghe xong những lời này, Lâm Sở Sênh định mở miệng giải thích những ngón tay Thẩm Mạc lại nhanh hơn cô một bước, ngón trỏ thon dài của anh đặt lên môi Lâm Sở Sênh, ra dấu im lặng: “Tôi nói rồi, tôi chỉ hợp tác với phụ nữ trên giường mà thôi, nếu cô không chấp nhận thì đáng ra cũng không nên ký vào bản hợp đồng tôi giúp cô đạt được.”