*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lâm Sở Sênh bình tĩnh lại, đi về phía phòng bệnh của mẹ Vân.
Cửa phòng bệnh của mẹ Vân đang mở, bên trong có không ít người đang đứng, có lẽ là tới để xin ý kiến của bà, ai nấy đều mặc vest, đi giày da, cách ăn mặc rất trang trọng.
Tiếng nói chuyện ở bên trong rất nhỏ.
Một lát sau, tất cả mọi người đi ra, ai cũng cúi đầu than thở.
Xem ra bọn họ nói chuyện không được thuận lợi, hoặc là hiện giờ mẹ Vân không có tâm tư quan tâm đến mấy thứ này.
Đợi cả đám đi hết rồi, Lâm Sở Sênh mới đi vào.
Mẹ Vân nằm trên giường, vài ngày không gặp, Lâm Sở Sênh cảm thấy mái tóc của bà đã bạc hết, nhìn xuống dưới nữa là đôi mắt trống rỗng vô thần.
“Chào bà.” Lâm Sở Sênh vốn định gọi một tiếng bác gái, nhưng lại cảm thấy bây giờ cô không nên gọi như vậy.
Mẹ Vân từ từ ngước mắt lên nhìn Lâm Sở Sênh rồi lại rũ mắt xuống, không muốn nói chuyện với cô.
Lâm Sở Sênh thở dài, cô muốn tìm một cái ghế để ngồi nhưng lại cảm thấy đứng xa một chút thì thích hợp hơn, “Tôi đã cho người mới chuyên gia từ Mỹ tới, bao gồm cả bác sĩ Lục có nghiên cứu học thuật giỏi nhất bệnh viện.
Bà xem nếu bà đồng ý, tôi sẽ trực tiếp bảo bọn họ tiếp nhận ca bệnh của Vân Ly?”
Lâm Sở Sênh vẫn không muốn từ bỏ.
Cô nghĩ dù có là lấy thứ kia từ cơ thể Vân Ly ra, chỉ cần có cái để lại thì vẫn được.
Sau khi Lâm Sở Sênh nói xong, mẹ Vân ngẩng đầu lên nhìn, vốn tưởng rằng bà sẽ không để ý đến Lâm Sở Sênh, nhưng cuối cùng bà vẫn lạnh nhạt nói: “Được.” Con người ấy mà, nên đối mặt thì đến cùng vẫn phải đối mặt.
Lâm Sở Sênh khẽ gật đầu.
Ban đầu cô không định nói chuyện của công ty, nhưng thấy trạng thái của mẹ Vân coi như không tệ, cô liền nhân cơ hội này nói ra: “Nếu công ty của Vân Thị có vấn đề gì, bà có thể trực tiếp tìm tôi.
Nếu bà lo lắng thì tôi có thể tuyên bố công khai rời khỏi MC.” Quyết định này nói lớn thì cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ.
Nếu Lâm Sở Sênh và Thẩm Mặc vẫn vui vẻ sống bên nhau thì còn đỡ, chứ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì cô sẽ chẳng còn gì cả.
Nhưng nếu làm vậy có thể khiến cho mẹ Vân yên tâm, Lâm Sở Sênh cảm thấy không sao cả, thậm chí cô còn có thể hi sinh nhiều hơn.
Mẹ Vân hơi đảo mắt, hiện giờ Vân Thị chỉ trông cậy vào một mình bà, không phải bà không biết gì về quản lý doanh nghiệp mà là sức khỏe hiện giờ của bà không cho phép bà quản lý nhiều.
Còn về Lâm Sở Sênh, Vân Ly có thể thích cô như vậy, ít nhất cũng chứng tỏ rằng có thể tin tưởng được nhân phẩm của Lâm Sở Sênh, chắc chắn cô sẽ không thừa nước đục thả câu.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, mẹ Vân dường như đã đưa ra một quyết định lớn, “Đúng là tôi có lòng mà không đủ sức để quản lý Vân Thị, nhưng Vân Thị chỉ có thể đặt vào trong tay con dâu của Vân Thị.” Câu nói cuối cùng, mẹ Vân nói lớn tiếng hơn.
Lâm Sở Sênh không ngờ mẹ Vân lại nói như vậy, cô lập tức nhíu mày lại.
Ý của mẹ Vân vô cùng rõ ràng, nói trắng ra là nếu Lâm Sở Sênh thật sự đồng cảm với Vân Ly thì hãy lấy Vân Ly, chống lấy vùng trời của nhà họ Vân.
Mẹ Vân thấy Lâm Sở Sênh không nói lời nào thì tiếp tục nói: “Dù sao thì Vân Ly đã không thể có con của mình, chắc chắn trong tương lai nó có thể coi Thẩm Đại như con ruột.” Từ lúc Vân Ly nói thích Lâm Sở Sênh, mẹ Vẫn chưa từng phản đối dữ dội, huống chi hiện giờ Vân Ly đã thành ra như vậy.
Mẹ Vẫn không còn lạnh nhạt giống như lúc trước nữa mà nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, không hề che giấu sự mong đợi rõ ràng của mình đối với chuyện này.
Đúng vậy, bà thật lòng hi vọng Lâm Sở Sênh có thể lấy Vân Ly, cho dù chỉ là vì thương hại.
Lâm Sở Sênh cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mẹ Vân rồi nói chắc như đinh đóng cột, “Xin lỗi, tôi không thể Rốt cuộc Lâm Sở Sênh cũng không phải là thánh mẫu, cô không cứu được tất cả mọi người trên khắp thế giới này.
Đối với mỗi người, cô chỉ có thể làm hết khả năng của mình mà thôi.
Đôi mắt của mẹ Vân từ từ mất đi ánh sáng, cuối cùng bà ngẩng đầu lên cười ha hả, “Không làm được thì cút ngay đi, nhà họ Vân không cần lòng tốt giả dối của cô!” Thấy mẹ Vân kích động như vậy, Lâm Sở Sênh chỉ nhìn một cái rồi thôi, sau đó cô nhanh chóng rời đi.
Sau khi Lâm Sở Sênh ra ngoài, cấp dưới không mấy yên tâm, đi theo hỏi cô: “Lâm tổng, cần quan tâm đến chuyện của nhà họ Vân không?” Vốn dĩ Lâm Sở Sênh đã cho người bắt tay vào điều tra số liệu về nhà họ Vân để giúp đỡ gia đình bọn họ vào lúc này.
Bây giờ cô lại từ từ lắc đầu, “Không cần, kệ bọn họ đi.” Cấp dưới không biết tại sao Lâm Sở Sênh lại đột nhiên không quan tâm đến chuyện của nhà họ Vân nữa.
Chẳng lẽ chỉ vì thái độ của mẹ Vân không tốt? Đương nhiên Lâm Sở Sênh sẽ không giải thích với ai cả.
Vừa rồi lúc mẹ Vân nói chuyện với cô, rõ ràng là dùng sự đồng cảm để ép cô hứa hẹn.
Có thể thấy được mẹ Vân không mềm yếu như trong suy nghĩ của cô.
Có lẽ lần này nhà họ Vân tổn thất không ít, nhưng e rằng khó mà động đến gốc rễ, tiền mất rồi thì kiếm lại thôi.
Lúc đi ra, Lâm Sở Sênh nhìn về phía cánh cửa của một phòng bệnh, “Lâm tổng, có chuyện gì vậy?” Cấp dưới thấy mặt Lâm Sở Sênh đanh lại thì vội đi tới hỏi.
Lâm Sở Sênh lắc đầu, “Sau khi có bác sĩ mới tới, hãy sắp xếp người trông coi, nhất định không được để xảy ra sai sót.
Còn nữa, về bác sĩ Lục kia, chỉ để cho anh ta tham gia nghiên cứu lý thuyết mà thôi.” Nghe Lâm Sở Sênh nhắc tới người này, cấp dưới lập tức đề cao cảnh giác, “Bác sĩ Lục có vấn đề gì sao?” Lâm Sở Sênh lắc đầu, “Bây giờ vẫn chưa nhìn ra được, một khi phát hiện ra điều gì khác thường thì không cần báo cáo với tôi, cứ trực tiếp bắt anh ta là được.” Thấy Lâm Sở Sênh căng thẳng như vậy, cấp dưới cũng gật đầu, tỏ ý chắc chắn sẽ làm được.
Chiều hôm đó, trong bệnh viện tăng thêm người, thậm chí còn mời cảnh sát đặc nhiệm tới, lại còn dành riêng ra một tầng, chỉ cần là thuốc của Vân Ly và mẹ Vân dùng hay để nghỉ ngơi đều phải kiểm tra, tuyệt đối không để bất cứ sai sót nào xuất hiện.
Thời gian vẫn cứ trôi qua từng ngày, hôm nào Lâm Sở Sênh cũng đến thăm Vân Ly, có lúc đứng ở bên ngoài nhìn, có lúc sẽ vào trong thăm, sau đó nghe bác sĩ giải thích bệnh tình.
Vết thương trên người của Vân Ly lành lặn rất nhanh, đã bắt đầu kết vảy, nhưng tới tận lúc này vẫn không có cách nào điều trị được tổn thương phía dưới.
Hiện giờ Vân Ly thấy Lâm Sở Sênh tới đây đã không còn đuổi cô đi nữa, chỉ có điều mỗi lần thấy Lâm Sở Sênh, anh ta đều lẳng lặng rơi nước mắt.
Nước mắt của Vân Ly đánh thẳng vào tim Lâm Sở Sênh, đau đớn như dùng dao ngoáy vào trong lòng cô vậy.
Nếu không phải có Thẩm Đại ở bên cạnh thì chưa chắc Lâm Sở Sênh đã có thể kiên trì lâu như vậy.
Ban ngày, sau khi Lâm Sở Sênh ở viện về vẫn cứ chơi với Thẩm Đại như bình thường.
Thế nhưng lúc chỉ có Lâm Sở Sênh và Thẩm Mặc, cô lại không nhịn được thở dài, vu vơ nhìn mặt trăng.
Thẩm Mặc chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh Lâm Sở Sênh, cùng cô vượt qua khúc mắc trong lòng.
Tháng giêng cứ như vậy mà trôi qua, thành phố Thanh vào lập xuân, đến buổi trưa trời đã rất ấm.
Thẩm Đại cũng đã đến lúc tập đi, ngày nào Lâm Sở Sênh cũng sẽ dẫn con bé ra ngoài, vừa phơi nắng vừa tập.
Đã lâu như vậy rồi mà Vân Ly vẫn giống như cũ, vết thương trên cơ thể đã lành, phía dưới vẫn không có cách nào chữa khỏi, thậm chí sau khi rút ống tiểu, đi vệ sinh phải ngồi giống như phụ nữ.
Đối với Vân Ly mà nói thì mỗi ngày đều chẳng khác gì bị giày vò.
Bởi vì thời tiết vẫn chưa ấm áp hoàn toàn, nếu chuyển về bệnh viện ở Thượng Hải thì e rằng vết thương của Vân Ly sẽ xấu đi, cho nên Vân Ly vẫn luôn dưỡng bệnh ở thành phố Thanh Huống chi Lâm Sở Sênh đều cung cấp cho Vân Ly thuốc và bác sĩ tốt nhất.
Mẹ Vân nhất định phải trở về Thượng Hải.
Lúc đi bà còn cố ý nói: “Dù sao thì tôi cũng không có cách sưởi ấm cho Vân Ly, chẳng thà để nó ở lại nơi này, ở gần người có thể cho nó hơi ẩm.” Nghe mẹ Vân nói như vậy, Lâm Sở Sênh biết bà vẫn chưa bỏ ý định làm mại cho cô và Vân Ly.
Có điều cô sẽ không để tâm đến lời nói của bà.
Dù sao thì mẹ Vân cũng đã bằng lòng để Vân Ly ở lại đây.
Trong lòng Lâm Sở Sênh biết rõ Thượng Hải loạn hơn bên này, nếu lỡ đụng phải kẻ có ý đồ xấu nhắm vào Vân Ly thì biết làm sao? Ngày nào Lâm Sở Sênh cũng tới thăm Vân Ly, dù cho Vân Ly không hề thay đổi một chút nào.
Hôm nay Trương Nhất Nhất đến thăm Lâm Sở Sênh.
Hai người đứng dưới ánh mặt trời nói chuyện phiếm.
Vừa lúc bên Thẩm Mặc có việc cho người về nhà lấy một bản tài liệu mang tới công ty.
Sau khi nhận được điện thoại, Lâm Sở Sênh đã chuẩn bị xong tài liệu.
Vốn tưởng rằng người đến là trợ lý đặc biệt, không ngờ lại là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng, ngẩng đầu ưỡn ngực, có cảm giác tự tin giống như Lâm Sở Sênh của trước đây.
“Bà chủ.” Đối phương đứng trước mặt Lâm Sở Sênh, lúc chào hỏi thì hơi cúi đầu, bày tỏ sự tôn kính với cô.
Lâm Sở Sênh không nhịn được bật cười.
Người làm việc ở MC, cho dù là ai đi nữa cũng đều gọi cô là Lâm tổng.
Người có thể thay Thẩm Mặc về nhà lấy tài liệu, tuyệt đối không phải người mới không hiểu gì.
Xem ra là đối phương có tâm tư của mình.
Có điều ở trong mặt Lâm Sở Sênh, cô ta vẫn còn quá non nớt.
Cô chỉ về phía tài liệu, không có ý định số đo.
Người tới ngày hôm nay chính là nhân viên kinh doanh hôm đó nghe thấy trợ lý đặc biệt nói chuyện đã tỏ thái độ.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, số hợp đồng cô ta ký được nhiều hơn phân nửa trong tổng số hợp đồng của phòng kinh doanh.
Có không ít người trong công ty so sánh cô ta với Lâm Sở Sênh, thậm chí còn ngầm gọi cô ta là Tiểu Lâm Sở Sênh.
Điều mà nhân viên kinh doanh ưu tú tự hào nhất chính là chữ “tiểu” này.
Đúng vậy, cô ta trẻ tuổi hơn Lâm Sở Sênh nhiều.
Cô ta luôn cảm thấy khi cô ta tới độ tuổi của Lâm Sở Sênh, cô ta nhất định sẽ vượt qua Lâm Sở Sênh.
Nhân viên kinh doanh ưu tú lấy tài liệu rồi không lập tức đi ngay mà đứng trước mặt Lâm Sở Sênh một lần nữa, nói ra suy nghĩ trong lòng của cô ta, “Bà chủ, tôi có vài câu thật lòng muốn nói với cô.” Lâm Sở Sênh nghe xong liền nghiêm túc gật đầu, thậm chí còn gọi người giúp việc tới chơi với Thẩm Đại, còn cô thì dẫn cô ta và Trương Nhất Nhất vào trong chòi ngồi.
Nhân viên kinh doanh ưu tú nhìn Lâm Sở Sênh, lúc nói chuyện vẫn luôn dùng tay ra hiệu giống như đang diễn thuyết, “Bà chủ, thứ nhất, tôi đã từng nghe chuyện của cô ở trong công ty, tôi vẫn luôn coi cô là thần tượng, là mục tiêu để học hỏi.
Tôi cũng rất vui khi nhờ sự cố gắng của mình, tôi lấy được hợp đồng từ khách hàng và sự công nhận của đồng nghiệp.
Bọn họ thường hay so sánh tôi với cô, nhưng tôi luôn cảm thấy tôi còn kém xa cô.” Trương Nhất Nhất vốn không biết người khác xưng hô với Lâm Sở Sênh như thế nào, nhưng nghe thấy giọng điệu của cô nàng nhân viên kia, Trương Nhất Nhất cảm thấy rất kì quặc.