*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Một rưỡi chiều nay tôi đến công ty đào tạo, anh sắp xếp đi.” Lâm Sở Sênh thoải mái dặn dò, chủ yếu giờ đó là giờ ngủ của Thẩm Đại.
Đương nhiên Lâm Sở Sênh cũng sẽ không làm theo cách mà đối phương mong muốn.
Tất nhiên không phải là Lâm Sở Sênh sợ người này mà là cô không muốn biểu diễn tiết mục lục đục với nhau trước mặt nhân viên công ty.
Trợ lý đặc biệt không ngờ Lâm Sở Sênh lại dặn dò như vậy.
Có điều nghĩ lại cũng thấy bình thường, cuộc đời mạnh mẽ của Lâm Sở Sênh vốn không cần giải thích.
Cho dù đã ở nhà trong một thời gian dài, nhưng Lâm Sở Sênh vẫn mang lại cho người khác cảm giác dao tốt chưa cùn.
Chỉ có thể thẩm tiếc cho cô nàng nhân viên ưu tú kia phải thi công rồi thôi.
Buổi chiều Lâm Sở Sênh đến công ty, phía sau là bốn vệ sĩ, phía trước là trợ lý đặc biệt dẫn đường, cực kì gây chú ý.
Lâm Sở Sênh đến đúng giờ, đi thẳng vào phòng đào tạo, bên dưới ngồi không ít người, phần lớn đều là người không quen biết.
Bên hành chính và nhân sự đứng lên chào hỏi Lâm Sở Sênh trước, cô khẽ gật đầu, liếc nhìn một vòng, giơ tay lên ý bảo mọi người ngồi xuống.
Đương nhiên, cô nàng nhân viên kinh doanh ưu tú mặc váy đỏ thẫm ngồi hàng ghế đầu, muốn không chú ý tới cũng khó.
Lâm Sở Sênh hơi ngẩng đầu lên, cô gái này quá kiêu ngạo, người thiếu kiên nhẫn như vậy, thật sự không thể gọi là nhân tài.
Từ trước đến nay, Lâm Sở Sênh chưa từng làm bài trình chiếu khi đào tạo nhân viên, cô chỉ cần mở miệng ra nói là được.
Còn việc vệ sĩ suốt cả quá trình đều đứng ở cửa, Lâm Sở Sênh cũng không sợ người ta nói cô ra vẻ, dù sao thì ngày hôm nay cô đến đây với thân phận là đối tác của công ty, hơn nữa cô và Thẩm Mặc cũng là chủ của công ty này, cho nên cô rất vui lòng giữ khoảng cách với bọn họ.
Về kinh nghiệm kinh doanh, Lâm Sở Sênh chắc chắn sẽ không khoác lác, những kĩ năng kinh doanh mà cô chia sẻ ngày hôm nay, tuyệt đối có lợi cho những người này.
Đương nhiên Lâm Sở Sênh không hề keo kiệt trong việc truyền thụ kinh nghiệm của mình, dù sao cũng là người trong cùng một công ty, đều là người tài trong giới, cũng có lợi cho sự phát triển của công ty sau này.
Khi Lâm Sở Sênh nói buổi đào tạo hôm nay kết thúc, mọi người có thể tự do đặt câu hỏi, ai cũng tự giác vỗ tay, lại còn vỗ tay rất lâu nữa.
Có lẽ trong mắt bọn họ cũng chỉ có làm như vậy mới có thể bày tỏ được tâm trạng kích động hiện giờ của mình.
Vẻ mặt của nhân viên kinh doanh ưu tú ngồi hàng ghế trước rất khó coi, bởi vì cô ta vẫn luôn cảm thấy Lâm Sở Sênh dựa vào việc leo lên giường Thẩm Mặc mới có thành tựu như ngày hôm nay, không ngờ rằng cô có thể xuất sắc như vậy.
Chắc chắn là Thẩm Mặc dạy Lâm Sở Sênh, chắc chắn là như vậy.
“Xin hỏi bà chủ, cô cảm thấy nhân viên cấp cao trong công ty yêu nhau liệu có gây ảnh hưởng đến thành tích của công ty không?” Cô ta nghĩ gì trong đầu liền hỏi ngay như thế.
Đúng lúc Lâm Sở Sênh giơ tay lên ý bảo mọi người đừng vỗ tay nữa, trong phòng mới yên tĩnh lại, cô ta vừa hỏi như vậy, cả phòng lại lập tức xôn xao lên.
Ai cũng biết quan hệ giữa Lâm Sở Sênh và Thẩm Mặc, đây không phải là công khai khiêu chiến với Lâm Sở Sênh sao?
Người của bên nhân sự giận đỏ mặt, nhân viên không có quy củ như vậy, chính là do bên cô ta đào tạo chưa đến nơi đến chốn, nói trắng ra là bị mất mặt trước Lâm Sở Sênh.
Nhân viên kinh doanh ưu tú vừa hỏi xong liền hối hận vì hành động lỗ mãng của mình.
Nhưng thấy Lâm Sở Sênh vẫn không có phản ứng gì, cô ta lại cảm thấy không có vấn đề gì lớn, bèn dứt khoát ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào Lâm Sở Sênh.
Đám nhân viên quản lý đều cảm thấy cô ta tự làm mình mất mặt, mà cô ta lại cứ tưởng rằng chuyện mình làm là vinh quang lắm vậy.
Còn trợ lý đặc biệt lại cười rất tươi, anh ta cảm thấy sắp có trò hay để xem rồi.
Lâm Sở Sênh cười với nhân viên kinh doanh ưu tú, “Đây là vấn đề phòng nhân sự chuyên giải đáp.
Tôi cảm thấy công ty đã quy định rõ ràng rồi.
Tôi thấy cô cũng là nhân viên làm lâu ở công ty, vậy mà lại không hiểu rõ chế độ của công ty, đúng lúc có nhân viên mới nhậm chức, cô hãy tham gia đào tạo nhân sự một lần nữa với bọn họ đi.” Lâm Sở Sênh nói một cách từ tốn, nhưng tuyệt đối là thủ đoạn mềm dẻo cắt lên mặt của đối phương.
“Đương nhiên, cô đã hỏi rồi thì tôi cũng có thể trả lời cho cô biết.
Quản lý cấp cao yêu đương giống như là yêu sớm vậy, không phải tất cả những người yêu đương sớm đều là vô dụng, nhưng phần lớn việc yêu sớm đều hại người ta.
Có điều cũng có ngoại lệ, ví dụ như tôi và đối tác của tôi, chúng tôi hợp lực dốc sức thành lập MC, đây được coi là ví dụ cá biệt.” Lâm Sở Sênh nói chuyện rất phóng khoáng, nhất là khi gọi Thẩm Mặc là đối tác, một cách gọi vô cùng khéo léo.
Còn nữa, tôi thật lòng nói cho cô biết, tôi đã xem thông báo đào tạo rồi, trên đó viết rất rõ ràng là Phó Tổng Giám đốc Lâm Sở Sênh đào tạo, bởi vậy cô gọi tôi là bà chủ là rất không thích hợp, hi vọng sau này cô hãy sửa lại.” Mấy lời sau của Lâm Sở Sênh thật giống như cạnh khỏe, giám đốc kinh doanh nghe mà ngồi không yên, trực tiếp đứng lên nói xin lỗi Lâm Sở Sênh.
Nhân viên kinh doanh ưu tú hỏi câu hỏi này, tuyệt đối là mất hết cả mặt mũi rồi.
“Lâm tổng, mấy tháng liên tục cô không xuất hiện ở công ty, không để ý chế độ của công ty, cô cảm thấy cô xứng với một tiếng Lâm tổng của tôi sao?” Nhân viên kinh doanh ưu tú dễ bị kích thích, nói năng cũng quá khích.
Trong suốt quá trình, Lâm Sở Sênh chỉ cười, chẳng khác gì đang xem một tên hề biểu diễn.
Sau đó cô không để ý tới nhân viên kinh doanh ưu tú mà chỉ nhìn trưởng phòng nhân sự, “Cô đào tạo chưa tới đâu cả.” Trưởng phòng nhân sự chỉ có thể gật đầu nói đúng, có điều còn không quên lườm giám đốc kinh doanh một cái.
Giám đốc kinh doanh cũng rất ngại khi để người ta chịu tiếng xấu thay mình, “Thật xin lỗi Lâm tổng, bởi vì nhân viên này có thành tích hơn người, cho nên kết thúc kì thực tập sớm hơn quy định, đây là lỗi của tôi, không kiểm tra đánh giá toàn diện trước khi nhận.” Rõ ràng trước đó giám đốc kinh doanh còn rất xem trọng nhân viên ưu tú này.
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, nhân viên ưu tú đã trở thành một người không đáng được gọi là nhân viên đạt tiêu chuẩn.
Lâm Sở Sênh xua tay, ý bảo việc này nói sau rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Còn ai có vấn đề gì nữa không?” Đề tài này coi như kết thúc, nhưng nhân viên kinh doanh ưu tú làm sao cũng không nuốt trôi được cục tức này, cô ta trực tiếp vỗ bàn đứng lên, “Tôi muốn từ chức!” Thật ra câu nói này của nhân viên kinh doanh ưu tú mang rất nhiều ý giận dỗi, cô ta nói ra là để ép cấp trên cho cô ta một bậc thang để bước xuống.
Hơn nữa, cô ta nghe nói trước đây khi Lâm Sở Sênh là nữ vương kinh doanh, cô không coi phó tổng giám đốc ra gì cả.
Cô ta cảm thấy hiện giờ cô ta đã có vốn liếng ban đầu của Lâm Sở Sênh.
Kết quả, Lâm Sở Sênh hờ hững nói: “Chuyện này cô phải gặp cấp trên trực tiếp của cô và phòng nhân sự để giải quyết.
Còn nữa, nếu sau này còn để xảy ra chuyện này thì phòng nhân sự không cần lấy tiền thưởng nữa đâu.” Lần này Lâm Sở Sênh thật sự trở mặt.
Tất cả mọi chuyện đều bị cô nói thành phòng nhân sự đào tạo không bài bản.
Nhân viên kinh doanh ưu tú có chút sững sờ.
Lâm Sở Sênh nói như vậy, chẳng phải là cô ta không đi không được sao? Tại sao lại như vậy chứ? Không phải nên nói vài lời hòa giải để giữ cô ta lại sao?
Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, Lâm Sở Sênh đã nhìn thấu loại người cô ta rồi.
Có lẽ cô ta cũng thông minh, ít nhiều có chút thành tựu, nhưng tính tình lại bồng bột, không kiên nhẫn, cuối cùng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ có cũng được, không có cũng chẳng sao mà thôi.
Bị nhân viên kinh doanh ưu tú làm loạn như vậy, chắc chắn sẽ không có ai đặt câu hỏi nữa.
Lâm Sở Sênh dẫn đầu đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài đã thấy bên ngoài có không ít người đang đứng, là đội trong nước làm việc với Lâm Sở Sênh ngay từ thuở ban đầu.
Bây giờ mới chỉ một năm trôi qua, về cơ bản những người này đều đã lên vị trí trưởng phòng.
Ngẫm lại lúc Lâm Sở Sênh còn ở đây, MC không lấy được một đơn hàng nào, là cô mang đến huy hoàng cho chi nhánh trong nước, nghĩ thôi cũng thấy kích động.
“Lâm tổng, nghe nói cô tới công ty, mấy người chúng tôi đã bàn với nhau rồi, không thể dễ dàng thả cô đi được.
Chúng tôi đã đặt chỗ rồi, hôm nay tan làm nhất định phải chuốc say cô.” Bọn họ luôn có cảm giác Lâm Sở Sênh là bạn cũ, cho nên lúc nói chuyện cũng hơi tùy ý.
Vừa thấy những người này, Lâm Sở Sênh liền nở nụ cười thật lòng.
Chắc là vì gặp người cùng chung hoạn nạn, cô tỏ vẻ thân thiết hơn người ngoài, “Được, quyết định vậy đi, nhưng phải để tôi mời.” Lúc này Lâm Sở Sênh giống như bạn bè bình thường, không hề có một chút khoảng cách nào.
Người đi ra ngoài thấy một bà chủ vừa có năng lực lại vừa dễ gần như vậy thì cảm thấy dường như cuộc sống của bọn họ cũng trở nên tươi đẹp hơn.
Ngoại trừ nhân viên kinh doanh ưu tú ra.
“Lâm Sở Sênh, MC mất tôi nhất định sẽ hối hận!” Nhìn Lâm Sở Sênh được mọi người vây quanh tung hô khiến cô nàng nhân viên ưu tú kia ghen tị tới mức phát điên lên.
Người ta đã gọi tên mình, tất nhiên Lâm Sở Sênh phải đáp lại rồi, cô quay lại nhìn về phía nhân viên kinh doanh ưu tú, lắc đầu nói: “Cô đánh giá bản thân quá cao rồi.” Sau đó cô không nói thêm gì nữa.
Ngay sau đó, nhân viên kinh doanh ưu tú cũng cảm nhận được một cách rõ ràng những người xung quanh đều nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường.
Sau đó nữa, mọi người đều đi theo Lâm Sở Sênh.
Nhân viên kinh doanh ưu tú tức giận đến mức run rẩy cả người.
Lúc đầu giám đốc kinh doanh định tới khuyên nhủ vài câu, nhưng nghe thấy trợ lý đặc biệt đứng sau họ vài tiếng, liền ngây người ra rồi chỉ nói một câu: “Qua đây làm thủ tục.” Hiện giờ nhân viên kinh doanh ưu tú còn chưa phản ứng lại được.
Cô ta thật sự phải đi? Đi một cách ấm ức như vậy? Thấy nhân viên kinh doanh ưu tú nhìn theo bóng lưng của Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt thù hận, trợ lý đặc biệt đứng bên cạnh thở dài, “Cô còn quá non nớt.” Nhân viên kinh doanh ưu tú xoay phắt người lại, hung hăng trừng mắt nhìn trợ lý đặc biệt: “Anh chờ đi, tôi nhất định sẽ khiến các người hối hận.” Trợ lý đặc biệt cười khinh thường, “Cô cho rằng khi chuyện hôm nay được truyền ra ngoài sẽ có công ty nào dám nhận cô sao? Không chỉ trong nước, thậm chí là trên toàn thế giới, có mấy người dám đối đầu với Lâm tổng? Cô dám nói năng với Lâm tống như vậy, cho dù Lâm tống muôn tha cho cô một mạng cũng khó.” Trợ lý đặc biệt vốn định nói chưa từng thấy ai tự tìm đường chết như cô ta.
Nhưng nghĩ lại thì mình cũng lớn tuổi rồi, ức hiếp một bé con thì thất đức quá nên không nói tiếp nữa.
Anh ta đã tích đức cho miệng mình rồi, nhưng người ta lại không nghĩ như vậy, “Tôi dựa vào năng lực để kiếm cơm, không giống anh chỉ dựa vào nịnh nọt cấp trên.” Trợ lý đặc biệt vô cớ bị nói móc liền sờ mũi sau đó hừ lạnh, “Ngay cả cấp trên mà cô còn không biết rõ thì cô có năng lực gì chứ.” Anh ta bỏ lại một câu, sau đó chắp tay ra sau lưng bỏ đi.
Đương nhiên lúc trở về phòng làm việc, anh ta còn dặn dò xuống dưới, để cho mọi người mở to mắt ra nhìn kĩ, sớm thấy rõ được loại người không thức thời.
Nếu thật sự chọc giận Lâm Sở Sênh rồi thì không phải chỉ cần ai đó từ chức là có thể giải quyết được.
Ngồi trong phòng làm việc của mình, trợ lý đặc biệt còn không quên lắc đầu, “Nịnh nọt cấp trên?” Trợ lý đặc biệt mắng một câu ngu xuẩn.
Người ta có câu “vật họp theo loài”, sống hòa thuận với người quan trọng với mình là chuyện rất bình thường.