Thiên Kim Báo Thù

Chương 202: Thiệp mời



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Sở Sênh trò chuyện với cấp dưới thêm một lát rồi trở về phòng làm việc của mình.

Cô vừa mở cửa liền bị dọa cho giật mình.

Vấn đề nằm ở chỗ cô chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người ta ấn lên cửa, sau đó đón lấy một nụ hôn cuồng nhiệt.

Lâm Sở Sênh muốn đẩy người ta ra nhưng có đâu có sức lực mà đẩy, chỉ có thể nghe theo đối phương.

Đương nhiên, dám ở trong phòng làm việc chơi đùa Lâm Sở Sênh, ngoài Thẩm Mặc ra thì tuyệt đối không có người thứ hai.

Thẩm Mặc vừa hôn Lâm Sở Sênh vừa đẩy cô lên bàn làm việc.

Còn về máy vi tính, tài liệu gì đó trên bàn đều bị anh gạt hết xuống đất, thích vỡ thì cứ vỡ đi.

Chỉ với động tác này của Thẩm Mặc, cũng biết anh gấp gáp cỡ nào rồi.

Thật sự đã hơn một năm rồi bọn họ không làm trong phòng làm việc, có trời mới biết anh nghẹn đỏ mắt như thế nào.

Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Thẩm Mặc không nghĩ đây là chuyện quan trọng, anh vẫn tập trung kéo quần Lâm Sở Sênh.

Nhưng thấy Thẩm Mặc không nghe điện thoại, hình như như bên kia cũng sốt ruột, gọi điện thoại cho Lâm Sở Sênh rồi lại gọi điện thoại cho Thẩm Mặc, sau đó điện thoại trong phòng làm việc cũng vang lên, thậm chí còn loáng thoáng nghe thấy cả tiếng điện thoại của phòng kế bên.

Từng tiếng chuông chẳng khác gì bùa đòi mạng.

“Tốt nhất là có việc gấp!” Thẩm Mặc giận dữ nhận điện thoại.

Có lẽ đối phương không ngờ Thẩm Mặc lại nghe điện thoại trong phòng làm việc của Lâm Sở Sênh, anh ta sửng sốt chừng một giây rồi mới nói: “Thẩm tổng, Vân Ly xảy ra chuyện rồi!” Lâm Sở Sênh vốn đang nằm trên bàn há to miệng thở gấp.

Bởi vì cô ở gần Thẩm Mặc, cho nên cũng nghe được lời nói của đối phương.

“Anh nói cái gì?” Lâm Sở Sênh sốt ruột đứng lên, trực tiếp đoạt điện thoại từ trong tay của Thẩm Mặc.

Vừa nghe đối phương nói xong, Lâm Sở Sênh chỉ có thể nói: “Khống chế tốt hiện trường, tôi lập tức tới ngay.

Chú ý báo với truyền thông, nếu ai dám đưa tin chuyện hôm nay thì tôi sẽ cho người đó không được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.” Sau khi cúp điện thoại, Lâm Sở Sênh nhanh chóng mặc lại chiếc quần mà khó lắm Thẩm Mặc mới cởi ra được rồi vội vàng xông ra ngoài.

Có điều mới đi được vài bước, cô lại cảm thấy không đúng lắm, bèn quay đầu lại nhìn Thẩm

Mac.

Trong đôi mắt sáng mang theo một chút áy náy với anh.

Sau đó cô đi một cách không hề do dự.

Râm!

Thẩm Mặc đấm xuống bàn, anh thật sự rất tức giận.

Đây là cái gì hả? Anh bị một người đàn ông cướp mất người phụ nữ đang ở trong lòng mình.

Người đàn ông này lại còn là anh em tốt của anh.

Không đúng! Hiện giờ người đàn ông này không còn được gọi là đàn ông nữa rồi.

Nghĩ như vậy, tựa như ngay cả oán hận cũng không biết phải oán hận thế nào.

Rầm!

Đấm xuống bàn xong, Thẩm Mặc đứng lên, lại tiếp tục đấm lên tường, cho tới khi toàn bộ bàn tay đều loang lổ vết máu mới xem như kết thúc.

Bực bội, cảm giác không làm gì được thật sự rất bức bối, rất đày đọa người ta.

Lâm Sở Sênh vội vàng chạy tới, bởi vì có người của MC cố ý mở đường cho nên không có nhiều người vây quanh cho lắm.

Trên người Vân Ly phủ cái chăn nhỏ, cứ thể ngơ ngác ngồi dựa vào tường.

“Vân Ly, Vân Ly!” Lâm Sở Sênh đẩy vai Vân Ly, Vân Ly không có phản ứng gì.

Lâm Sở Sênh lại đẩy mạnh một cái, Vân Ly đột nhiên ôm chặt lấy cô, giống như muốn ôm Lâm Sở Sênh vào trong cơ thể của mình.

Lần đầu tiên, đây chắc chắn là lần đầu tiên Vân Ly làm ra hành động khác thường như vậy.

Lâm Sở Sênh vùng vẫy, vốn dĩ cổ còn tưởng rằng sẽ không dễ vùng ra, thật không ngờ mới giây vài cái, Vân Ly đã buông cô ra rồi.

Sau đó anh ta chợt dựa vào tường, dùng hết sức lực đâm đầu vào tường, giống như định liều tới cùng với bức tường vậy.

Lâm Sở Sênh vội lấy tay ngăn lại, để cho đầu của Vân Ly đập vào cánh tay của mình.

Đau, thật sự rất đau, nhưng Lâm Sở Sênh cũng chỉ nhíu mày chứ không kêu một tiếng nào.

Lâm Sở Sênh yên lặng chờ Vân Ly bình tĩnh rồi mới dám rút tay về, cô cúi đầu nhìn xuống, trên cánh tay bầm tím một mảng.

“Anh đã cố gắng, anh thật sự đã cố gắng coi mình là người bình thường.” Sau khi phát tiết xong, Vân Ly đột nhiên ôm đầu khóc lên.

Mấy ngày qua có lẽ là khoảng thời gian Vân Ly rơi nước mắt nhiều nhất, có cảm giác như anh ta có thể so được với Lâm muội muội” luôn rồi.

“Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.

Đương nhiên, ở trong mắt của Lâm Sở Sênh, những thứ này đều rất bình thường.

Một người đàn ông kiêu ngạo, làm sao có thể vui vẻ tiếp thu sự thật là anh ta đã bị hỏng mất thứ căn bản nhất của một người đàn ông chứ.

Trên đường đi tới đây, Lâm Sở Sênh đã nghe cấp dưới báo lại chuyện hôm nay.

Sáng nay Vân Ly thức dậy, rảnh rỗi không có chuyện gì làm bèn tự mình ra ngoài đi dạo.

Đương nhiên, chắc chắn là anh ta không đi xa mà chỉ đi loanh quanh trong khu biệt thự mà thôi.

Một khi con người xui xẻo rồi thì uống nước cũng có thể ê răng.

Người ở nơi này không giàu có thì cũng là địa vị cao.

Chắc hẳn là đêm qua có người gọi gái tới, đúng lúc đi ra lại bị Vân Ly nhìn thấy.

Có tổng cộng ba cô gái, lúc đầu mọi người đoán là đối phương muốn quyến rũ Vân Ly, có lẽ là muốn kiếm thêm một khoản vào ban ngày nên rất nhiệt tình chào hỏi anh ta.

Nhưng với dáng vẻ bây giờ của mình, Vân Ly chắc chắn sẽ từ chối.

Mà những người này sao có thể buông tha cho con vịt sắp vào tay mình được.

Ba người trực tiếp nhào lên người Vấn Ly.

Sau khi giày vò một lúc lâu, một người trong đó tựa như phát hiện ra cái gì, rồi ba cô gái đột nhiên đẩy ngã Vân Ly.

Với sức khỏe hiện giờ, Vân Ly không phải là đối thủ của ba cô gái, bị đẩy ngã cũng là chuyện rất bình thường.

Sau đó có người kéo quần của Vân Ly, rồi chụp ảnh anh ta.

Những thứ này đều được phát hiện khi xem video giám sát.

Còn về phần tại sao suy đoán ba người này làm gái, chủ yếu là vì ba người này ăn mặc quá lộ liễu, những người ở khu biệt thự này không ăn mặc như vậy.

Có điều bởi vì camera khá xa cho nên nhìn không rõ mặt của đối phương.

Thấy Vân Ly bị kích thích thành ra như vậy, có lẽ cũng có thể đoán được mấy người đó đã nói những lời khó nghe gì.

Những điều làm cho Vân Ly khó chịu nhất chắc hẳn là bị người khác coi là quái vật, rồi còn vây quanh chụp ảnh tại chỗ.

Đường đường là cậu Vân lại trở thành một món đồ để người ta xoi mói, thật là một cú sốc lớn.

Đương nhiên nếu Lâm Sở Sênh muốn tra ra hành tung của mấy cô gái kia thì nhất định có thể tra ra được.

Chỉ là sau khi tra ra được thì sao? Hỏi rõ bọn họ đã nói cái gì? Hay là trực tiếp diệt khẩu? Phải biết rằng những người này dám làm như vậy đối với Vân Ly, chắc chắn là vì không biết thân phận của anh ta.

Dù có giày vò như thế nào đi nữa thì cũng không có bất cứ ý nghĩa gì cả.

Hiện giờ Lâm Sở Sênh chỉ có thể cố gắng an ủi Vân Ly, cùng với anh ta đi qua thung lũng thấp nhất của cuộc đời, sau đó liên hệ với bác sĩ, cho dù phải tìm hết bác sĩ nổi tiếng về mặt này trên thế giới thì cô cũng sẽ không tiếc.

Dù không thể chữa khỏi cho Vân Ly, nhưng có thể giúp Vân Ly lấy được tinh dịch trong cơ thể, tìm phụ nữ làm thụ tinh trong ống nghiệm để có thế hệ sau cũng được.

Vân Ly từ từ nín khóc, anh ta quay đầu lại nhìn Lâm Sở Sênh, xem ra là tinh thần đã tỉnh táo lại rồi.

Sau đó anh ta nở nụ cười khổ, “Xin lỗi, anh thất thố rồi.” Rõ ràng là đau muốn chết, vậy mà còn phải cố gắng giữ vững phong độ nên có của mình, Lâm Sở Sênh đau lòng, thật sự vô cùng đau lòng.

“Anh muốn trở về Thượng Hải.

Anh muốn về nhà.” Sau đó Vân Ly đưa ra yêu cầu của mình.

Vào lúc này, dù Vân Ly có nói cái gì, Lâm Sở Sênh cũng sẽ đồng ý hết, “Được, về nhà, tôi đưa anh về nhà.” Sau đó Lâm Sở Sênh chuẩn bị dìu Vân Ly đứng lên.

Nhưng Lâm Sở Sênh không ngờ thân dưới của Vân Ly không mặc gì cả.

Anh ta vừa đứng lên, tấm chăn thuận thể trượt xuống mặt đất, sau đó cô liền nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Lúc này Lâm Sở Sênh lập tức nhắm hai mắt lại.

Lâm Sở Sênh cảm nhận được Vân Ly tự mình khom lưng nhặt tấm chăn lên, cười khổ nói: “Sở Sênh, có lẽ trên thế giới này chỉ có một mình em coi anh là đàn ông thôi.” Nói xong, anh ta đẩy tay Lâm Sở Sênh ra, tự mình đi chậm rãi về phía trước.

Lâm Sở Sênh đi theo sau, thở dài một hơi.

Thậm chí cô còn muốn nói vài lời an ủi mà vắt hết óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được.

Đã đồng ý với Vân Ly rồi thì Lâm Sở Sênh chắc chắn sẽ đi cùng anh ta.

Cô tính toán thời gian, đi từ bây giờ thì tôi sẽ đến, sau đó ở Thượng Hải một đêm, đến sáng mai thì chào tạm biệt Vân Ly, rồi tới trưa mai là có thể về đến thành phố Thanh.

Chỉ là chuyện đã hứa với Thẩm Đại, e là không giữ lời được rồi.

Lâm Sở Sênh chỉ có thể gọi điện thoại cho Thẩm Mặc bảo anh về nhà chăm sóc con.

Bên cạnh có người thân của mình, ít nhất Thẩm Đại sẽ không quá hụt hẫng.

Còn về chuyện đã đồng ý với cấp dưới trong công ty, lúc này Lâm Sở Sênh cũng lười nghĩ tới, bọn họ không đợi được cô, tất nhiên cũng sẽ giải tán.

Trên đường đi, Lâm Sở Sênh và Vân Ly không nói với nhau một câu nào.

Lâm Sở Sênh từng thử cố gắng bắt chuyện với Vân Ly, nhưng Vân Ly vẫn luôn nhắm mắt suốt cả quãng đường.

Lâm Sở Sênh há miệng ra rồi chỉ có thể ngậm miệng lại.

Khoảng sáu giờ chiều bọn họ tới Thượng Hải.

Trên đường đi, Lâm Sở Sênh đã liên lạc với nhà họ Vân nên lúc bọn họ tới cửa đã có người chờ sẵn.

Có điều nhà họ Vân khiến người ta có cảm giác rất tiêu điều.

Rõ ràng đã vào thu rồi nhưng lại cứ cảm thấy âm u lạnh lẽo.

Lâm Sở Sênh vừa bước vào cửa liền thấy tấm ảnh chụp đen trắng được phóng to lên của ba Vân, người không biết còn tưởng bọn họ tới tham dự tang lễ.

Mẹ Vân mặc chiếc váy màu đen, nhìn bọn họ với vẻ nghiêm túc rồi chỉ lên lầu, “Chuẩn bị phòng xong rồi, hai đứa nghỉ ngơi đi, trên bàn có cơm nước, nhân lúc còn nóng thì ăn đi.” Nói xong bà còng lưng đi lên.

Suốt cả quá trình, bà không hề nhìn Vân Ly một cái nào.

Lạnh lùng, hoàn toàn không thấy được tình cảm máu mủ ruột thịt.

Vân Ly nhìn ba Vân trong ảnh, đôi mắt lập tức đỏ lên, cuối cùng quỳ bịch xuống, “Con trai bất hiếu!”

Lâm Sở Sênh bước lên kéo Vân Ly, nhưng kéo mãi mà không được, đành phải bất đắc dĩ quay đầu đi.

Lúc ba Vân qua đời, Vân Ly không được thấy.

Lúc chôn ba Vân, Vân Ly cũng không được thấy.

Vân Ly làm con trai cũng nên khóc lóc trước ảnh chụp ba mình.

Lâm Sở Sênh chỉ có thể đứng ở một bên, tùy tiện nhìn xung quanh.

Nhìn như vậy, Lâm Sở Sênh mới phát hiện ra lý do vì sao nhà họ Vân lại âm u lạnh lẽo như thế.

Chủ yếu là vì nhà lớn người ít.

Ngoại trừ lúc vào nhìn thấy đám người giống như bảo vệ ở bên ngoài thì trong nhà này, ngoài mẹ Vân ra, ngay cả một người giúp việc cũng không có, thậm chí đồ ăn ở trên bàn cũng là đồ ăn mua từ bên ngoài về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.