Thiên Kim Báo Thù

Chương 203: Nói tiếng người



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không được!” Lâm Sở Sênh soi gương, cô không thèm nhìn Thẩm Mạc mà trực tiếp phản đối.

Thẩm Mạc ngồi xuống phía đối diện bàn trang điểm của Lâm Sở Sênh, “Không cho anh đi cũng được, nhưng em phải để Tiểu Trương đi cùng.”

Võ công của người này không tệ, Lâm Sở Sênh từng nghe Thẩm Mạc nhắc đến cô ấy. Bây giờ Thẩm Mạc cho cô ấy đi với cô gần như là để làm vệ sĩ.

“Không được, em đi dự tiệc gia đình chứ không phải đi đánh nhau, đưa cô ấy đi làm gì.” Lâm Sở Sênh xua tay phản đối, không có đường bàn bạc.

Thẩm Mạc không nói gì mà chỉ lấy chiếc hộp đặt trước mặt Lâm Sở Sênh rồi quay đầu bước đi.

Lâm Sở Sênh ngạc nhiên nhìn Thẩm Mạc, thầm mắng anh lại lên cơn rồi. Đến khi mở hộp ra xem, Lâm Sở Sênh hơi nheo mắt lại, cô nhanh chóng trang điểm xong rồi đứng dậy đi tìm Thẩm Mạc.

Thẩm Mạc ngồi ở dưới lầu, Lâm Sở Sênh thấy rõ ràng vừa rồi anh còn lướt điện thoại, nhưng vừa thấy cô tới anh liền ra vẻ đang nhìn laptop rất chăm chú.

Lâm Sở Sênh không nhịn được lắc đầu, anh rảnh rỗi không có việc gì làm nên tỏ vẻ mình tsundere* cỡ nào đây mà.

* Tsundere: là từ xuất hiện trong truyện tranh, phim hoạt hình Nhật Bản, thường được dùng để nói về những người có bề ngoài hơi thô thiển, nóng tính nhưng bên trong lại ấm áp, tình cảm, tốt với người khác.

Bây giờ Lâm Sở Sênh cũng không sốt ruột, cô thong thả đi tới, đứng đối diện với Thẩm Mạc không có chút phản ứng nào. “Cạch” một tiếng, cô thẳng tay gập laptop lại, khoanh tay trước ngực, nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích.

Thẩm Mạc lạnh nhạt, anh không hề đảo mắt mà cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh. Nhìn khoảng năm phút đồng hồ, Thẩm Mạc đột nhiên nở nụ cười, “Bây giờ em là nữ vương, chỉ cần em vui vẻ thì em muốn làm gì cũng được.”

“Bớt nói nhảm đi. Ý của anh là lần này người nhà họ Lục đến đây gần như là đến gây chuyện?” Lâm Sở Sênh dứt khoát ngồi xuống đối diện Thẩm Mạc. Cô vẫn không yên lòng về chuyện này được.

Bên trong chiếc hộp vừa rồi Thẩm Mạc đưa cho cô là một mô hình nhỏ vô cùng tinh xảo. Đó là mô hình nhà của Trương Nhất Nhất, xung quanh ngôi nhà là các mô hình người lính. Lâm Sở Sênh không có mạng lưới tin tức về nhà họ Lục nên cô chỉ có thể dựa vào Thẩm Mạc.

Thẩm Mạc nhíu mày, hình như là đang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: “Đây là suy đoán của anh thôi. Em nghĩ xem, ngộ nhỡ hai nhà bàn bạc không thành thì chắc chắn bên nhà họ Lục đã có chuẩn bị trước.” Thẩm Mạc đổ người về phía trước, “Cho dù ba của Lục Thượng Phong không có chuẩn bị thì mẹ của anh ta chắc chắn sẽ có chuẩn bị.”

Lúc đầu Lâm Sở Sênh cảm thấy người nhà họ Lục sẽ có chút thông minh, không vì chuyện của con gái mà gây chiến với nhà họ Trương, vì nếu truyền ra ngoài thì sẽ gây ra ảnh hưởng xấu. Có điều Thẩm Mạc nói rất đúng, không sợ to chuyện chỉ sợ việc không may bất ngờ, một khi phụ nữ nổi giận lên thì có thể làm ra bất cứ chuyện không lý trí nào.

Chủ yếu nhất là bây giờ Lâm Sở Sênh không biết tình hình nhà họ Lục, càng không biết ba Lục có trấn áp được mẹ Lục hay không.

“Được, cứ để Tiểu Trương đi cùng với em đi.” Lâm Sở Sênh càng nghĩ càng cảm thấy vẫn nên bảo đảm an toàn cho mình thì hơn.

Lúc này Thẩm Mạc mới cười thật. Anh đứng lên vỗ vai Lâm Sở Sênh, “Được, vậy anh đi làm đây.” Anh đi được mấy bước thì quay đầu lại nhìn Lâm Sở Sênh, “Hôm qua anh xem cửa hàng quần áo trẻ em, có một bộ váy rất đẹp, chắc chắn là hợp với con gái tương lai chúng ta, anh đã gửi link vào điện thoại của em rồi đấy.”

“Con gái chúng ta gì chứ? Tại sao anh biết chắc là con gái?” Đầu óc Lâm Sở Sênh chưa kịp xoay chuyển nên nghĩ sao thì nói vậy.

Nghe cô nói vậy Thẩm Mạc càng cười đắc ý hơn, “Chỉ số IQ là nỗi đau!”

Lúc này Lâm Sở Sênh mới nhớ tới lý luận sinh con trai con gái của Thẩm Mạc. Cô không muốn nhìn anh nữa, rõ ràng là anh đang đổi cách mắng cô.

Hình như là rảnh rỗi trêu chọc Lâm Sở Sênh thì tâm trạng của Thẩm Mạc sẽ trở nên thoải mái hơn, thậm chí anh còn vừa đi vừa ngân nga hát.

Thật ra Thẩm Mạc hát rất hay, tiếc là bây giờ Lâm Sở Sênh không có một chút tâm tình nào để thưởng thức, cô đi thẳng lên lầu để tránh đau mắt.

Bên nhà họ Trương, Trương Nhất Nhất nói chín giờ hai ông bà nhà họ Lục đến nên Lâm Sở Sênh phải đến sớm hơn, tranh thủ đến trước tám giờ. Lúc Lâm Sở Sênh đến nơi, Trương Nhất Nhất vẫn chờ cô ở ngoài cửa như mọi lần. Trương Nhất Nhất đứng tại chỗ nhìn xung quanh giống như sao mong trăng sáng.

“Sở Sênh, mau vào đi, hôm qua tớ có xem người ta phát trực tiếp, nhẫn cầu hôn của Thẩm tổng đẹp thật đấy.” Trương Nhất Nhất cười híp mắt, cô kéo bàn tay đeo nhẫn của Lâm Sở Sênh, nhìn trái rồi lại nhìn phải.

Hiếm khi thấy Trương Nhất Nhất cười tự nhiên như vậy, Lâm Sở Sênh cũng có tâm trạng trêu ghẹo cô ấy vài câu, “Được rồi, cậu cũng sắp có mà.”

Nhắc tới Lục Thượng Phong, Trương Nhất Nhất cười đắc ý, “Nghe lời cậu đúng là không sai, đàn ông không thể nuông chiều được, bây giờ anh ấy bị tớ dạy dỗ thành ngoan ngoãn rồi.” Trương Nhất Nhất cười ha hả, dẫn Lâm Sở Sênh đi vào trong.

Lâm Sở Sênh vốn cho rằng trong nhà chỉ có hai người là ba mẹ Trương Nhất Nhất, nào ngờ còn có thêm Lục Thượng Phong đang gỡ vỏ hạt hướng dương, nhìn Trương Nhất Nhất với vẻ u oán.

Cho dù là như thế thì hạt hướng dương đã tách vỏ vẫn liên tục rơi vào chiếc lọ nhỏ.

Trương Nhất Nhất cười ngượng ngùng, “Dù sao cũng phải tìm việc để làm. Bây giờ anh ấy không làm được gì, chỉ có thể làm chút việc ấy.” Nói xong, Trương Nhất Nhất kéo Lâm Sở Sênh lại ghế sofa ngồi.

“Thối lắm, ông đây có thể làm được rất nhiều việc!” Vừa nghe Trương Nhất Nhất nói vậy, Lục Thượng Phong lập tức không muốn bóc vỏ hạt hướng dương nữa, anh ta ném hạt hướng dương còn lại lên bàn để tỏ vẻ bất mãn của mình.

“Nói bậy một câu nữa xem!” Trương Nhất Nhất chỉ tay vào Lục Thượng Phong, anh ta liền ngậm miệng lại.

“Anh là đàn ông, anh không so đo với em!” Lục Thượng Phong nói một câu rồi nhặt hạt hướng dương vừa ném trên bàn lên, tiếp tục công việc đang dang dở của mình.

Lâm Sở Sênh cảm thấy cằm mình sắp rơi xuống rồi. Mới có vài ngày không gặp mà Lục Thượng Phong đã bị Trương Nhất Nhất dạy dỗ thành thế này?

Thấy Lâm Sở Sênh nhìn mình với vẻ mặt kì lạ, Lục Thượng Phong lập tức sầm mặt xuống, anh ta lại ném hạt hướng dương lên bàn, “Ông… vết thương của anh đau.” Chắc là anh ta muốn nói “ông đây” nhưng lời ra tới miệng lại đổi thành “vết thương của anh đau”, nói xong thì đi thẳng lên lầu.

Để bày tỏ sự bất mãn của mình, Lục Thượng Phong đóng sầm cửa lại.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Sở Sênh chỉ vào căn phòng trên lầu. Nếu cô nhớ không lầm thì căn phòng đó là phòng ngủ của Trương Nhất Nhất.

Trương Nhất Nhất cắn răng, “Anh ấy là một tên vô lại, lúc xuất viện, anh ấy lén chạy ra ngoài, đón xe tới nhà tớ, có đuổi cũng không đi.” Nói xong, Trương Nhất Nhất tiện tay bốc một nắm hạt hướng dương Lục Thượng Phong vừa bóc xong cho vào miệng ăn.

Có điều Trương Nhất Nhất còn khen Lâm Sở Sênh nói rất đúng, không thể nuông chiều đàn ông được.

Mấy ngày nay, Trương Nhất Nhất không làm chuyện gì khác mà chỉ một lòng nghiên cứu giày vò Lục Thượng Phong như thế nào.

Chẳng phải Lục Thượng Phong thích động tay chân sao? Anh ta vừa chạm vào Trương Nhất Nhất, cô liền xoay đầu sang chỗ khác, bôi toàn bộ phấn lên mặt, kể cả trên môi, khuôn mặt trắng bệch suýt dọa Lục Thượng Phong bị bệnh tim.

Còn một điều nữa, đó là phải mài nhẵn, đàn ông có thể chịu được vũ khí cứng rắn nhưng lại sợ thủ đoạn mềm dẻo.

Trương Nhất Nhất mua rất nhiều đồng hồ báo thức giấu khắp các góc. Ban ngày Trương Nhất Nhất ngủ, đồng hồ báo thức không kêu một tiếng nào. Đến buổi tối, cô mở mắt ra trông chừng Lục Thượng Phong, cứ thấy anh ta ngủ, Trương Nhất Nhất sẽ bật đồng hồ báo thức gọi anh ta dậy.

Lúc rèn luyện trong quân đội bất chợt bị đánh thức cũng là chuyện bình thường. Đây hoàn toàn không phải việc lớn đối với Lục Thượng Phong.

Thế nhưng ngày nào cũng trong trạng thái không ngủ không nghỉ, cho dù là kiểu người sắt đá như Lục Thượng Phong thì cũng không chịu được.

Đương nhiên Lục Thượng Phong cũng nghĩ ra cách gọi người trong quân đội tới canh chừng ở cửa phòng bệnh, không cho Trương Nhất Nhất vào. Nhưng lại không có hiệu quả tốt, bởi vì anh ta và Trương Nhất Nhất đã đăng kí kết hôn, người ta không có lý do gì để ngăn cản cô.

Cho dù sau đó Lục Thượng Phong có ra lệnh cho người canh chừng kĩ, tuyệt đối không cho Trương Nhất Nhất đi vào.

Trương Nhất Nhất lại đứng ngoài hành lang trực tiếp cởi quần áo ra. Đương nhiên Trương Nhất Nhất đã mặc kín bên trong rồi, cô chỉ muốn hù dọa Lục Thượng Phong thôi.

Kết quả Trương Nhất Nhất còn chưa cởi ra được phân nửa thì đã bị Lục Thượng Phong kéo vào bên trong. Bọn họ lại tiếp tục so chiêu, mà Trương Nhất Nhất cũng khôn ra rồi, cô không ra tay mà để mặc Lục Thượng Phong thích làm gì thì làm. Nguyên tắc của cô là “chị xương cứng, chỉ cần hôm nay chú không đánh chết chị thì ngày mai chị lại tiếp tục giày vò chú.”

Nhìn chung thì Trương Nhất Nhất giở đủ trò gian trá làm cho Lục Thượng Phong hoàn toàn hiểu được rằng, vợ và nữ binh là hai cá thể hoàn toàn khác nhau.

Trong quan hệ vợ chồng, không phải chồng trấn áp vợ thì chính là vợ trấn áp chồng. Rõ ràng Trương Nhất Nhất đã giành được thắng lợi toàn diện. Tuy thỉnh thoảng Lục Thượng Phong muốn kháng nghị, nhưng nhìn chung anh ta đã khá hơn trước đây rất nhiều rồi.

Trương Nhất Nhất vừa cười vừa nói chuyện, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu rõ, cô thích quá trình giày vò này, có thể là vì người này là Lục Thượng Phong.

Lâm Sở Sênh không nhịn được cảm thán, sức mạnh của mạng sống đúng là vĩ đại thật.

“Còn cười nữa là rụng răng đấy!” Không biết Lục Thượng Phong mở cửa ra từ lúc nào, anh ta đứng trên lầu sầm mặt nhìn xuống dưới, chắc là không nghe nổi nữa nên mới lên tiếng.

Trương Nhất Nhất lườm Lục Thượng Phong, cô căn bản là không để ý đến anh ta mà tiếp tục nói chuyện của mình.

“Vợ điên!” Thấy không ai để ý đến mình, Lục Thượng Phong liền đứng ở đó lẩm bẩm.

“Sở Sênh đến đấy à.” Ba mẹ Trương Nhất Nhất đi vào, không biết hai ông bà sốt ruột hay là làm sao mà trên đầu toát đầy mồ hôi, tay cầm rất nhiều đồ.

“Cháu vừa mới tới ạ.” Lâm Sở Sênh gật đầu rồi lập tức đứng lên, đưa tay muốn cầm đồ trên tay mẹ Trương.

Mẹ Trương lập tức xua tay, “Không cần đâu, cô không mệt, hai đứa ở đây nói chuyện phiếm đi, cô chú già rồi, cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.” Mẹ Trương cười rất rạng rỡ, có cảm giác tinh thần hai người đang rất thoải mái vì gặp được chuyện vui.

Trương Nhất Nhất ngồi ở một bên đỏ mắt nói: “Từ sáu giờ sáng nay, ba mẹ tớ đã bắt đầu dọn dẹp. Tớ nói để cho người giúp việc làm mà ba mẹ cứ không yên lòng.” Trương Nhất Nhất hít mũi. Lúc trước, ở bên cạnh Lý Chí Thành, cô đặt hết tâm tư của mình vào anh ta, căn bản không chú ý tới ba mẹ mình mệt mỏi cỡ nào.

Trương Nhất Nhất dụi mắt rồi lại cười cười, cô thấy may mắn rằng mình không đi tới cuối con đường với Lý Chí Thành.

Lâm Sở Sênh thấy sắc mặt của Trương Nhất Nhất không bình thường liền kéo tay Trương Nhất Nhất, vỗ lên mu bàn tay cô ấy để an ủi.

Hai người đang trò chuyện thì nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài, Lâm Sở Sênh và Trương Nhất Nhất nhìn nhau. Người tới vào giờ này chắc là ba mẹ của Lục Thượng Phong. Ba mẹ của Trương Nhất Nhất cũng nghe thấy tiếng xe liền chạy nhanh ra.

“Nhất Nhất, con xem tóc mẹ có bị rối không?” Rõ ràng là mẹ Trương có hơi căng thẳng. Bà sửa sang lại quần áo của mình, hỏi Trương Nhất Nhất xong lại cảm thấy không đáng tin bèn nhanh chân chạy đi soi gương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.