Thiên Kim Báo Thù

Chương 205: Tôi mang thai con của thẩm mạc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được rồi, mau đi bôi thuốc đi.” Mẹ kế Lâm thở dài một hơi, mặc dù ba Lâm xử lý chuyện này hơi mạnh tay nhưng không phải là vô lý.

Mẹ kế Lâm thật sự không thể chấp nhận nổi thái độ bây giờ của Lâm Tiêu Tiêu, “Tiểu Mạnh, cảm ơn cậu.” Đây đều là những lời thật lòng của mẹ kế Lâm.

Họ là cha mẹ của Lâm Tiêu Tiêu mà còn không thể chịu nổi tính cách của cô ta, chỉ có Mạnh Bằng vẫn đối xử tốt với Lâm Tiêu Tiêu, trước sau như một.

“Mẹ, sao mẹ cũng giống ba vậy?” Lâm Tiêu Tiêu không bằng lòng lắc lắc tay mẹ kế Lâm.

Mẹ kế Lâm từ từ đẩy Lâm Tiêu Tiêu ra, “Để mẹ đi tìm thuốc cho hai đứa.” Sau đó bà ta xoay người, thậm chí còn không muốn nhìn đứa con gái này nữa.

Thấy mẹ kế Lâm cũng thay đổi thái độ với mình, Lâm Tiêu Tiêu liếc mắt, thầm nghĩ chắc tại bà ta bị ba Lâm dọa sợ nên làm chuyện gì cũng rụt rè, không có chút can đảm nào.

Mẹ kế Lâm vừa đi, Lâm Tiêu Tiêu đã kêu “Ối!” một tiếng rồi ngã vào lòng Mạnh Bằng, vốn dĩ quần áo trên người cô ta đã không được tử tế cho lắm, một phần cơ thể lập tức lộ ra, trong lúc Mạnh Bằng đang căng thẳng hỏi xem Lâm Tiêu Tiêu bị sao thì cô ta hơi nheo mắt lại, kéo đầu Mạnh Bằng xuống, dùng môi mình để bịt miệng anh ta lại.

Mạnh Bằng đang định đẩy tay Lâm Tiêu Tiêu ra thì bị cô ta kéo một cái, đặt lên trước ngực mình.

Da thịt trắng mịn, cộng thêm kĩ năng vốn có của Lâm Tiêu Tiêu, chỉ trong chốc lát, Mạnh Bằng đã không thể kìm chế được nữa, anh ta thở gấp từng đợt, chỉ hận không thể ôm chặt lấy Lâm Tiêu Tiêu.

Cuối cùng đến khi Lâm Tiêu Tiêu buông Mạnh Bằng ra thì mọi chuyện mới chấp dứt, “Anh muốn à, đợi đến khi nào tôi kiêng cữ xong thì chúng ta làm.” Cơ thể trắng nõn như đang phát sáng trước mặt Mạnh Bằng.

Một dòng máu nóng chảy ra khỏi mũi anh ta.

Lâm Tiêu Tiêu thấy vậy thì càng cười đắc ý hơn, thấy chưa, mẹ kế Lâm và ba Lâm chỉ đang lo bò trắng răng thôi, cô ta có bí quyết riêng để đối phó với đàn ông, nếu tát anh ta một cái thì phải đưa một quả táo ngọt cho anh ta ăn. Bây giờ Mạnh Bằng đang chết mê chết mệt cô ta rồi còn gì.

Lúc mẹ kế Lâm cầm thuốc đến thì vừa khéo lại thấy cảnh này, lúc ấy trong đầu bà ta chỉ có một suy nghĩ “khốn nạn“. Thậm chí bà ta còn có một ý nghĩ rất đáng sợ là Lâm Tiêu Tiêu bị người ta chơi như vậy vẫn còn nhẹ chán.

Mẹ kế Lâm lắc mạnh đầu, bà ta cực kì ngạc nhiên, không hiểu sao mình lại có suy nghĩ này, đây là con gái của mình, là con gái mình mà! Mẹ kế Lâm nhanh chóng quay đầu đi, bà ta đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Lâm Sở Sênh, tất cả đều là do Lâm Sở Sênh, nếu không phải tại cô ta thì con gái bà ta sẽ không ra nông nỗi này.

Nhưng bây giờ mẹ kế Lâm không nghĩ, cũng chẳng dám nghĩ lại xem con gái của mình nào có xứng để so sánh với Lâm Sở Sênh.

Bên kia, ba Lâm vẫn làm theo những gì đã được sắp xếp từ hôm qua, ông ta đến buổi họp báo nói rõ mọi chuyện, nhưng lại sợ Lâm Sở Sênh sẽ đến quấy rối nên đã tổ chức buổi họp báo rất sớm, mới bảy rưỡi sáng đã bắt đầu rồi, trên danh nghĩa thì nói là gần đây công ty có rất nhiều việc, không thể để ảnh hưởng đến công việc hằng ngày của ông ta.

Trong lúc họp báo, ba Lâm đã khen ngợi Lâm Sở Sênh rất nhiều, nào là hiếu thuận, thông minh, có bao nhiêu tính từ tốt đẹp ông ta đều dùng để hình dung về cô. Tất nhiên, chắc chắn cũng phải có màn ba Lâm khóc lóc, ông ta nói rằng bản thân hối hận thế nào, sau đó còn nói rõ là Lâm Sở Sênh đã trả hết cổ phần của công ty cho ông ta, sau này Lâm Thị chính là nhà của cô!

Nói thì rất dễ nghe, nhưng chẳng có câu nào là khẳng định rằng sau này Lâm Sở Sênh sẽ kế thừa Lâm Thị cả.

Nói trắng ra thì mấy lời ngon ngọt này cũng chỉ để lừa gạt những người đang ở ngoài xem trò vui thôi.

Cuộc họp báo này đã diễn ra thuận lợi một cách thần kì, thậm chí ba Lâm cũng không thể tin nổi là sẽ thuận lợi đến vậy.

Cấp dưới của công ty bên kia vẫn không biết Lâm Sở Sênh đã xảy ra chuyện gì, sau khi đến công ty xem tin tức thì ai cũng cảm thấy cuối cùng cô cũng có thể thở phào được rồi, ai cũng vui thay cho Lâm Sở Sênh! Tất nhiên, họ cũng suy đoán, Lâm Sở Sênh dễ dàng đưa hết cổ phần công ty ra như vậy, liệu có phải là đang chuẩn bị về một nhà với Thẩm Thị rồi hay không?

Hay là chuyện vui của cô và Thẩm Mạc cũng sắp đến rồi?

Tất nhiên những người vui nhất chính là nhân viên bên bộ phận kinh doanh, dù sao thì Lâm Sở Sênh cũng đã đi lên từ đây, họ vẫn luôn coi cô là sếp của mình.

Không giống với những nhân viên cấp dưới, nhân viên cấp cao của công ty đã phải họp đến tận trưa, hết chủ đề này đến chủ đề khác, thực tế là Lâm Sở Sênh đã phải luôn miệng đến tận trưa vẫn chưa được nghỉ.

Đến giữa trưa, bên công trường của dự án mới lại xảy ra chuyện, thời gian phát lương cho nhân viên mỗi tháng đã đến, nhưng rất nhiều công nhân lại nhận sai lương, không thiếu mà là thừa!

Vừa khéo hôm nay người bên chính phủ lại xuống kiểm tra, nghe thấy cuộc nói chuyện của các công nhân, người này cũng khá rảnh rỗi, sau khi thấy hầu như công nhân nào cũng bị thừa lương liền nói lại tình huống này với bên giám sát để người ta phản ánh lại.

Bên kia kiểm tra cẩn thận lại thì phát hiện ra thuế tháng này có vấn đề.

Không ngờ tháng này bên công ty vẫn đóng thuế giống tháng trước, cả thành phố Thanh cũng chỉ có công ty này là như vậy.

Tất cả mọi người đều biết, bổ sung dự án này thì đồng nghĩa với việc số người nhận lương sẽ tăng lên, mà thuế cũng sẽ phải tăng, theo quy định của thành phố Thanh là từ ba nghìn tệ trở lên. Không nói cái khác, chỉ nói nhân viên tuyến một đều nhận được lương trên ba nghìn, vậy thì phần thuế phải tăng đi đâu rồi?

“Phó tổng giám đốc, tôi thật sự đã tính kĩ lại hết rồi, cô xem những ghi chép này tôi đã kiểm tra lại, cô cũng đã kiểm tra đối chiếu rồi mà, tất cả đều không có vấn đề gì.” Người bên phòng kế toán và nhân sự đều đến văn phòng của Lâm Sở Sênh, tất cả các ghi chép đều được kiểm tra lại, không hề có lỗi sai nào cả.

Rầm rầm!

Lâm Sở Sênh hất hết các loại tài liệu trên bàn xuống đất!

“Không có vấn đề, ai cũng nói với tôi là không có vấn đề, thế tại sao bây giờ lại có nhiều người nhận được tiền nhiều hơn lương của mình thế! Tiền thuế phải nộp sao lại chưa nộp! Các người giải thích cho tôi xem nào!” Lâm Sở Sênh dùng sức vỗ tay xuống bàn, thậm chí càng vỗ lại càng tức hơn, cái vỗ sau lại càng mạnh hơn cái trước!

Bên nhân sự và bên kế toán đều không dám lên tiếng, không ai trong số họ có thể chịu trách nhiệm được chuyện này. Phải biết là dự án này được hợp tác với chính phủ để thực hiện, ảnh hưởng xấu không phải chỉ là chút ít.

Xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, trưởng phòng nhân sự và kế toán đều không dám ra mặt, hai người trốn trong phòng họp ngồi nói linh tinh, trên danh nghĩa là đang họp, nhưng thật ra là đang sợ Lâm Sở Sênh nổi điên rồi trút giận lên người mình.

“Kiểm kê đâu rồi, ngay lập tức đến đây kiểm tra lại trước mặt tôi!” Lâm Sở Sênh tức giận, trực tiếp đá bay cặp tài liệu.

Chuyên viên phòng nhân sự khá nhát gan, thấy Lâm Sở Sênh tức giận như vậy thì bị dọa đến mức cả người run lên.

Bên kiểm kê nhanh chóng có mặt, kể cả trưởng phòng kiểm kê cũng đứng đấy xem cùng. Bốn tiếng, suốt bốn tiếng đồng hồ không ai dám bước ra khỏi phòng, đừng nói là ăn cơm, ngay cả đi vệ sinh cũng không ai dám đi, cứ thế ngồi yên đối chiếu số liệu.

Nhưng số liệu càng đúng thì trán mọi người lại càng đổ nhiều mồ hôi hơn.

Xem xong tài liệu của cả một tháng, nhưng lại không thấy bất kì lỗi sai nào!

Cả đám ôm tài liệu, cúi thấp đầu xuống, không dám nói lời nào!

“Kết quả đâu rồi, ai nói cho tôi biết đi!” Lâm Sở Sênh ngẩng đầu lên nhìn mấy người đứng đối diện mình.

Kết quả lại giống như đối phương đã thống nhất với nhau, không ai lên tiếng nói gì.

“Tôi hỏi các người, kết quả thế nào!” Lâm Sở Sênh lại bắt đầu đưa tay lên đập bàn.

Bây giờ, đừng nói là chuyên viên bên nhân sự, ngay cả trưởng phòng kiểm kê cũng run lên, anh ta nhìn xung quanh, ở đây chỉ có mình anh ta là lãnh đạo nên đành miễn cưỡng trả lời, “Phó Tổng Giám đốc Lâm, không tra ra được chỗ sai ạ.”

“Không tra ra được?” Lâm Sở Sênh hơi nhướn mày lên, lúc hỏi cô còn bật cười ha hả.

Nhưng nụ cười này lại không hề khiến những người còn lại thả lỏng, mà ngược lại còn khiến bọn họ có cảm giác u ám hơn, cả phòng cực kì yên lặng.

“Tiền lương tăng, tiền thuế bị thiếu, vấn đề rõ ràng như vậy mà mấy người lại nói với tôi là không điều tra ra được. Cả đám người, nào là kiểm kê lâu năm, nhân sự, kế toán, sự chuyên nghiệp của các người đâu hết rồi? Các người nói cho tôi biết, sự chuyên nghiệp của các người được dùng vào việc gì rồi hả?” Lâm Sở Sênh tức giận đến mức không thể ngồi yên nổi nữa, lại đứng lên hét lớn.

“Cút! Ai không có tài cán gì thì cút hết đi cho tôi, tôi còn cần các người làm gì nữa!” Lâm Sở Sênh tức giận ôm ngực, không thể nguôi giận nổi.

Trong cuộc đời đi làm của bọn họ, hôm nay chính là lần mà bọn họ bị phê bình nặng nhất.

Nhưng không ai có thể phản bác nổi câu nào.

Cộc cộc cộc!

Lâm Sở Sênh đang mắng người thì lại có tiếng gõ cửa vang lên.

“Nói!” Lâm Sở Sênh nâng giọng, lại quát lên với người bên ngoài!

“Phó Tổng Giám đốc Lâm, Chủ tịch Thẩm đến rồi, mời chị đến phòng họp số 1 để họp.” Giọng nói của trợ lý mới run run.

Lâm Sở Sênh lại tức giận đạp vào cặp tài liệu một cái nữa, “Đi!” Cô quay sang lườm trưởng phòng kiểm kê một cái rồi đi thẳng ra cửa.

Trợ lý mới đang đứng chờ ở ngoài, bất ngờ thấy cô đi ra, sau đó thì bị tiếng sập cửa dọa đến mức không dám thở mạnh.

Trong phòng họp, về cơ bản thì những người cần đến đều đã đến đầy đủ, mặt ai cũng rất giống bức tranh thần hộ pháp dán trên cửa, không hề có biểu cảm gì.

“Chắc mọi người đều đã biết chuyện ngày hôm nay rồi, tôi muốn nghe xem mọi người xử lý ra sao, nhân sự nói trước đi.” Ba Thẩm thấy Lâm Sở Sênh ngồi xuống thì lập tức bắt đầu họp.

Trưởng phòng nhân sự bị nhắc tên, chỉ có thể xấu hổ đứng lên nói một chuỗi số liệu, sau đó liếc nhìn Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đang ngồi trước mặt ba Thẩm, “Còn nguyên nhân cụ thể thì vẫn đang được điều tra.”

“Kế toán!” Ba Thẩm lười không muốn phản ứng lại bên phòng nhân sự, trực tiếp gọi người khác.

Trưởng phòng nhân sự thở phào một hơi, chỉ trả lời một vấn đề thôi mà trán đã toát hết mồ hôi. Bên phòng kế toán cũng nắm chặt tay lại nói vào trọng tâm, cũng giống như bên nhân sự, chuyện này vẫn chưa điều tra ra được.

Bên kế toán nói vậy xong, ba Thẩm không nói gì, cả phòng họp yên tĩnh trở lại.

Trưởng phòng kiểm kê đứng cúi gằm mặt, thật ra cũng đã thầm nhẩm lại số liệu đợi ba Thẩm gọi đến lượt mình.

Lúc này ba Thẩm lại nhìn thẳng về phía Lâm Sở Sênh, “Phó tổng giám đốc, dự án này đã được cô giám sát từ đầu, cô là người phụ trách chính, đừng có nói với tôi là cũng không biết, tôi không muốn nghe lời này nữa!”

Cuối cùng, bộ phận kiểm kê cũng thở phào một hơi, nhưng mà tất cả mọi người đều quay sang nhìn Lâm Sở Sênh với ánh mắt đồng tình.

“Vừa nãy người bên phòng nhân sự, kế toán và kiểm kê đã kiểm tra lại một lần trong phòng tôi rồi.” Những người khác đều cúi đầu thiếu tự tin, nhưng từ đầu đến cuối, Lâm Sở Sênh vẫn luôn ngẩng cao đầu, giống như cảm thấy đây là chuyện bình thường, “Nhưng mà, kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người!”

Trưởng phòng kiểm kê lại cảm thấy tim mình như bị treo lên, nghe thấy Lâm Sở Sênh nói như vậy còn có hàm ý khác, chỉ sợ cô lại nói ra lời nào đó dọa người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.