*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Như vậy, nhìn chung hai bên đã ổn định đội hình, nhưng về mặt số người thì vẫn còn chênh lệch nhau quá nhiều.
Người của bác Cả Thẩm, Thẩm Mạc và Lục Thượng Phong cộng lại còn chưa bằng một nửa số người của ba Thẩm.
Hơn nữa bên phía ba Thẩm còn có lính bắn tỉa trốn trong góc tối. Hôm nay bọn họ chỉ có thể lui mà không thể tiến!
“Cậu Thẩm, đây là văn bản bổ nhiệm của cậu.” Một lúc sau, trợ lý đặc biệt của ba Thẩm đi ra khỏi phòng.
Trên đó viết về việc thay đổi nhân sự, bổ nhiệm Lâm Sở Sênh làm tổng giám đốc Thẩm Thị, còn Thẩm Mạc xuống làm trợ lý tổng giám đốc, hỗ trợ công việc cho Lâm Sở Sênh.
Thẩm Mạc hơi nhíu mày, anh đưa bàn tay đang che vết thương ra để nhận văn bản bổ nhiệm, máu tươi dính đầy trên tay còn hằn rõ lên tờ giấy.
Lục Thượng Phong tò mò đi đến nhìn văn bản bổ nhiệm, sau đó anh ta trừng lớn mắt lên, “Ông già nhà anh bị điên rồi à? Đây là văn bản bổ nhiệm quái quỷ gì vậy?” Với đầu óc của Lục Thượng Phong thì anh ta tuyệt đối không thể hiểu nổi chuyện này.
Dù sao thì Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh cũng cùng một phe, ai lên làm lãnh đạo Thẩm Thị thì cũng như nhau cả mà.
“Ba cháu làm gì vậy, hai đứa còn chưa kết hôn!” Bác Cả Thẩm nhìn xong cũng không hiểu nổi, mặc dù Lâm Sở Sênh rất có năng lực, hai người liên thủ với nhau có thể đưa Thẩm Thị đến thời kì huy hoàng hơn, nhưng ông ta vẫn cảm thấy hơi bất an.
Chẳng may, chẳng may Lâm Sở Sênh giữa đường lại thay lòng đổi dạ thì sao?
Bác Cả Thẩm vừa nhắc như vậy, đầu óc Lục Thượng Phong dường như cũng thông suốt hơn, chẳng lẽ ông ta đang giở trò gây xích mích?
Nhưng mà cũng không đúng lắm, nhỡ tình cảm hai người còn kiên cố hơn cả vàng thì sao? Vậy thì công sức của ba Thẩm sẽ đổ xuống sông xuống bể hết à?
Mà càng thú vị hơn đó là ba Thẩm đã ngứa mắt Thẩm Mạc rồi thì có thể cứ thế đuổi Thẩm Mạc đi luôn, sao còn phải vẽ lắm trò ra như vậy? Kì lạ, hai cha con nhà này thật sự rất kì lạ.
Thẩm Mạc cầm văn bản bổ nhiệm từ từ bóp chặt lại, sau đó lại che miệng vết thương rồi rời khỏi chỗ này.
“Bây giờ tôi là ân nhân cứu mạng của anh đấy, chẳng phải anh nên cảm ơn tôi sao?” Lục Thượng Phong đuổi theo Thẩm Mạc, trực tiếp đứng chặn trước mặt anh, không cho anh rời đi.
Thẩm Mạc nâng mắt lên nhìn Lục Thượng Phong, “Anh muốn gì?”
Thấy Thẩm Mạc hỏi nghiêm túc như vậy, Lục Thượng Phong cũng suy nghĩ rất nghiêm túc, anh ta nhất định phải nghĩ ra được một việc gì đó có ích, cuối cùng Lục Thượng Phong mới nảy ra một suy nghĩ, “Đơn giản thôi, chỉ cần anh quản lý người phụ nữ của mình, đừng để cho cô ta đến gần Nhất Nhất là được!”
Thật ra Lục Thượng Phong vẫn luôn cảm thấy Trương Nhất Nhất là một người phụ nữ rất đơn thuần, nào ngờ từ sau cuộc nói chuyện riêng với Lâm Sở Sênh, Trương Nhất Nhất lại bắt đầu tra tấn Lục Thượng Phong. Càng nghĩ anh ta lại càng cảm thấy đây nhất định là ý của Lâm Sở Sênh.
Nghe xong lời của Lục Thượng Phong, Thẩm Mạc “hừ” một tiếng rồi dùng tay không bị thương đánh thẳng vào chỗ miệng vết thương của Lục Thượng Phong, khiến anh ta không thể không lùi về sau một bước. Còn Thẩm Mạc thì cứ bước tiếp rất bình thường, đi thẳng về phía chiếc xe vừa bị người ta đập vỡ kính.
“Anh làm vậy là có ý gì?” Lục Thượng Phong che miệng vết thương lại nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà đi theo sau.
Vốn dĩ Thẩm Mạc cũng đã bước một chân lên rồi, nhưng anh suy nghĩ một lát rồi lại bước xuống: “Nếu muốn an toàn rút ra ngoài thì phải cam đoan rằng người cầm đầu có thể làm được điều đó, sau này anh sẽ hiểu những gì tôi đã làm ngày hôm nay.”
“Ra vẻ!” Lục Thượng Phong không nghĩ ngợi gì mà nói thẳng hai chữ kia ra, “Lợi hại như vậy mà còn phải đợi ông đây đến cứu à?”
Thẩm Mạc khẽ nhíu mày lại, mặc dù anh đã từng lăn lộn ở cái nơi gọi là giang hồ, nhưng anh lại không thích mấy lời thô thiển này chút nào, “Anh cứu tôi? Ai bảo anh đến?”
“Trương Nhất Nhất ấy!” Lục Thượng Phong không nghĩ ngợi gì trả lời một câu, sau đó nghĩ một lượt, thấy chưa đủ hoàn thiện, anh ta lại nói tiếp, “Nhất Nhất đến gặp người phụ nữ của anh, sau đó biết được chuyện anh dẫn người đi sống mái qua miệng cô ta, Nhất Nhất sợ bạn thân mình biến thành bà góa nên bảo tôi đến xem anh thế nào.”
“Hôm qua lúc rời đi, Trương Nhất Nhất đã nói là hôm nay sẽ đến thăm Sở Sênh! Sáng sớm hôm nay, tôi rời khỏi bệnh viện lúc chín giờ mười lăm, tính toán thời gian, hẳn là mấy người đã vào lúc xe tôi vừa rời khỏi bệnh viện. Hơn nữa Nhất Nhất và Sở Sênh cực kì thân nhau, chắc chắn bản thân anh cũng biết rất rõ điều này. Vậy nên chỉ cần anh có quan tâm đến Trương Nhất Nhất thì chắc chắn hôm nay anh sẽ đến.” Về phần thời gian đến thì Thẩm Mạc cũng đã sắp xếp xong xuôi sau khi nhận được tin vào ngày hôm qua rồi.
Nói xong Thẩm Mạc còn tổng kết một câu, “Tôi có bản lĩnh lợi dụng tất cả tài nguyên xung quanh mình, điều này không hề liên quan gì đến tài nguyên cả.”
Câu này khiến Lục Thượng Phong vừa tức vừa buồn cười.
Thẩm Mạc nói những lời cần nói xong rồi thì vỗ vào vai Lục Thượng Phong, “Làm quân nhân giai đoạn đầu cần liều lĩnh, gan dạ, nhưng nếu muốn có thành tích thì vẫn phải dựa vào đầu óc. Anh ngồi ở vị trí này là đã cao lắm rồi, nếu EQ vẫn cứ thấp mãi như thế thì khó mà có cơ hội lên cao hơn nữa.”
Sau khi dừng lại một lúc, Thẩm Mạc lại nói thêm một câu, “Việc này coi như tôi nể tình người phụ nữ của anh chơi thân với người phụ nữ của tôi nên truyền thụ cho anh đấy.”
Nói xong anh quay đầu chuẩn bị lên xe.
Rầm!
Tiện tay sập hẳn cửa xe lại.
Đến khi xe rời đi rồi thì Lục Thượng Phong mới kịp phản ứng lại, “Đồ xấu tính!” Sau khi tổng kết lại một câu, anh ta lắc đầu lên xe của mình.
Nhìn thì có vẻ như Thẩm Mạc đang giận dữ vì người đẹp, nhưng sự thật lại không đơn giản như vậy.
Thậm chí, Lục Thượng Phong cũng không biết là Thẩm Mạc yêu Lâm Sở Sênh nên mới ở bên cạnh cô hay còn vì lý do nào đó khác nữa.
Còn về phần Thẩm Mạc, câu đầu tiên anh nói sau khi lên xe chính là, “Điều tra nội gián.” Hôm nay nếu thuốc nổ không có vấn đề thì anh đã định giết Thẩm Phong thật rồi. Còn về phần đổi ý thì đó là chuyện về sau. Nhưng anh tuyệt đối không cho phép có người giở trò trước mặt anh!
Mẹ Thẩm đi vào trong biệt thự nhà họ Thẩm, bà chẳng buồn liếc nhìn ba Thẩm lấy một lần mà chỉ vịn vào lan can cầu thang đi thẳng lên lầu.
Ba Thẩm ngồi trên ghế sofa, mà ngay cả người bên cạnh ông ta cũng có thể cảm nhận được rằng ba Thẩm đang rất tức giận!
Thẩm Phong được người ta đưa đi băng bó, khoảng nửa giờ sau thì đi ra, chủ yếu cũng không bị thương ở chỗ nguy hiểm, về cơ bản chỉ cần cầm máu là được.
Nhưng vì vết thương này nằm ở chỗ khá đặc thù nên có lẽ sau này Thẩm Phong không thể nói chuyện lưu loát được nữa.
Một người đàn ông đã tốn biết bao nhiêu công sức để nghĩ cách trèo lên trên, cho dù gương mặt hủy hoại thì có thể phẫu thuật thẩm mĩ, nhưng mồm miệng không linh hoạt được nữa thì đó chính là một nỗi sỉ nhục rất lớn đối với anh ta. Mà tất cả đều là do Thẩm Mạc ban cho, khiến anh ta vĩnh viễn không thể leo lên được nữa.
Thẩm Phong được dẫn đến chắc chắn đã tỉnh táo hơn rồi, anh ta há miệng, định gọi một tiếng ba, nhưng khi lên tiếng, chẳng những miệng vết thương đau mà âm phát ra cũng rất méo mó “Ha.”
Sau đó Thẩm Phong lập tức câm miệng lại.
“Quỳ xuống!” Đột nhiên ba Thẩm quát lớn.
Thẩm Phong bị dọa lập tức quỳ xuống, thậm chí anh ta còn không dám ngẩng đầu lên.
Có lẽ lá gan của anh ta đã bị Thẩm Mạc dọa hỏng mất rồi.
Ba Thẩm chầm chậm đứng lên, “Mày có biết là lúc tao còn lăn lộn bên ngoài, trừ việc sống mái với nhau ra thì tao giỏi nhất là việc gì không?” Ba Thẩm bất ngờ tiến lại gần trước mặt Thẩm Phong.
Thẩm Phong lập tức lắc đầu, thứ nhất là không nghĩ ra được, thứ hai là hình như bây giờ anh ta mắc bệnh sợ nói chuyện rồi.
“Giày vỏ kẻ khác!” Ba Thẩm nói rất chậm, đúng lúc ông ta dừng lại thì Thẩm Phong đã bị dọa đến mức hơi lùi lại phía sau.
Trợ lý của ba Thẩm cầm một sợi dây xích đến, nhưng sợi dây xích này lại không giống sợi dây xích bình thường, trên toàn bộ sợi dây xích này đều có đinh!
Thẩm Phong càng lúc càng lùi về phía sau, nhưng tốc độ lùi của anh ta, nhất là lúc đang quỳ thì không thể nhanh bằng sợi dây xích của ba Thẩm được.
“Á!” Roi thứ nhất vừa đánh xuống, Thẩm Phong liền thảm thiết hét lên một tiếng.
Đồng thời phần mặt trong của băng gạc trên mặt anh ta cũng biến thành màu đỏ.
Nhưng tay ba Thẩm lại không hề dừng lại vì điều đó, thậm chí còn có cảm giác như ông ta đánh từng nhát từng nhát một, càng lúc càng nhanh hơn.
Bây giờ trong đầu Thẩm Phong trừ cảm giác đau ra thì chẳng còn gì khác nữa.
Thậm chí anh ta còn chẳng phát hiện ra mẹ mình đã vịn cầu thang từ từ đi xuống từ bao giờ.
Lúc biết thì Thẩm Phong cũng chẳng còn sức lực gì nữa rồi, anh ta chỉ có thể nằm đó, thậm chí mở mắt ra cũng thấy tốn sức.
Á!
Tiếng kêu thảm thiết nào đó lại vang lên.
Nhưng lần này không phải là của Thẩm Phong, mà là của mẹ anh ta.
Vốn dĩ bà ta còn đang nghỉ ngơi trên lầu nhưng lại bị tiếng kêu thảm thiết kia đánh thức, đứng lên xem thì phát hiện ra đó là con trai của mình. Người tình của ba Thẩm đã liều hết sức lực của bản thân đi từng bước một xuống.
Vừa xuống đến nơi thì bà ta lập tức nhào vào người Thẩm Phong.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa!” Miệng vết thương của bà ta còn chưa khỏi, bây giờ lại bị đánh, suýt chút nữa thì tắt thở.
Bộp!
Cuối cùng ba Thẩm cũng ném dây xích xuống đất, “Thẩm Phong, mày có biết là tại sao tao đánh mày không?” Lần này cơn giận trong lòng đã được xả ra kha khá rồi nên lúc nói chuyện ông ta đã bình tĩnh hơn lúc trước, “Bởi vì mày chẳng được tích sự gì cả!”
“Thua Thẩm Mạc mấy lần liền rồi mà còn không nhớ, lần sau còn ngu hơn lần trước. Lần nào tao biết chuyện xong cũng phải vội đi chùi đít cho mày!” Sau đó ba Thẩm lại cất cao giọng, “Mày có biết không, vì mày thả phạm nhân ra ngoài, số người chết nhiều như vậy, tao đã phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể dìm chuyện này xuống cho mày không hả?”
“Không phải là tao cấm mày chơi lớn, nhưng lần nào mày cũng không thể giải quyết nổi hậu quả! Đã quyết tâm muốn giết người rồi thì tuyệt đối không được để người nào tham dự vào chuyện này sống sót!” Ánh mắt ba Thẩm đột nhiên trở nên cực kì độc ác, “Về phần độc ác thì mày không bằng một phần nghìn của Thẩm Mạc, về mưu trí thì mày còn phải đuổi theo Thẩm Mạc dài dài, lại còn thêm một Lâm Sở Sênh nữa, hôm nay tao phải khiến mày nhớ cho thật kĩ!”
“Đừng có tùy tiện ra tay, nếu đã ra tay thì nhất định phải thành công!” Sau khi dạy dỗ xong, ba Thẩm vẫy tay, lập tức có người giúp việc dẫn hai người trước mặt đi cho đỡ ngứa mắt.
Trong phòng bệnh, Lâm Sở Sênh và Trương Nhất Nhất đều sốt ruột chờ đợi. Với tính cách của Lâm Sở Sênh, cô không bao giờ để cho Trương Nhất Nhất mạo hiểm giúp đỡ mình, là do Trương Nhất Nhất lấy cớ về nhà rồi bảo Lục Thượng Phong đi, đợi đến khi Trương Nhất Nhất quay lại thì cũng đã muộn rồi.
Lâm Sở Sênh cũng đành mặc kệ Trương Nhất Nhất.
Đến xế chiều rồi mà Thẩm Mạc và Lục Thượng Phong vẫn chưa trở về, Lâm Sở Sênh và Trương Nhất Nhất đều đứng ngồi không yên, nhất là khi không gọi được điện thoại cho đối phương, mà cấp dưới thì nói là hai người đã quay lại bệnh viện rồi, tình huống này càng khiến người ta sốt ruột hơn.