Thiên Kim Báo Thù

Chương 208: C u cá



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chuyện này có phải là nhầm lẫn gì không?” Thẩm Mạc liếc nhìn Lâm Sở Sênh, sau đó lập tức quay người lại, giả vờ tốt bụng hỏi thăm một câu.

Nhưng hành động đột ngột này vừa khéo lại khiến cho truyền thông chú ý, tiếng chụp ảnh “tách tách” vang lên không ngừng.

“Không hề, đã có chứng cứ rất xác thực rồi.” Đang nói chuyện thì có cảnh sát từ bên ngoài tiến vào, mở lệnh bắt giam ra, “Ông Lâm, bà Lâm, hai người đã bị bắt!”

Sau đó anh ta quay đầu lại, đánh mắt với người phía sau, ba Lâm còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị còng tay vào.

“Làm gì vậy, mấy người làm gì vậy?” Ba Lâm giãy giụa muốn thoát ra nhưng đây là còng tay, sao có thể muốn giãy ra là giãy được.

Mẹ kế Lâm vẫn còn đang mơ hồ thì bị người ta còng tay lại, bà ta kinh hãi nhìn về phía ba Lâm, “Thế này là sao vậy?”

Cảnh sát hừ lạnh một tiếng, “Có nghi vấn gì thì hai người có thể khiếu nại trên tòa án, dẫn người đi đi.” Sau đó anh ta vừa nhấc tay lên lập tức có xe cảnh sát tiến đến, đồng thời dây cảnh giới cũng được thu về.

Vốn dĩ Mạnh Bằng còn định đi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra nhưng lại bị Lâm Tiêu Tiêu kéo lại, bây giờ Lâm Tiêu Tiêu đang trốn ở một góc rất xa, cô ta chỉ sợ người khác lại nhìn thấy mình.

Vẻ mặt Lâm Sở Sênh tràn đầy trào phúng khi nhìn thấy động tác này của Lâm Tiêu Tiêu, thấy chưa, đây chính là đứa con mà ba Lâm luôn thiên vị đấy, nhưng bây giờ thì cô ta lại mặc kệ sự sống chết của ông ta.

“Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Sở Sênh ra vẻ khó hiểu đi đến, sau khi Thẩm Mạc hỏi xong, cô còn đích thân hỏi lại một lần nữa.

Thái độ của cảnh sát đối với Lâm Sở Sênh rất tốt, “Cô Lâm, chuyện này đã có chứng cứ rất xác thực, chúng tôi đã xác nhận được thân phận của nạn nhân rồi, hơn nữa gia đình và bạn bè của nạn nhân cũng đã xác nhận là trước khi mất tích ông Lâm đã chở nạn nhân đi. Đồng thời cũng đã tìm ra hung khí trong nhà ông Lâm, có cả nhân chứng.”

“Nói bậy, tôi không biết anh ta, tôi không biết anh ta!” Ba Lâm bị người ta kéo đi rồi nhưng vẫn cố dây dưa, chưa từ bỏ ý định biện hộ cho bản thân.

“Bây giờ trong tay tôi đang có hợp đồng về việc hợp tác trước kia của hai người, lẽ nào ông Lâm muốn cho tất cả mọi người cùng xem thử?” Cảnh sát lạnh lùng quát một câu, chỉ một câu ấy cũng đủ để cho ba Lâm không nói thêm được gì.

Ông ta nghẹn đến mức đỏ bừng mặt lên, ông ta muốn biện hộ cho bản thân nhưng chẳng thể nghĩ ra được câu nào để nói trong trường hợp này.

“Lâm Sở Sênh, nhất định là Lâm Sở Sênh giở trò.” Mặc dù mẹ kế Lâm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi gặp chuyện thì phản ứng đầu tiên của bà ta chính là có người muốn hại vợ chồng bà ta, mà người này chắc chắn là Lâm Sở Sênh.

Lời nói của mẹ kế Lâm giống như chó ngáp phải ruồi, vừa khéo lại đi thẳng vào lòng ba Lâm, ông ta ra sức gật đầu, “Đúng, chính là Lâm Sở Sênh, nhất định là Lâm Sở Sênh, nó muốn hại tôi. Nếu mấy người đã thấy hợp đồng rồi thì nên biết rõ Lâm Sở Sênh mới chính là nghi phạm! Chính là nó!”

Ba Lâm vừa hét lên với Lâm Sở Sênh, cô liền lập tức nghiêm mặt lại, “Đồng chí cảnh sát, tôi hi vọng là anh có thể nói rõ ràng, tôi rất muốn nhìn xem rốt cuộc là có bản hợp đồng nào lại liên quan đến cả tôi lẫn cả ông Lâm đây?”

Lâm Sở Sênh nói vậy là đang tỏ rõ thái độ tức giận của mình.

Những ai đã xem phát trực tiếp đều có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Sở Sênh, có ba như thế này thà đừng có còn hơn.

Cảnh sát hơi khó xử, “Chuyện này, đây là vấn đề cơ mật của chúng tôi, tạm thời chưa thể công khai ra bên ngoài. Nếu như ông Lâm có điều gì còn nghi ngờ thì có thể trình bày chi tiết ra, chúng tôi chỉ làm việc dựa trên chứng cứ.” Cảnh sát nói với vẻ mặt rất công bằng.

“Các người đều cùng một giuộc với nhau, vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, tôi muốn kiện các người, tôi muốn kiện các người!” Ba Lâm sắp lên xe rồi nhưng vẫn còn cố dừng chân lại không vào xe mà ngoái lại hét lớn về phía Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh đi nhanh đến, dừng ngay ở trước xe cảnh sát, cô nhìn chằm chằm vào ba Lâm nhưng lại nói với cảnh sát, “Tôi biết là các anh có kỉ luật riêng, nhưng tôi vẫn hi vọng là trong lúc diễn ra phiên tòa, các anh có thể giải thích rõ mọi chuyện, dù sao thì tôi cũng không muốn bản thân phải chịu tiếng xấu cho người khác.”

Trong mắt mọi người, chỉ riêng phần khí thế đó cũng đủ để thấy rằng Lâm Sở Sênh chẳng làm việc gì khuất tất cả.

“Lâm Sở Sênh, mày hại tao thành ra như vậy thì mày được lợi lộc gì chứ!” Ba Lâm nghiến răng nghiến lợi, lúc này dường như khuôn mặt ông ta đã phình to ra gấp đôi, ông ta dựa vào cửa kính lớn tiếng hét về phía Lâm Sở Sênh, nếu cảnh sát không chặn lại thì có khi ông ta đã lao thẳng vào người cô rồi, “Mày được lợi gì hả!” Sau đó lại nói thêm một câu, gằn từng câu từng chữ một.

Trước ánh nhìn soi mói của mọi người, Lâm Sở Sênh đột nhiên lùi một bước về sau, cúi đầu với ba Lâm một câu, “Ba, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông là ba, vì ông không xứng!” Sau đó cô quay người lại, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Mạc.

“Không, không, Sở Sênh, con mau cứu chúng ta đi, cứu chúng ta đi mà, là do ba con hồ đồ thôi, do ông ấy hồ đồ thôi.” Trong lúc sự chú ý của mọi người đang đổ dồn vào ba Lâm thì chẳng ai ngờ được rằng mẹ kế Lâm lại đột nhiên thoát ra khỏi sự khống chế của cảnh sát, lao đến trước mặt Lâm Sở Sênh, ôm đùi cô rồi hét lớn.

Lâm Sở Sênh đứng thẳng lại, cô chỉ nhìn vào Thẩm Mạc, cười nhạt một tiếng.

Mãi đến khi mẹ kế Lâm bị cảnh sát kéo đi, Lâm Sở Sênh mới đặt lại tay vào lòng bàn tay Thẩm Mạc, đi về phía trước, đứng sánh vai với anh sau đó quay người bước đi.

Mẹ kế Lâm vẫn nhìn Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt rất mong chờ, bà ta không ngừng hét lớn, nói là mình đã sai, thậm chí còn không cẩn thận nói cả chuyện bà ta hại chết mẹ Lâm ra.

Đối với Lâm Sở Sênh thì đây cũng chẳng phải là bí mật gì, bà ta cũng chỉ muốn xin lỗi, nói rõ thành ý của bản thân, nhưng nào ngờ đây lại là một tin rất sốc đối với những người khác, tiếng máy ảnh chụp tách tách lại điên cuồng vang lên.

“Bà điên rồi, bà điên thật rồi.” Ba Lâm đã bị người ta đẩy mạnh lên xe, nghe thấy những lời mẹ kế Lâm nói và thấy những việc bà ta làm thì chỉ hận không thể xuống xe đập chết bà ta.

Mẹ kế Lâm khóc nức nở, đã đến nước này rồi thì bà ta cũng chẳng còn gì để biện hộ nữa, chỉ có thể sám hối, “Sở Sênh, dì xin lỗi, cái chết của mẹ và em trai con, con cứ tính toán lên người bọn dì được không? Dì sẽ đi tự thú, bây giờ dì sẽ tự thú, chỉ xin con hãy bỏ qua cho Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu chẳng biết gì cả, nó cũng chẳng tham gia vào chuyện gì hết, thật đấy!”

Cảnh sát vẫn dùng sức kéo mẹ kế Lâm, nhưng bà ta ngồi bệt xuống dưới đất, không để cho mọi người kéo mình đi quá dễ dàng, “Dì mặc kệ, Sở Sênh, nếu con không đồng ý với dì thì dì sẽ không đi! Sở Sênh, nếu con có tức giận, có đánh có mắng dì, có sỉ nhục dì thì cũng không sao, chỉ mong là con có thể để ý một chút đến Tiêu Tiêu, sau khi dì đi tù rồi thì hãy chăm sóc để mắt đến con bé.”

Mẹ kế Lâm khóc đến mức nước mắt nước mũi tùm lum, mặc dù Lâm Tiêu Tiêu đã lớn đến vậy rồi nhưng mẹ kế Lâm vẫn lo lắng cho cô ta, bà ta cảm thấy trong xã hội tàn nhẫn này, nếu không có người chăm sóc thì kiểu gì Lâm Tiêu Tiêu cũng sẽ xảy ra chuyện.

Lâm Sở Sênh không nói lời nào mà chỉ lạnh lùng nhìn mẹ kế Lâm.

Cộp, cộp, cộp.

Mẹ kế Lâm cắn răng, trước mặt mọi người, bà ta trực tiếp quỳ xuống dập đầu với Lâm Sở Sênh, “Sở Sênh, dì xin con, thật lòng van con.”

Lần này sự bi thương của bà ta đã phát ra từ tận đáy lòng.

Ba Lâm vốn đang hùng hổ mắng chửi nhưng bây giờ cũng yên tĩnh lại, ông ta ngồi một mình, cúi thấp đầu xuống, lẳng lặng gạt nước mắt.

Ở tuổi của họ nếu bị kết tội giết người thì cũng chẳng còn tương lai gì nữa, về sau cũng chỉ là một cái xác sống, không có linh hồn, không có tương lai.

Mẹ kế Lâm vẫn còn đang mở to mắt dập đầu, phác họa tình cảnh thảm thương khi ngồi tù một cách đầy đủ chi tiết.

Trong đầu Lâm Sở Sênh vang lên giọng nói kiêu ngạo của mẹ kế Lâm, là ánh mắt khinh thường của bà ta khi đong đưa ly rượu đỏ, là thái độ cao cao tại thượng tùy ý đánh chửi cô. Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc rồi.

Trong lúc mẹ kế Lâm dập đầu, Lâm Sở Sênh mới chú ý rằng trên đỉnh đầu bà ta đã xuất hiện khá nhiều tóc bạc.

Xem ra gần đây bà ta sống không hề tốt chút nào.

Cuối cùng khi mẹ kế Lâm bị cảnh sát kéo lên, Lâm Sở Sênh mới nhìn về phía bà ta, “Tôi là người, không phải là Bồ Tát, tôi không thể tha thứ được. Nhưng tôi tin rằng pháp luật rất công bằng, nó sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng. Chúc ông bà Lâm có thể ngồi trong đó ăn năn cho thật tốt.”

“Không, không, con không thể đối xử với dì như vậy được, không thể!” Mẹ kế Lâm ra sức lắc đầu như điên, đồng thời còn muốn lao đầu về phía Lâm Sở Sênh.

Nhưng lần này cảnh sát cũng đã rút kinh nghiệm, tất nhiên là họ sẽ không để cho bà ta chạy thoát, đầu tóc của mẹ kế Lâm đã rối tung rối bời, quần áo cũng bị rách vài chỗ, nếu đi trên đường cái thì chắc chắn sẽ bị coi là ăn mày.

Lần này, Lâm Sở Sênh quay đầu sang một bên, cô không muốn quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa.

Vốn dĩ khi thấy mẹ kế Lâm dập đầu, có rất nhiều người còn thấy cảm động, cảm thấy bà ta cũng rất đáng thương, nhưng đến khi Lâm Sở Sênh nói ra suy nghĩ của mình thì rất nhiều người đã thay đổi. Chỉ có thể công nhận là Lâm Sở Sênh nói đúng, dù bà ta có làm gì thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng bà ta đã hại chết mẹ và em trai cô.

Đối với một cặp vợ chồng mà người đàn ông đến lúc ngồi tù rồi cũng chỉ nghĩ đến mình, và người phụ nữ đã hại chết người thân của mình thì họ thật sự mong rằng đám người đó sống càng thảm càng tốt.

Cuối cùng xe cảnh sát cũng rời đi trong sự ồn ào của đám đông, dây cảnh giới cũng được thu lại, các phóng viên lập tức lao đến trước mặt Lâm Sở Sênh, “Cô Lâm, cô cảm thấy họ sẽ phải chịu hình phạt như thế nào?”

Phóng viên vẫn thi nhau hỏi, còn Lâm Sở Sênh chỉ xua tay trong sự bảo vệ của mọi người “Xin lỗi, tâm trạng tôi không được tốt lắm, tôi từ chối trả lời mọi câu hỏi.” Tất cả mọi câu hỏi đều được trả lời ngắn gọn bằng câu nói kia.

Số tiền Thẩm Mạc đã đưa đến cũng được khiêng ra.

“Anh Thẩm, số tiền này anh vẫn tặng cho cô Lâm chứ?”, “Anh Thẩm, anh có thấy may mắn khi mấy người kia đã bị bắt nên anh không cần phải mất tiền nữa không?”

Phóng viên luôn có những câu hỏi rất kì lạ.

Khi thấy không thể moi ra được tin tức gì từ Lâm Sở Sênh thì họ đành chuyển mục tiêu sang Thẩm Mạc.

“Lâm Thị đã phá sản, tôi cũng không rõ là có thể bổ sung thêm gì cho tài sản của Lâm Thị không, về phần tiền lương mà công ty còn nợ các nhân viên, có thể trích từ khoản tiền này ra để trả, đây là việc cuối cùng mà tôi có thể làm, đồng thời đây cũng là vì Sở Sênh, dù cô ấy có đứng ở đâu đi chăng nữa thì tôi vẫn có thể thẳng thắn khẳng định rằng cô ấy đã làm rất tốt rồi.” Thẩm Mạc nói xong liền gật đầu với mọi người, “Cảm ơn.” Sau đó anh mở cửa ngồi luôn vào trong xe.

Sau lưng là tiếng vỗ tay của các phóng viên, trong mắt mọi người, nếu một công ty phá sản, không thể trả được tiền lương thì người xui xẻo nhất vẫn luôn là các nhân viên, bây giờ Thẩm Mạc sẵn lòng lấy tiền ra trả, bổ sung vào lỗ hổng kia, đúng là một hành động rất được lòng dân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.