*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ừm...” Anh ta đưa tay lên, định nói vài câu với Lâm Sở Sênh, nhưng khi đưa tay lên rồi thì lại chẳng biết nên nói gì.
May là trời đã tối, không thể nhìn ra được sự xấu hổ của Vân Ly, nếu không thì chắc chắn bây giờ anh ta sẽ cảm thấy túng quẫn hơn.
Lâm Sở Sênh ngạc nhiên nhìn Vân Ly, không biết anh ta còn muốn nói gì.
Biểu cảm của Lâm Sở Sênh càng khiến cho Vân Ly cảm thấy căng thẳng.
Anh ta suy nghĩ trong đầu, kết quả lại nói thêm một câu, “Cô, cô giúp tối nói chào tạm biệt cô bạn kia, tôi sẽ không đến nhà họ Trương nữa.” Nói xong, Vân Ly chỉ hận không thể cắn vào đầu lưỡi mình, nói khó nghe thì Trương Nhất Nhất còn chưa chắc đã nhớ đến Vân Ly là ai, cũng chỉ có mỗi anh ta là nghiêm trang nói hươu nói vượn như vậy.
“Được”, Lâm Sở Sênh đáp lại một câu đơn giản, sau đó chẳng nói thêm câu khách sáo nào nữa.
Vân Ly đứng một lúc, anh ta không nghĩ ra được thêm lời nào để nói với Lâm Sở Sênh, chỉ có thể gật đầu cười, sau đó nói tạm biệt.
Vốn dĩ Lâm Sở Sênh định quay người lại ngay khi Vân Ly vừa lên xe, nhưng rồi cô lại cảm thấy làm vậy có vẻ quá tuyệt tình.
Vân Ly đã chuẩn bị ra nước ngoài, cô có tiễn anh ta thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Lúc Vân Ly lái xe luôn nhìn Lâm Sở Sênh đứng ở phía sau qua gương chiếu hậu, không hiểu sao có thể này còn khiến anh ta cảm thấy khó chịu hơn cả vẻ lạnh như băng trước kia.
Đợi đến khi không còn thấy bóng xe đâu nữa, Lâm Sở Sênh mới quay người vào nhà.
Lâm Sở Sênh đi vào cổng, không biết Thẩm Mạc đã đứng đấy từ bao giờ, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Sở Sênh kéo quần áo, rõ ràng là không có việc gì, nhưng Thẩm Mạc lại nhìn chằm chằm giống như cô đã làm ra điều gì đó đáng xấu hổ lắm vậy.
Thẩm Mạc nghiệm mặt, đi từng bước về phía trước.
Lâm Sở Sênh bị vẻ mặt này của anh dọa đến mức lùi cả về phía sau, mãi đến khi phía sau lưng là tường, không thể lùi lại nữa, cô chỉ có thể trừng mắt lên nhìn Thẩm Mạc với vẻ hoảng sợ.
Thẩm Mạc để tay lên phần lan can chỗ bên tai trái Lâm Sở Sênh, sau đó nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn sâu.
Nghẹn lâu như vậy rồi, anh không thể nhịn được nữa, phải hôn cô một cái.
Bên kia, Vân Ly lái xe đi được một lúc rồi nhưng vẫn nhớ đến Lâm Sở Sênh.
Anh ta vẫn không thể buông xuôi được, trời xui đất khiến thế nào mà anh ta lại lái xe quay lại, kết quả là thấy cảnh hai người ôm nhau.
Vân Ly vội vàng chuyển hướng, quay đầu xe rời đi.
Cuối cùng, hai người mới là cặp đôi tâm đầu ý hợp.
Một nụ cười khổ lộ ra trên môi Vân Ly.
Bây giờ anh ta còn kém hơn cả Linda, mãi chẳng thể buông tay.
Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đều nghe thấy tiếng xe, cả hai đều ăn ý ôm chặt nhau hơn, chỉ có thể làm như vậy thì mới khiến Vân Ly hết hi vọng.
Nghe thấy tiếng Vân Ly đi xa, Thẩm Mạc liền bề ngang Lâm Sở Sênh lên, sải bước đi vào.
Đây không phải là chiếc giường quen thuộc của hai người, nhưng lại có người mà đối phương hiểu rõ nhất.
Đàn ông và phụ nữ ở cạnh nhau, nhất là khi trong lòng có nhau mà vất vả lắm mới có thể bên nhau, nếu không xảy ra việc gì thì rất có lỗi với màn đêm rồi.
Nhưng khi Thẩm Mạc đặt Lâm Sở Sênh lên giường, anh chỉ nằm cạnh cô, dường như đêm nay anh chỉ đơn giản là muốn ôm cô ngủ như vậy.
Thật ra hai người đều hiểu, mất con là chuyện đả kích đối với cả hai, dù là ai thì cũng không muốn thay thế đứa bé này nhanh đến thế.
Lâm Sở Sênh dụi đầu vào lòng Thẩm Mạc, hít hít mũi.
Cô vốn định cảm thán một câu, nhưng mắt lại díu lại, chẳng thể mở ra nổi.
Đây chính là đêm mà cô ngủ yên ổn nhất trong suốt mấy ngày qua.
Không cần nghĩ xem ba Thẩm đang làm gì, không cần nghĩ xem Thẩm Mạc đã chuẩn bị tốt chưa, lại càng không cần đoán xem những gì mình làm có bị ai phát hiện hay không, chỉ đơn giản là nghỉ ngơi mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Mạc đã chuẩn bị xong bữa sáng, bày ở phòng ăn dưới lầu.
Dường như trong căn nhà này chỉ còn có hai người, không cần phải kiêng kị ai nữa.
“Sao bữa sáng hôm nay thịnh soạn thế?” Lúc xuống lầu, Lâm Sở Sênh cười nói một câu.
“Tất nhiên, nếu em thích thì ngày nào anh cũng sẽ làm cho em.” Thẩm Mạc mặc đồ ở nhà cười cười, dường như bây giờ đang có làn gió xuân ấm áp lùa vào tim cô.
Lâm Sở Sênh cười không đáp, cô ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, giờ này mẹ Thẩm vẫn còn chưa xuống.
Ngẫm lại thì cũng đúng, dù sao thì mẹ Thẩm cũng không quen với cuộc sống thế này, nếu ngày nào cũng phải sống trong trạng thái chiên dầu thì bà sẽ cảm thấy rất bỡ ngỡ.
Còn Thẩm Phong và người tình của ba Thẩm danh không chính ngôn không thuận, bị người ta sỉ nhục nên chắc chắn sẽ không xuất hiện.
Vậy là căn phòng ăn rộng lớn cũng chỉ có mỗi hai người sử dụng.
Thẩm Mạc bên này rất ga lăng kéo ghế ra mời Lâm Sở Sênh ngồi xuống, “Cơm nước xong xuôi, chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?” Thẩm Mạc cũng ngồi xuống, vừa gắp ít đồ ăn cho Lâm Sở Sênh, vừa tiện miệng nói như vậy.
Môi Lâm Sở Sênh nhếch lên cao, thấy Thẩm Mạc đang cố làm ra vẻ bình thường, sau đó cô cố ý cúi đầu xuống, từ từ gảy gảy hạt cơm, không nói câu nào.
Thẩm Mạc đợi một lúc lâu, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Lâm Sở Sênh nói gì, anh mất kiên nhẫn quay đầu nhìn cô, “Lúc em xem lịch, anh cũng xem qua rồi, hôm nay cũng không tệ.” Thẩm Mạc giải thích một câu nhưng Lâm Sở Sênh vẫn im lặng.
Thẩm Mạc cứ thể nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, được khoảng mười phút đồng hồ, thầy cô không phản ứng lại, anh đành hít sâu một hơi.
Vốn dĩ Lâm Sở Sênh còn tưởng là Thẩm Mạc sẽ dùng cách nào đó để thuyết phục mình, nào ngờ anh lại yên lặng cúi đầu xuống ăn cơm giống cô.
Nhưng khi dùng đũa, anh vẫn cố ý gắp mạnh đồ ăn, còn gõ cả vào bát để thể hiện sự không vui của bản thân.
Trước kia có một lời giải thích rằng, nếu gõ vào bát thì có nghĩa là người ăn không thích người nấu, đang mắng người nấu.
Dù sao thì người nấu cơm hôm nay cũng là Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh cảm thấy để anh tự mắng mình cũng chẳng sao cả.
Cuối cùng cũng ăn xong cơm, Lâm Sở Sênh cảm thấy không có việc gì nữa lại ra ghế sofa ngồi, vừa cầm điều khiển từ xa lên chuẩn bị xem tivi thì đã bị Thẩm Mạc bế thốc lên, cô còn chưa kịp đề phòng gì thì đã bị anh bế đi thẳng ra ngoài.
“Anh làm gì vậy?” Lúc này Lâm Sở Sênh đã hoảng sợ thật rồi, cô vỗ vai Thẩm Mạc một cái, không hiểu là đang xảy ra chuyện gì.
“Dù có phải trói em lại thì anh cũng làm.” Thẩm Mạc bể Lâm Sở Sênh, chạy thẳng ra như kiểu đang thể hiện sức mạnh của mình, đã thể anh còn không hề có vẻ gì là đang mệt mỏi cả.
Lâm Sở Sênh trợn tròn mắt, chẳng qua là Thẩm Mạc đã sẵn lòng bế cô thì cứ bể tiếp đi, dù sao thì cô cũng không bị mệt.
Cuối cùng hai người cũng một lần nữa đến cục dân chính theo cách mình muốn.
Không có âm mưu, không có tính toán, đón nhận niềm vui của chính mình như những người dân bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Đến khi dấu của cục dân chính được đóng xuống, Lâm Sở Sênh dần dâng lên cảm giác xúc động trong lòng.
Từ giờ trở đi, hai người đã là vợ chồng hợp pháp rồi.
Dù giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật thì hai người vẫn mãi là vợ chồng.
Ra khỏi cục dân chính, Thẩm Mạc lấy một chiếc vali số loại chống đạn từ trong xe ra, anh cầm giấy đăng kí kết hôn, cẩn thận đặt vào bên trong.
“Nếu người ta không muốn ly hôn thì thường xé giấy đăng kí kết hôn ngay khi vừa bước ra khỏi cục dân chính ấy, sau này có muốn ly hôn cũng khó.
Anh thì hay rồi, sao còn cất giấy đăng kí kết hôn này vào vali số, đến khi nào cần thì dễ tìm hơn à?” Trên xe, Lâm Sở Sênh cười trêu chọc Thẩm Mạc mấy câu.
Thẩm Mạc nhìn Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt như đang nhìn một đứa dở hơi, “Mấy người đấy đều bị ngốc hết, thứ mà cả đời chỉ được nhận một lần, ai lại nỡ vứt đi chứ? Anh còn muốn dùng nó làm đồ gia truyền, để cho con cháu nhớ kĩ tình yêu của chúng ta.” Nghe xong lời nói của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh thật sự cảm thấy rất bất lực.
Lâm Sở Sênh không biết là sau này con cháu mình sẽ nghĩ thế nào, nhưng nếu là cô, đột nhiên có người trịnh trọng đưa cho mình một cái hộp nhìn có vẻ như là rất quan trọng nói là đồ gia truyền, nhưng sau khi mở ra lại thấy đó là giấy đăng kí kết hôn của ông bà nào đó, Lâm Sở Sênh sẽ nghĩ đầu óc của hai người đó đúng là có vấn đề! Lâm Sở Sênh cũng lười nói chuyện với Thẩm Mạc, nhưng anh thì vẫn rất vui vẻ, đưa tay vuốt ve chiếc cặp số, giống như đang rất hài lòng với cách nghĩ này vậy.
Lâm Sở Sênh chỉ cảm thán, cô thật sự không thể hiểu được thiên tài như Thẩm Mạc.
Xe vẫn đang tiếp tục di chuyển, điện thoại của Thẩm Mạc vang lên.
Lúc nghe máy, Lâm Sở Sênh nhìn thoáng qua, thấy là bác Cả Thẩm gọi đến.
Vừa ấn nghe, Lâm Sở Sênh đã nghe thấy tiếng gào thét của bác Cả Thẩm giống như mèo vừa bị giẫm phải đuôi, “Thẩm Mạc, cậu qua đây ngay cho tôi, qua đây ngay!” Giọng ông ta rất lớn khiến Thẩm Mạc phải để điện thoại ra một bên, ít nhất thì cũng phải cách lỗ tai của mình xa xa một chút.
Đầu dây bên kia, bác Cả Thẩm chỉ lặp đi lặp lại hai câu này rất nhiều lần, Thẩm Mạc nghe thấy không có gì mới, liền thẳng thừng cúp điện thoại.
Thẩm Mạc vươn vai, đặt tay ra sau lưng Lâm Sở Sênh, “Em có muốn đi xem trò vui không?” Lâm Sở Sênh thấy ánh mắt Thẩm Mạc hơi lóe sáng thì liền biết đây không phải chuyện gì tốt lành.
Cô gật đầu, dù sao thì cô cũng rất thích xem cảnh người khác gặp xui xẻo.
Thẩm Mạc chọc một cái vào trán Lâm Sở Sênh, “Chỉ có mấy chuyện thế này mới thấy em tích cực thôi.” Anh thì thầm một câu rồi quay đầu xe đến công ty Thẩm Thị.
Mặc dù Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đều đã rời khỏi đây, nhưng những người ở đây vẫn khá cung kính hai người, vẫn chào Lâm tổng, Thẩm tổng như trước, cũng không ai ngăn cản hai người vào thang máy.
Hai người đi thẳng đến văn phòng của tổng giám đốc.
Đến khi gặp trợ lý hiện tại của Thẩm Phong thì hai người được thông báo là mọi người đang đợi ở phòng họp.
Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc được dẫn đến phòng họp, chợt nghe thấy bên trong có tiếng đập bàn, có vẻ như đang rất căng thẳng.
Trợ lý của Thẩm Phong ra hiệu mời vào, thậm chí còn chẳng gõ cửa mà cứ thế cho hai người vào trong.
Thẩm Mạc liếc nhìn rồi đẩy cửa đi vào.
Sau khi đi vào thì thấy khung cảnh vẫn rất hoành tráng, trừ bác Cả Thẩm và Thẩm Phong ra thì thị trưởng phòng của tất cả các phòng bạn đã có mặt đầy đủ, tất cả đều cầm đơn xin thôi việc.
Bác Cả Thẩm đập bàn, toàn thể quản lý cấp cao của tổng bộ Thẩm Thị đều xin từ chức, đừng nói là bọn họ vừa mới nhậm chức, bây giờ kể cả ba Thẩm có khỏe lại mà gặp phải chuyện này cũng sẽ thấy đau đầu...