*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Sao lại có thể như vậy?” Lâm Sở Sênh hơi sốt ruột, đưa tay mở cửa xe ra, chuẩn bị nhìn vào.
Nhưng cửa xe vừa mở, Lâm Sở Sênh lập tức sửng sốt, bên trong có một bó hoa hồng rất to
Lâm Sở Sênh nhìn thấy, các phóng viên tinh mắt xung quanh cũng nhìn thấy, lập tức đèn flash chói mắt lại lóe lên.
“Sao, thích không?” Như kiểu chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cái mặt poker của Thẩm Mạc lại hiện lên một nụ cười tươi.
Hoa hồng, hiển nhiên là để tặng Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh tiến cũng không được, lùi cũng không xong, nhất thời chỉ đứng sững ở đó, không biết phải phản ứng ra sao
“Đừng quên thực hiện lời hứa của cô.” Nụ cười của Thẩm Mạc càng sâu hơn
Anh hơi nghiêng người về phía trước, dán sát vào mặt Lâm Sở Sênh, nhẹ nhàng nói một câu với âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe
Lâm Sở Sênh kích động, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, chủ yếu là cô vẫn còn chưa quen với việc xuất hiện thân mật thế này ở chốn đông người
Cũng bởi vì Lâm Sở Sênh kích động như vậy, cho nên thiếu chút nữa là đập người vào cánh cửa xe phía sau, may mà Thấm Mạc dùng tay đỡ lại.
Cũng không biết là do Thẩm Mạc dùng sức quá, hay là do quán tính cả người đang lao ra phía sau đột nhiên lại bị kéo lại mà sau đó miệng của hai người cứ như thể dính lại một chỗ
Bốn phía vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi của các phóng viên
Mặt Lâm Sở Sênh đỏ bừng
Lên xe rồi, Lâm Sở Sênh vẫn chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngẩn ngơ ngồi đó
“Sao thế? Vẫn còn dư âm à? Tôi không ngại cho cô nếm thử hương vị của tôi thêm một lần nữa đâu.” Đáy mắt Thẩm Mạc tràn ngập ý cười
Lâm Sở Sênh vừa nãy vẫn còn sững sờ, lập tức hoàn hồn lại
Cô khẩn trương đứng bật dậy, lại quên mình đang ở trong xe, đầu bị đập vào trần xe
Thẩm Mạc mượn cơ hội kéo Lâm Sở Sênh một cái, hoàn thành nốt việc vẫn còn dang dở lúc nãy.
Lâm Sở Sênh muốn lùi ra phía sau, Thẩm Mạc nhanh tay lẹ mắt giữ chặt gáy Lâm Sở Sênh lại, thời gian dần trôi qua
Mãi cho đến khi cả hai người đều thấy khó thở.
“Vài ngày không gặp, tôi rất nhớ cô
Còn cô, có nhớ tôi không?” Vì chuyện vừa nãy nên giọng nói của anh có chút gấp gáp
Nhưng cũng chính vì sự gấp gáp này mà thành ra lại có chút mập mờ
Lâm Sở Sênh nắm chặt tay lại, không biết đầu óc đã trôi đi đâu, “Tôi không ngờ là Thẩm tổng lại quan tâm đến vụ giao dịch này đến vậy.”
Giao dịch, không biết là Lâm Sở Sênh đang nhắc nhở Thẩm Mạc hay là đang nhắc nhở chính bản thân mình, hai người chỉ lợi dụng nhau vì nhu cầu mà thôi.
Thẩm Mạc di di cằm trên đầu Lâm Sở Sênh, “Đúng vậy, tôi rất quan tâm đến vụ giao dịch này.” Lời nói của anh dường như còn lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Tình cảm này có vẻ như hơi sâu nặng.
Nhưng càng như vậy, Lâm Sở Sênh lại càng không tin
Cô cảm thấy dường như sau lưng Thẩm Mạc đang có âm mưu gì đó
Chỉ một lát sau đã về đến biệt thự của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh bị Thẩm Mạc bề ngang lên, sải bước vào trong
Còn bó hoa hồng trên xe, Thẩm Mạc chỉ coi là đạo cụ để hấp dẫn sự chú ý của người khác mà thôi, ai còn quan tâm làm gì.
Lâm Sở Sênh không quen bị người khác bể như vậy
Lúc vào phòng, Lâm Sở Sênh cười gượng một tiếng, muốn Thẩm Mạc buông mình ra
Trong giây lát, cô lại không tìm được cái cớ nào, dứt khoát nói một câu: “Tôi nặng lắm.” Thẩm Mạc cúi đầu xuống nhìn Lâm Sở Sênh với ánh mắt cảnh cáo
Lâm Sở Sênh lập tức ngậm miệng lại
Thẩm Mạc đặt Lâm Sở Sênh lên giường, sau đó đè cả người lên cô
Tim cô đập thình thịch, “Thẩm tổng sốt ruột như vậy đúng là vinh hạnh của tôi, nhưng tôi thấy chúng ta vẫn nên chú ý chuyện vệ sinh một chút
Dù thế nào thì cũng để cho tôi tắm rửa trước đã chứ.”
Thẩm Mạc nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Sở Sênh, mãi năm phút sau mới xoay người ngồi dậy, “Tôi tắm cùng cô.” Vốn dĩ Lâm Sở Sênh đang bị ép đến mức không thở được, chờ mãi mới thấy vị đại thần này ngồi dậy, cuối cùng kết quả lại là bốn chữ kia, Lâm Sở Sênh liều mạng ho khan
“Ý tốt của Thẩm tổng tôi xin nhận, nhưng tôi nghĩ mình vẫn có khả năng tự làm những công việc bình thường này.” Không khí mập mờ khó khăn lắm mới được tạo ra thì lại bị một câu nói này của Lâm Sở Sênh phá vỡ.