*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhân viên cực kỳ nhiệt tình lấy chiếc váy xuống cho Lâm Sở Sênh
Nhìn ánh mắt mong đợi của bọn họ, giống như mấy trăm năm chưa được thấy khách hàng vậy.
Thật ra nói như vậy cũng đúng, Phẩm Tổ trích hoa hồng bán hàng cho nhân viên rất cao, nhưng bởi vì các sản phẩm của cửa hàng quá kén chọn khách hàng, cho nên mấy tháng không bán được một sản phẩm là chuyện bình thường
Thấy vóc dáng của Lâm Sở Sênh hợp với chiếc váy, ánh mắt nhân viên đều phát sáng lên rồi.
Nhân viên liên tục giới thiệu chiếc váy này tốt như thế nào
Thấy Lâm Sở Sênh bước ra từ phòng thử đồ, nhân viên vui vẻ cười toe toét, nói: “Chiếc váy này rất hợp với cô, bình thường chúng tôi đều không giảm giá, nhưng bởi vì có duyên với cô, cho nên chúng tôi giảm giá 20%.” Nhân viên sợ Lâm Sở Sênh không mua, trực tiếp giảm lợi nhuận đến mức thấp nhất.
Có điều, giảm 20% giá thì vẫn phải trả 280 nghìn, cũng có rất nhiều người sẽ tiếc tiền không mua
Lâm Sở Sênh nhìn mình trong gương, đúng là rất phù hợp
“Mắt nhìn của cô đây thật tốt, chiếc váy này là sản phẩm đẹp nhất của cửa hàng đấy.” Một cô gái người nước ngoài có vẻ phong tình bước vào, không tiếc lời khen ngợi Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh cười khách sáo, cô cho rằng cô gái đó là nhân viên cửa hàng nên cũng không nhiều lời
Ra khỏi phòng thử đồ, Lâm Sở Sênh gọi nhân viên gói chiếc váy lại.
“Nếu chiếc váy này có duyên với cô đây thì tặng miễn phí cho cô đây vậy.” Một giọng nói đàn ông giàu từ tính vang lên từ phía sau cô gái nước ngoài quyến rũ
“Vâng, Vân tổng.” Nhân viên đáp, sau đó nhanh chóng gói đồ
Vân tổng? Tại Thượng Hải không có nhiều Vân tổng
Bởi vì chỗ đứng của Lâm Sở Sênh bị người khác che khuất, cho nên cô không thấy rõ người nói chuyện
“Làm sao được chứ?” Cố lên tiếng, sau đó nhích người sang bên, như vậy mới không có cảm giác đột ngột
Cuối cùng, Lâm Sở Sênh cũng thấy rõ người đến, đúng là cậu Vân - Vân Ly
“Thật là trùng hợp, cậu Vân.” Lâm Sở Sênh giơ tay ra, tự giới thiệu ngắn gọn: “Thẩm Thị, Lâm Sở Sênh.” Trước khi tới Vân Thị, Lâm Sở Sênh đã xem ảnh chụp của Vân Ly, để tránh ngượng ngùng không cần thiết khi gặp mặt
Vân Ly hơi híp mắt, thậm chí toàn thân anh ta có một loại cảm giác đau buồn thoáng qua
Nhưng khi nghe đến tên Lâm Sở Sênh, anh ta lập tức thu lại khí chất đặc biệt vốn có, lịch sự bắt tay với cô, sau đó nở nụ cười hòa nhã
“Linda, đang thực tập ở Vân Thị.” Cô gái nước ngoài phong tình cũng chào hỏi Lâm Sở Sênh
Có điều, cô ta không nói chức vị, nhưng người có thể đi dạo cùng tổng giám đốc của Vân Thị, chắc chắn địa vị sẽ không thấp
“Chào cô.” Lâm Sở Sênh nói khách sáo
Mấy người trò chuyện vài câu, Vân Ly liền đề nghị, hiếm khi gặp nhau, dứt khoát tìm một chỗ mời cơm Lâm Sở Sênh
Sau đó bốn người đi đến một nhà hàng kính khá nổi tiếng.
Đứng trên tầng 18 giống như đạp vạn vật dưới chân
Nếu là người sợ độ cao thì có lẽ khó mà ăn uống một cách thong dong được
Có điều, loại cảm giác nhìn xuống này cũng không tệ lắm.
“Giám đốc Lâm mới đến đây, tôi thấy nên chọn một vài món ăn đặc sắc để Giám đốc Lâm nếm thử.” Lúc thực đơn được đưa tới, Linda thuận tay cầm thực đơn lên.
Lâm Sở Sênh thấy cảm giác không khách sáo này rất tốt
Ban đầu nói mời cơm, Vân Ly làm chủ, Lâm Sở Sênh làm khách, bên Vân Ly gọi thức ăn là thích hợp
Nhưng Lâm Sở Sênh là phụ nữ, lễ nghi bàn ăn ưu tiên phụ nữ.
Nếu cứ nhường tới nhường lui thì sẽ không thú vị chút nào
Chỉ riêng điểm này, Lâm Sở Sênh đã cảm thấy Linda có chỉ số EQ rất cao
Sự thật chứng minh, Lâm Sở Sênh đánh giá rất đúng
Linda mới du học ở nước ngoài về, là đàn em cùng trường với Vân Ly
Cô ấy rất biết nói chuyện, hình như cái gì cũng biết
Bởi vì có cô ấy cho nên bầu không khí trên bàn cơm rất hòa hợp.
Lâm Sở Sênh cảm thấy Vân Ly có vẻ khá buồn bực
Ngoài mặt có vẻ không nói nhiều, nhưng chắc là chỉ giới hạn trong người không quen biết
“Cậu Vân.” Lúc ăn gần xong, một người đàn ông xông vào.
“Nghe nói cậu Vân đang ăn cơm cùng ba người đẹp, tôi không tin nên cố ý đến đây xem thử, không ngờ là thật.” Trên người người đàn ông kia có mùi rượu nồng nặc, hắn đi như bay tới, một tay chống trên bàn, một tay khoác lên vai Trịnh Điềm.
Lâm Sở Sênh không quen biết người đàn ông này, nhưng vì đối phương quen biết Vân Ly nên cô chỉ có thể chịu đựng trước
Vẻ mặt Trịnh Điềm hơi thay đổi, Lâm Sở Sênh cho Trịnh Điềm một ánh mắt trấn an, chắc là Trịnh Điềm chưa từng gặp loại chuyện này nên bị dọa sợ
Chẳng qua là Lâm Sở Sênh thật sự cảm thấy rất phản cảm với người đàn ông đầy hình xăm trên cánh tay này
“Tin tức của cậu Cam thật nhanh nhạy.” Vân Ly vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ bỗng nhiên đứng lên, đi vòng qua người đàn ông xăm mình ra vẻ đỡ hắn dậy.
Người đàn ông xăm mình chính là Cam Cửu
Hắn đứng lên, nhưng chỉ rút tay trên mặt bàn ra, còn tay kia vẫn đặt lên vai Trịnh Điềm
Lâm Sở Sênh nhíu chặt mày nhìn thái độ của Vân Ly, ngay cả Vân Ly cũng phải nể mặt người đàn ông này, dù cô có khó chịu thế nào đi nữa thì cũng phải nhịn.
“Tôi luôn nhanh nhạy với phụ nữ mà.” Cam Cứu hất tay Vân Ly ra, cúi đầu tới trước mặt Trịnh Điềm, há miệng cắn vành tai cô ấy
Trịnh Điềm sợ run người, nước mắt đảo quanh hốc mắt
Cam Cửu rất thích cảm giác này, hắn lại cắn thêm một cái, bàn tay đặt trên vai Trịnh Điềm nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới búng vào ngực, “Muốn không?” Nhìn dáng vẻ bỉ ổi này của Cam Cửu, thực sự khiến Lâm Sở Sênh suýt nữa vỗ bàn đứng dậy
Trịnh Điềm chảy nước mắt
Vân Ly thấy xảy ra chuyện, liền tăng thêm sức kéo tay Cam Cửu, giọng điệu uy hiếp: “Cậu Cam thích phụ nữ là chuyện rất bình thường
Có điều, anh cũng không thể đoạt đồ trong bát người khác đúng không?”
Cam Cửu vẫn không chịu buông tay, “Ổ, mới đây đã bị cậu vẫn bỏ vào trong túi rồi à?” Cam Cửu Vỗ vai Vân Ly, “Nếu cậu Vân thích hàng đã xài rồi thì hôm nào tôi sẽ đưa cho anh vài người.”
Cam Cửu nói xong còn nháy mắt một cái, chỉ kém viết hai chữ “bỉ ổi” lên mặt
Có điều, nghe ý của Cam Cửu thì hình như là hắn có quen biết Trịnh Điềm
Trịnh Điềm cúi đầu, nước mắt rơi nhiều hơn nữa
Nghe người ta nói quen biết, Vân Ly cũng không tiện quản, chỉ có thể đáp: “Tôi nhận ý tốt của cậu Cam, anh vẫn nên giữ lại phụ nữ cho mình dùng đi.”
“Anh em tốt!” Lúc nói câu này, trên người Cam Cửu mang theo cảm giác lưu manh
Hắn vỗ vai Vân Ly, sau đó xoay người kéo tay Trịnh Điềm, “Nếu cậu Vân đã hào phóng nhường người phụ nữ này cho tôi thì đợi vài ngày nữa, tôi dạy dỗ tốt cô ta xong sẽ trả lại cho cậu Vân, dù sao thì tôi vẫn chưa hết cảm giác mới mẻ với cô ta.” Cam Cửu thốt ra những lời bẩn thỉu khiến người ta muốn tát cho hả giận.
Trịnh Điềm đột nhiên bị kéo, chật vật đứng lên, xô ngã cả ghế.
“Buông ra!” Trịnh Điểm dùng sức giật tay lại, “Cam Cửu, chúng ta kết thúc rồi, tôi bán cho anh một đêm, cũng chỉ có một đêm mà thôi, đừng làm cho tôi coi thường Cam Cứu anh là một người cầm được, không buông được.” Trịnh Điềm dùng tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngược lại có chút khí thế.
Cam Cửu cười miết đôi môi mình, hình như ý muốn chiếm hữu trong mắt ngày càng đậm, “Tôi thích loại cảm giác ớt cay đấy, tôi không buông được đấy, cô có thể làm gì được tôi?” Cam Cửu đi về phía trước từng bước một, bức Trịnh Điềm lùi ra sau, cho đến khi cả người cô ấy dựa vào bàn, không thể lùi được nữa
Hắn ngả ngớn nâng cằm Trịnh Điềm, “Cô có tin tôi ngủ với cô ngay tại đây không?” Trịnh Điềm run rẩy cả người, nhắm chặt mắt lại, đến cùng, cô ấy vẫn không thể chịu đựng được ánh mắt khinh thường của người khác
Bàn tay chạm phải chiếc cốc, cô ấy cắn răng, có vẻ như đã quyết định gì đó
Nhưng vừa mới động tay liền bị người khác nắm lại
Trịnh Điềm cúi đầu nhìn, là tay của Lâm Sở Sênh
Lâm Sở Sênh từ từ đẩy ghế ra sau, “Điểm Điềm, em quen biết người này à?” Lâm Sở Sênh nở nụ cười, lần đầu tiên gọi Trịnh Điềm một cách thân thiết như thế.
Vân Ly nheo mắt, xem ra Lâm Sở Sênh muốn quản chuyện này rồi
Nhịp tim anh ta đập nhanh hơn, đúng là sợ chuyện gì thì gặp chuyện đó
Trịnh Điềm càng rơi nhiều nước mắt hơn
Cô ấy cứ tưởng rằng Lâm Sở Sênh sẽ mặc kệ cô ấy bị ức hiếp, tuyệt đối sẽ không vì cô ấy mà đắc tội với Cam Cửu
Trịnh Điềm không biết trả lời như thế nào
Cô ấy vừa muốn Lâm Sở Sênh giúp mình, lại vừa sợ liên lụy đến Lâm Sở Sênh
Cam Cửu buông Trịnh Điềm ra, nhìn thoáng qua Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt ngả ngớn, “Sao vậy? Cô cũng muốn nằm dưới thân tôi nếm mùi à?” Sau đó, hắn đặt tay lên mặt Lâm Sở Sênh, giống như lúc đùa giỡn Trịnh Điềm.
Vân Ly sợ toát mồ hôi lạnh, nhanh như chớp chặn Cam Cửu lại
“Thì ra đây là gu của cậu Vân, vậy tôi mang người này đi.” Dứt lời, hắn kéo Trịnh Điền vào ngực mình, ra vẻ muốn rời đi.
“Chờ đã!” Lâm Sở Sênh gọi lại, “Cậu Cam đúng không? Trịnh Điềm có thể lọt vào mắt anh chính là vinh hạnh của cô ấy, nhưng dù sao thì bây giờ cũng là giờ làm việc, cô ấy đến Thượng Hải là để công tác, anh muốn dẫn cô ấy đi thì phải đợi cô ấy làm xong thủ tục nghỉ việc đã, không thể muốn đi là đi như vậy.”
Đây là người mà Vân Ly không thể đắc tội, cho nên Lâm Sở Sênh không thể nói quá nặng được.
“Đi công tác?” Rất hiển nhiên, Cam Cửu cảm thấy hứng thú với nội dung công việc của Trịnh Điềm hơn Trịnh Điểm nhiều
Hắn buông tay Trịnh Điềm, nhìn chằm chằm Lâm Sở Sênh, “Cô là Lâm Sở Sênh đến từ thành phố Thanh?” Thấy Lâm Sở Sênh gật đầu, Cam Cửu nở nụ cười ngông cuồng, “Tôi còn tưởng hồ ly tinh mê hoặc Thẩm Mạc khuynh quốc khuynh thành dữ lắm, không ngờ chỉ là con hàng thế này.” Lời nói của Cam Cửu thật đúng với câu “mõm chó không mọc được ngà voi”
Lâm Sở Sênh cứ như vậy nhìn Cam Cửu, không nói một câu nào, chỉ kéo Trịnh Điểm lại gần mình.
Lúc Cam Cửu ức hiếp Trịnh Điềm, Vân Ly không quan tâm lắm
Nhưng vừa thấy hắn chuyển sang Lâm Sở Sênh, Vân Ly liền nhanh nhẹn đứng chắn trước mặt cô, “Thẩm Mạc có tính bao che, động người của cậu ta không phải là chuyện đùa được đâu.” “Tôi mà lại sợ Thẩm Mạc à? Thẩm Mạc muốn động đến tôi còn phải hỏi ông già nhà cậu ta có cho phép nữa hay không đấy.” Cam Cửu bĩu môi khinh thường
Có điều, từ trong lời nói của hắn, có thể thấy hắn không thể so được với Thẩm Mạc.
Cam Cửu đột nhiên như cười như không nhìn Vân Ly, “Tôi thấy cậu căng thẳng như vậy, không phải là mấy người chơi 3some” đấy chứ?”
* Chơi 3some: Hay còn gọi là chơi sâm, là một kiểu quan hệ tình dục tập thể gồm một nữ, nhiều nam hoặc ngược lại.