Thiên Kim Báo Thù

Chương 227: Đấu, bị hủy hoại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt Lâm Tiêu Tiêu dần trở nên u ám, tia sáng trong mắt cô ta hoàn toàn biến mất.

“Để tao mở máy quay.” Người ở cửa ra vào tìm một cơ hội nói xen vào một câu

Chỉ tiếc là bây giờ chẳng ai có tâm trạng nào để quan tâm đến sự sống chết của cô ta, có người từ bừa một tiếng, cũng coi như là trả lời lại.

Người kia mở máy quay lên, sau đó gật đầu với Lâm Sở Sênh rồi lặng lẽ lùi ra ngoài.

Còn những người đang bận giày vò Lâm Tiêu Tiêu kia, vừa nãy họ đã xem video này từ lúc còn đang ở dưới, vốn đã muốn giày vò nữ chính trong video một trận, vừa hay có cơ hội thì tất nhiên là phải chơi đùa thật vui rồi

Trong lúc cơ thể bị xâm phạm, Lâm Tiêu Tiêu kêu lên một tiếng thảm thiết, nghe đau đớn như sắp ngất đi đến nơi

Lâm Sở Sênh chỉ lạnh lùng nhìn máy quay, cô nhìn hình ảnh máu của Lâm Tiêu Tiêu đang tí tách chảy ra từ chân cô ta trong màn hình nhỏ

Rốt cuộc thì đứa bé này cũng không còn nữa

Cuối cùng thì Lâm Tiêu Tiêu cũng bị hủy hoại

Lâm Sở Sênh không nhịn được muốn cười lớn vài tiếng, báo ứng, cuối cùng thì báo ứng cũng đã đến

Bây giờ phải khiến bọn họ chịu đựng những đau khổ mà lúc đó mẹ cô phải chịu! “Tiêu Tiêu!” Lâm Tiêu Tiêu bị giày vò đến mức sắp ngất đi đến nơi, mẹ kế Lâm mới xông vào khóc òa lên

Sau đó bà ta liều lĩnh lao vào, định đẩy mấy người đàn ông trên người Lâm Tiêu Tiêu ra

Có người bị mẹ kế Lâm đánh trúng vì chưa phản ứng lại được, nhưng sau khi bọn họ phản ứng được rồi liền có người tát thẳng vào mặt bà ta một cái, thậm chí còn đẩy bà ta sang một bên! Mẹ kế Lâm ngồi phịch xuống đất, sau đó lại xông lên

Lúc này gã đàn ông kia cũng cảm thấy phiền, gã đập mạnh một cái vào người mẹ kế Lâm, “Bà già này ở đâu ra vậy, mau cút đi!” Mẹ kế Lâm bị đạp đến mức hoa mắt, bà ta chỉ có thể chống tay lên, nằm đó gọi “Tiêu Tiêu”, tiếng sau còn tuyệt vọng hơn cả tiếng trước

Còn Lâm Tiêu Tiêu, trừ nước mắt đang tuôn rơi chứng tỏ cô ta vẫn còn sống ra thì cô ta chẳng có phản ứng nào khác.

Mấy gã đàn ông kia vừa trở lại trạng thái bình thường thì đột nhiên có mấy người đàn ông xông vào trấn áp bọn họ, sau đó một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi vào, người này Lâm Sở Sênh đã từng gặp trong lễ cưới của Thẩm Phong, là một trong những người anh em của ba Thẩm.

“Sở Sênh đúng không? Khiến cháu phải chịu thiệt thòi rồi.” Người kia cười hòa nhã với Lâm Sở Sênh, còn cố tình đưa hai cô gái theo, giống như sự Lâm Sở Sênh bị hoảng sợ, hai cô gái đi tới thăm dò tình hình thấy Lâm Sở Sênh không phản ứng gì mới từ từ tháo dây trói tay cho cô.

Tất nhiên, để phối hợp với màn kịch này, Lâm Sở Sênh cũng phải tỏ vẻ rất khó chịu, cô cúi thấp đầu xuống không nói gì

“Dẫn chúng đi.” Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thấy Lâm Sở Sênh không bị thương ở đâu xong mới thở phào một hơi, ông vung tay lên, bảo đám đàn em của mình dẫn người đi.

“Các người làm gì đấy, tôi nói cho mà biết, chúng tôi là người của Cửu gia đấy, các người dám động vào chúng tôi, chắc chắn Cửu gia sẽ không tha cho các người đâu.” Mấy gã kia còn chưa mặc quần đã đứng đấy ồn ào gào thét

Người đàn ông kia sầm mặt xuống, cuối cùng ông cũng hiểu được, ông còn tự hỏi là sao lại có người dám to gan ra tay ngay trên địa bàn nhà họ Thẩm, hóa ra là người nhà họ Cam.

Chuyện Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc có chút xung đột với nhà họ Cam cũng chẳng phải là bí mật, mọi người đều đã từng nghe, “Dẫn người đi, thẩm vấn rõ ràng cho tôi!” Lúc nói chuyện, trong lòng người đàn ông này cũng thấm tức giận

Khi nhà họ Thẩm còn đang lăn lộn ngoài xã hội thì làm gì đến lượt nhà họ Cam xen vào? Bây giờ tẩy trắng rồi nên cả đám đều vênh mặt lên trời, ngay cả nhà họ Thẩm cũng dám động vào, đúng là một đám người không biết điều

Còn Lâm Tiêu Tiêu đang nằm trên giường thì người kia tự động coi như là người nào đó xui xẻo, cũng chẳng để ý đến cô ta.

Sau đó ông chào Lâm Sở Sênh một tiếng rồi rời đi cùng những người kia.

“Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu!” Thấy cuối cùng cũng không còn ai trên người Lâm Tiêu Tiêu nữa, mẹ kế Lâm mới bò đến, nhưng Lâm Tiểu Tiểu vẫn không hề phản ứng lại, chỉ có máu trên người cô ta là vẫn cứ chảy mãi

“Ai đó cứu Tiêu Tiêu với, ai đó cứu Tiêu Tiêu với!” Mẹ kế Lâm khóc đến mức mờ hết cả mắt, chỉ có thể sốt ruột nhìn Lâm Tiêu Tiêu, sau đó bà ta cuống lên định dùng tay chặn dòng máu đang chảy ra của Lâm Tiêu Tiêu, nhưng vừa che lại thì máu lại càng chảy nhiều hơn, khiến máu trên tay bà ta càng lúc càng nhiều, giống như cả thế giới này đều chuyển sang màu đỏ!

“Gọi giúp tôi một chiếc xe, cảm ơn.” Lâm Sở Sênh gật đầu nói với một cô gái gần mình, sau đó quay ra nói với người còn lại một câu, “Tôi muốn nói riêng vài lời với họ, không có việc gì đâu.”

Hai cô gái kia thoáng nhìn nhau, cảm thấy có lẽ Lâm Sở Sênh sẽ không xảy ra chuyện gì nên cùng nhau rời đi

Căn phòng lập tức trở nên trống rỗng, tiếng tru tréo của mẹ kế Lâm lại càng có vẻ ghê người

“Đau không?” Lâm Sở Sênh tiến về phía trước vài bước, tất nhiên, cô vẫn giữ khoảng cách nhất định với mẹ kế Lâm, dù sao thì cô cũng không muốn máu của loại người này dây lên người mình, xui xẻo

Mẹ kế Lâm đang nhìn con gái mình với vẻ đau lòng, lúc này bà ta mới để ý đến sự tồn tại của Lâm Sở Sênh, bà ta vịn vào đệm hơi, giãy giụa đứng lên

Bàn tay đầy máu như móng vuốt vung mạnh về phía cô

“Bà phải biết rõ, xe cứu thương của con gái bà là do tôi gọi đấy, nếu tôi có chuyện gì thì tôi cam đoan là cô ta sẽ chết vì mất máu!” Lâm Sở Sênh nói không nhanh không chậm, nhằm đúng vào lúc mẹ kế Lâm đã vung tay ra để nói hết câu.

Bàn tay đã vung đến gần mặt Lâm Sở Sênh lại phải dừng lại, chỉ còn một chút nữa, khoảng hơn hai xen ti mét nữa là bà ta có thể bóp chết cô rồi.

Nhưng bà ta lại không dám!

Mẹ kế Lâm thấy rõ tình hình bây giờ, đúng như Lâm Sở Sênh nói, chỉ sợ nếu cô không gật đầu thì Lâm Tiêu Tiêu sẽ không được cứu!

Hận! Bà ta hận!

Nhưng hai tay không thể không thể thu lại, cho dù cánh tay này đã cứng đờ

Lâm Sở Sênh quay đầu lại, cô liếc nhìn màn hình đã đen xì và máy quay bị mọi người va hỏng rồi mới chầm chậm nói một câu, “Cầu xin người khác thì cũng phải thể hiện rõ thái độ cầu xin chứ!”

“Lâm Sở Sênh, mày quá đáng quá rồi đấy!” Mẹ kế Lâm cắn răng, nước mắt chảy xuống, coi như rửa sạch mặt bà ta, hòa với máu tạo thành những giọt chất lỏng màu đỏ, từng giọt nhỏ xuống đất, bắn tung tóe thành những đóa hoa của sự tuyệt vọng

“Tùy bà!” Lâm Sở Sênh nhún vai, quay đầu chuẩn bị rời đi, cũng không định cho mẹ kế Lâm thời gian suy nghĩ

“Đợi đã!” Mẹ kế Lâm không còn lựa chọn nào khác, đành phải quỳ phịch một tiếng xuống trước mặt Lâm Sở Sênh, “Cầu xin cô, hãy buông tha cho con gái tôi.” Nói xong, bà ta cũng không nhịn được nữa mà khóc rống lên.

Cũng không biết bà ta làm như vậy vì chính mình hay là vì Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Sở Sênh quay đầu lại, cô từ từ ngồi xổm xuống, tươi cười nói, “Thật ra bà cũng không cần làm như vậy, dù sao thì tôi cũng nhận từ hơn bà, ít nhất tôi cũng bảo người gọi xe cứu thương đến cho cô ta rồi, bà có quỳ trước mặt tôi hay không thì cũng không phải ấm ức chút nào đâu.” Có lẽ thời gian đã trôi qua quá lâu nên mẹ kế Lâm cũng quên mất rằng, ngày xưa mẹ Lâm cũng đã từng quỳ trước mặt bà ta như vậy

Van xin mẹ kế Lâm buông tha cho Lâm Sở Sênh, buông tha cho đứa bé trong bụng, sau đó thì sao? Mẹ kế Lâm đã buông tha cho bà ấy, nhưng không phải là vì nhân từ, mà là vì không có cơ hội thích hợp.

Khỏ sinh!

Đây là cái cớ cực kì tốt, chính đáng đến mức khiến người ta không thể cãi lại nổi.

Lúc đó Lâm Sở Sênh không thấy tận mắt, nhưng qua lời nói đắc ý của Lâm Tiểu Tiểu sau này, cô cũng có thể tưởng tượng ra, không ngờ bọn họ lại dám sai người tới ngủ với mẹ Lâm khi bà vừa mới sinh con xong, khiến bà bị chảy máu tử cung đến chết

Quá tàn nhẫn, vừa cướp chồng, vừa cướp mạng người ta bằng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy! Mỗi lần Lâm Sở Sênh nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy hận đến mức khó chịu.

Cô đã tốn biết bao nhiêu tâm tư để bảo vệ em trai mình, nhưng kết quả thì sao? Lâm Sở Sênh đứng bật dậy, nhân từ? Vừa nãy cô nói là nhân từ cũng chỉ là lời nói suông, cổ cứu Lâm Tiêu Tiêu chẳng qua là vì không muốn để cho cô ta chết dễ dàng như vậy thôi.

Cô muốn tra tấn tâm trí, thân thể cô ta, khiến bọn họ phải sống không bằng chết!

“Lát nữa có người hỏi chuyện các người, tôi nghĩ chắc bà cũng biết phải trả lời thế nào rồi đấy, nếu nói sai thì bà cũng chẳng thể giải thích nổi là tại sao bà lại xuất hiện ở đây nhanh đến thế đâu!” Lâm Sở Sênh lạnh nhạt, nói xong liền đứng dậy rời đi

Mẹ kế Lâm ngồi bệt dưới đất, khóc òa lên.

Nói vậy cũng có nghĩa là những thiệt thòi mà bà ta phải chịu coi như mất công rồi? Lâm Sở Sênh! Vừa nhắc đến cái tên này là bà ta lại cảm thấy hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng thể làm gì khác! Mẹ kế Lâm vốn đang đi siêu thị mua đồ ăn, kết quả, vừa ra khỏi siêu thị đã thấy hình ảnh Lâm Tiêu Tiêu bị mấy người đàn ông tra tấn sống không bằng chết trên màn hình, bà ta vội bắt xe đến đây

Nhưng đúng như Lâm Sở Sênh nói, nếu như bà ta dám nói gì khác thì cũng chẳng thể giải thích nổi là tại sao bà ta có thể đến nơi này nhanh đến thể

Mẹ kế Lâm khóc, khóc mãi đến tận khi xe cứu thương đến mới thôi, bà ta vội vàng chăm sóc Lâm Tiêu Tiêu

Tất nhiên, sau khi Lâm Sở Sênh đi xuống, chắc chắn sẽ được một chiếc xe sang trọng đưa đi, người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn còn cố ý đến an ủi Lâm Sở Sênh vài câu rồi đưa cô đến thẳng bệnh viện.

Ba Thẩm vẫn đang được cấp cứu, Thẩm Mạc thì liên tục đi qua đi lại trong hành lang, vừa nghe thấy tiếng nhiều người đến, anh vội vàng quay đầu lại, thấy Lâm Sở Sênh đi sau một đám người về phía sảnh, mới đầu Thẩm Mạc hơi sửng sốt, sau đó anh vội vàng chạy đến

“Sở Sênh, Sở Sênh, em về là tốt rồi, em về là tốt rồi.” Thẩm Mạc ôm chầm lấy Lâm Sở Sênh, kích động đến mức rơm rớm nước mắt.

Vốn dĩ Lâm Sở Sênh đang định giả vờ, ít nhất thì cũng nên ra dáng một người vừa được cứu về, nhưng đối diện với trạng thái khoa trương này của Thẩm Mạc, cô thừa nhận, kĩ năng diễn xuất của cô lập tức bị đè bẹp.

Cô vỗ vào lưng Thẩm Mạc, coi như an ủi anh cho có.

Nào ngờ Thẩm Mạc càng ôm càng chặt, Lâm Sở Sênh cảm thấy khó thở, cô nắm chặt áo Thẩm Mạc, dùng sức kéo ra phía sau, nhưng tiếc là càng kéo thì Thẩm Mạc lại càng ôm chặt cô hơn.

Khụ khụ khụ! Cuối cùng Lâm Sở Sênh không nhịn nổi nữa, khó chịu ho sặc sụa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.