Thiên Kim Báo Thù

Chương 229: Nghĩ đẹp lắm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba Thẩm vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh.

Thẩm Mạc dùng sức quay đầu ba Thẩm sang một bên, để cho ông ta nhìn thấy bóng lưng mấy người đang rời đi.

Thẩm Mạc khẽ thì thầm bên tai ba Thẩm, “Người trong công ty đều là người của tôi, tôi nhất định sẽ dẫn bọn họ đi.” Sau đó anh chỉ tay về phía nhóm người của bác Cả Thẩm, “Thấy chưa, bọn họ đi hết rồi.

Bây giờ ông cũng nếm thử cảm giác bị bạn bè xa lánh là như thế nào đi.” “Súc, súc, súc...” Ba Thẩm nghiến răng, cố sức muốn nói một câu hoàn chỉnh, nhưng cố gắng cả buổi đến mức mặt đỏ bừng mặt lên, ngay cả hai chữ cũng không nói rõ được.

Ba Thẩm thầm nghĩ đến phòng cấp cứu của mình, nhưng bây giờ ông ta nói còn không nên lời, sao có thể chỉ huy được ai.

Râm! Ba Thẩm không đứng nổi nữa, ngã thẳng xuống đất.

Mẹ Thẩm đã bình thường trở lại, bà dần nhắm mắt, giọt nước mắt lăn dài, “Đưa ông ấy đến bệnh viện đi.” Mẹ Thẩm thở dài một hơi, vịn tay Lâm Sở Sênh, tập tễnh đi ra ngoài.

Lúc ra cửa, mẹ Thẩm còn quay đầu lại, mặc dù bà không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu của nhà họ Thẩm vì phần trang trí bên ngoài, nhưng cuối cùng bà cũng đã có thể thở phào một hơi.

Căn nhà này đã giam bà hơn nửa đời người, cuối cùng bà đã có thể tự do đi ra ngoài được rồi.

Ba Thẩm được người ta đưa vào bệnh viện, nhà họ Thẩm nhiều người như vậy, chẳng bao giờ thiếu người đưa ông ta đi.

Nhưng vì muốn chứng kiến tận mắt kết cục cuối cùng của ba Thẩm, cho nên Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc vẫn quyết định đi theo.

Lúc này trong bệnh viện, Thẩm Mạc kéo Lâm Sở Sênh ra đứng chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu.

Hai người nắm tay nhau, vốn dĩ Thẩm Mạc còn cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này anh lại chẳng thể nói ra lời nào, chỉ kéo tay Lâm Sở Sênh, đeo lại chiếc nhẫn cho cô.

Lâm Sở Sênh liếc nhìn, vẫn là chiếc nhẫn ban đầu, cô không nhịn được bật cười, dựa vào vai Thẩm Mạc, chầm chậm nhắm mắt lại.

Có lẽ điều đẹp đẽ nhất trên đời này chính là anh tin em còn yêu anh, mà em cũng tin anh còn yêu em.

“Em cũng ác lắm.” Thẩm Mạc không nhịn được nói thầm một câu.

Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện thì tất cả mọi thứ cũng đã được làm sáng tỏ.

Thẩm Mạc đã hiểu ra là Lâm Sở Sênh luôn đứng về phía mình, chỉ là cô cố ý làm những việc độc ác, nói những câu rất tàn nhẫn để tra tấn anh.

Cô tra tấn trái tim của Thẩm Mạc, lật đi lật lại con dao đã được cắm vào tim anh.

Lâm Sở Sênh gật đầu cười, “Đúng vậy, em cố ý đấy, cố ý tra tấn anh, em chỉ cho phép anh đau lòng nhiều hơn em, không được đau ít hơn em.” Lâm Sở Sênh không phải thánh mẫu, dù sao thì con của cô cũng chết trên tay mẹ Thẩm.

Chắc chắn cô không thể an ủi Thẩm Mạc được.

Vốn dĩ đây là chuyện khiến ai cũng đau lòng, vậy thì cứ đau đi, đau đến mức tận cùng.

cửa phòng cấp cứu nhanh chóng được mở ra.

Không phải vì ba Thẩm đã được cứu, mà là vì không có cách nào để cứu chữa nữa.

Ba Thẩm đã lớn tuổi, nội tạng đã lão hóa đi nhiều rồi.

Mặc dù bình thường ông ta rất hay vận động để có thể duy trì sức khỏe, thế nhưng bây giờ chỉ số đông máu trong cơ thể ba Thẩm đang cao hơn nhiều so với tiêu chuẩn, hơn nữa ông ta còn vừa mới tức giận như vậy, khiến một phần não bị tụ huyết, chỉ có thể chữa trị bằng cách phẫu thuật.

Nhưng mà tỉ lệ nguy hiểm của ca phẫu thuật này rất cao, đã thể ba Thẩm còn có dấu hiệu dị ứng với Penicillin, thật ra không thích hợp để phẫu thuật, hơn nữa còn rất dễ xảy ra biến chứng.

Theo phân tích số liệu của chuyên gia thì trường hợp của ba Thẩm không nên phẫu thuật thì hơn.

Dù sao thì nếu phẫu thuật cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, mà không phẫu thuật thì cũng chẳng khác gì một ông cụ bị trúng gió, chỉ có mỗi một chức năng thở, dù sao thì cũng không chết ngay được.

Mặc dù bác Cả Thẩm vừa hờn dỗi rời đi, nhưng ông ta vẫn muốn biết kết quả ra sao, nên sau cùng vẫn đi đến bệnh viện.

Nghe nói chỉ số đông máu cao thì cũng chỉ hỏi xem nguyên nhân là gì.

Ông ta biết ba Thẩm rất chú ý đến việc chăm sóc sức khỏe, thường xuyên vận động, kiểm tra sức khỏe định kỳ, chưa bao giờ xảy ra vấn đề thể này.

Bác sĩ hơi nhíu mày, “Chỉ số đông máu cao không phải cứ chạy bộ hằng ngày là sẽ không xảy ra, làm vậy chỉ có thể giảm tỉ lệ bị bệnh xuống thổi.

Nếu như bình thường nghĩ ngợi nhiều, áp lực lớn, ngủ không đúng giờ, ăn đồ bổ quá nhiều cũng có thể xảy ra tình trạng này.

Dù sao thì bệnh nhân cũng từng này tuổi rồi.” Bác sĩ kiên nhẫn giải đáp, nhưng về cơ bản thì cũng chẳng khác gì chưa nói, không tìm được vấn đề gì đặc biệt nên đành nói là lớn tuổi, bình thường không để ý lắm nên thành ra như vậy.

Lâm Sở Sênh đứng cạnh nghe, ánh mắt cô hơi lóe lên, người khác không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô thì biết rất rõ.

Tối qua cô đã tự mình xuống bếp, tất cả những món cô nấu đều là đồ bổ dưỡng.

Mấy ngày qua, Lâm Sở Sênh chỉ bạn nghĩ xem làm thế nào để che giấu đi hương vị vốn có của đồ ăn, cho nên ba Thẩm ăn không ngán, ăn nhiều hơn bình thường.

Mà quan trọng hơn đó là bát cháo tổ yến sáng nay của Lâm Sở Sênh.

Những món ăn tối qua vẫn còn đang chất đống chưa tiêu hóa được, sáng nay lại thêm đồ nữa, dù không bị tụ máu thì ông ta cũng sẽ bị tăng huyết áp.

Có thể nào thì chỉ cần ba Thẩm tức giận là sẽ có chuyện không may.

Bác Cả Thẩm lại chuyển mục tiêu sang chuyện dị ứng Penecillin, lần trước chuyện này đã xảy ra một lần rồi thì người bên cạnh ba Thẩm sẽ chú ý hơn, lần này lại xuất hiện triệu chứng tương tự thì chắc chắn là có ai đó cố ý gây ra.

Bác Cả Thẩm nhìn Thẩm Mạc, “Ba cháu thật sự đã làm sai, nhưng dù sao thì ông ấy cũng là ba cháu, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, trước khi giận dỗi thì nghe bác Cả nói một câu, không cần phải giữ lời, sau này tương lai của Thẩm Thị vẫn còn phải dựa vào cháu và Sở Sênh.” Thẩm Mạc lập tức lắc đầu, “Đàn ông nói được làm được, cho dù ba cháu có xảy ra chuyện hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cháu.

Nếu bác lo cho Thẩm Thị thì bác cứ tự mình ra trận, không thì mới Thẩm Phong ra mặt.” Thấy Thẩm Mạc nói kiên quyết như vậy, bác Cả Thẩm cũng biết con đường này không thể đi nổi nữa rồi, đành phải gật đầu theo lời của anh, “Được, vậy thì cháu cứ chăm sóc ba cháu ở bên này đi, bác đi kiểm tra xem tại sao ba cháu lại có hiện tượng bị dị ứng?” Nghe bác Cả Thẩm nói như vậy, Thẩm Mạc liền cười đưa tay ra làm từ thể xin mời, “Vậy thì phiền bác Cả.” Bác Cả Thẩm gật đầu với Thẩm Mạc, sau đó quay người gọi điện thoại rồi đi nhanh ra ngoài.

Có lẽ là ông ta đang sợ hiện trường bị phá hoại, sẽ không điều tra ra được gì.

Thẩm Mạc cười lạnh, anh biết rõ ý của bác Cả Thẩm, ba Thẩm đột nhiên gặp chuyện không may, liên hệ thêm với những chuyện đã xảy ra hôm nay thì rõ ràng là Thẩm Mạc đã chuẩn bị rồi mới đến, nên người đáng ngờ nhất chính là anh.

Nếu bác Cả Thẩm có điều tra ra thì cũng sẽ không công bố mà chắc chắn sẽ dùng chuyện này để áp chế anh, bắt anh quay lại Thẩm Thị quản lý mọi chuyện.

Dù Thẩm Mạc cố chấp không quay về thì bác Cả Thẩm cũng sẽ khiến anh bảo đảm rằng, dù anh có làm gì đi nữa thì cũng không thể làm ra điều có hại đối với Thẩm Thị.

Nhưng mà Thẩm Mạc chẳng sợ gì cả.

Đừng nói là không điều tra được gì, cho dù điều tra ra thì anh cũng chẳng quan tâm.

Anh đã làm rất nhiều việc tại Thẩm Thị, dù ai lên cầm quyền thì cũng sẽ không phải là đối thủ của anh.

Thẩm Mạc quay đầu lại liếc nhìn Lâm Sở Sênh, anh để tay lên gáy cô, “Làm tốt lắm.” Lâm Sở Sênh lắc đầu chỉ về phía mẹ Thẩm đang ngồi sau lưng cô, “Tất cả đều là công lao của bà ấy.” Vừa chỉ tay như vậy, Lâm Sở Sênh mới chú ý thấy mẹ Thẩm không ổn lắm, sắc mặt bà trắng bệch đến đáng sợ.

“Sao vậy?” Lâm Sở Sênh đến gần mẹ Thẩm trước cả Thẩm Mạc.

Mặc dù mẹ Thẩm là hung thủ đã giết chết con của Lâm Sở Sênh, nhưng bà đã tự sát, cũng đã hãm hại ba Thẩm như ý cô muốn.

Hơn nữa kẻ đầu sỏ cũng không phải là mẹ Thẩm, bà cũng chỉ bị hãm hại và lợi dụng mà thôi, đã thế còn bị lợi dụng trong tình huống bà không hề biết gì.

Lâm Sở Sênh tự đánh giá được đúng sai.

Mẹ Thẩm vẫy tay, ý bảo Lâm Sở Sênh đỡ bà dậy, cô cũng không có nhiều sức đến thế, nên đành để Thẩm Mạc đỡ bà.

Thẩm Mạc thấy mẹ Thẩm không ổn lắm, định gọi bác sĩ đến xem thử.

“Câm miệng!” Mẹ Thẩm đột nhiên nghiêm khắc khiển trách Thẩm Mạc một câu, “Tìm một căn phòng không có ai đi.” Mặc dù bà đang khó chịu không nói nên lời, nhưng giọng điệu vẫn lộ rõ khí phách khó phản bác.

Thẩm Mạc chỉ có thể đồng ý, anh bảo người của mình tìm một phòng bệnh trống.

Sau khi đỡ mẹ Thẩm vào liên khóa trái cửa lại, không cho bất kì ai đi vào.

Mẹ Thẩm ngồi thẳng người, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bà vén một góc áo lên, để lộ ra phần góc bụng bên phải, có một vệt máu ở đó, nhưng có vẻ như là đã khô, “Sở Sênh, rút ra hộ mẹ.” Lâm Sở Sênh hơi nhíu mày lại, cô chỉ có thể bảo Thẩm Mạc tìm một vài đồ dùng y tế, sau đó khử trùng bằng Povidone, rồi nhẹ nhàng lau sạch đi chỗ máu bên trên.

Một thứ gì đó hơi ngả sang màu đen bị lộ ra từ bên trong.

Có ba bốn thứ nhỏ như cây kim đâm vào bụng mẹ Thẩm.

Lâm Sở Sênh hơi nhíu mày lại, cô dùng kẹp giữ chặt, sau đó dùng sức rút mạnh ra.

Thứ này đâm không sâu lắm, dài bằng ngón tay út, sau khi rút ra thì máu cũng chảy ra theo.

Lâm Sở Sênh ném thứ kia đi rồi nhanh chóng khử trùng vết thương, “Miệng vết thương sâu như vậy, hay là gọi bác sĩ chuyên môn đến xử lý đi.” Sắc mặt mẹ Thảm vẫn trắng bệch, cảm giác như mặt với môi của bà đều cùng một màu với nhau, nhìn phần đầu của mẹ Thẩm cũng có thể thấy là bà đang rất đau, mồ hôi tuôn ra như suối.

Nhưng dù như vậy thì bà vẫn nở một nụ cười nhẹ nhõm, “Hai đứa xử lý thứ kia đi.”

Nói xong bà chỉ vào thứ mà Lâm Sở Sênh vừa lôi ra.

Lâm Sở Sênh nhìn nhìn, cô luôn cảm thấy thứ này có vẻ gì đó quen quen, “Đây là?” Lâm Sở Sênh vừa hỏi, mẹ Thẩm liền kiêu ngạo cười, “Cái này được mài ra từ con dao mà con đưa, người ta có câu mài sắt thành kim, mặc dù mẹ không mài được thành kim, nhưng cũng coi như đã hoàn thành được việc hôm nay.” Mẹ Thẩm không thông minh, cũng chẳng am hiểu việc đấu trí.

Bà chỉ biết là sau việc dị ứng với Penicillin lần trước, ba Thẩm đã cảnh giác hơn rất nhiều.

Trừ con dao găm và Penicillin mà Lâm Sở Sênh đã đưa cho bà thì chắc chắn là sẽ không tìm được thứ gì khác nữa, mẹ Thẩm tháo con dao ra ngay trong phòng, sau đó mài thứ này cho thật nhỏ, cuối cùng cũng khiến nó trở nên như vậy.

Vì mẹ Thẩm sợ người khác phát hiện nên khi bị ba Thẩm đẩy ra, bà cứ thể đâm thứ này vào người mình, khiến tất cả mọi người trên thế giới này không bao giờ điều tra ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.