*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vào giờ này chỉ có vị bác sĩ cấp cứu kia thôi.
Đương nhiên nếu Thẩm Mạc yêu cầu gọi bác sĩ khác tới thì bọn họ cũng phải tới, chẳng qua bây giờ người tới nhanh nhất chính là bác sĩ khoa cấp cứu.
Sau khi gọi bọn họ tới, chắc chắn ý kiến của bọn họ cũng giống như vị bác sĩ kia.
Không nói đến kinh nghiệm của bọn họ, chỉ nói đến quyền uy của người ta thì bọn họ cũng không dám phản bác lại.
Phải biết rằng khiêu khích quyền uy của người khác chính là khiêu chiến với toàn giới y học đấy.
Đương nhiên, nếu Lâm Sở Sênh cố chấp muốn làm xét nghiệm thì cũng không phải là việc gì khó, xét nghiệm máu thông thường chỉ mất tầm mười lăm phút là có kết quả.
Lâm Sở Sênh đắn đo một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định xét nghiệm máu cho yên tâm.
Kết quả vẫn giống như lời bác sĩ nói, cơ bản không có chuyện gì, không cần phải điều trị chống virus.
Xét nghiệm xong rồi, trong lòng Lâm Sở Sênh mới xem như dễ chịu hơn một chút, ít nhất thì cô cũng xác định được là không có virus gì đó, cũng không có uy hiếp gì cả.
Có điều Lâm Sở Sênh vẫn rất buồn rầu, con gái bị dọa sợ tới mức như vậy, không biết phải nuôi tới lúc nào mới có thể tốt lên.
Lâm Sở Sênh vuốt ve tay Thẩm Đại, thở dài một hơi, Cam Như Ý ra tay độc ác như vậy, chẳng lẽ cô ta không biết con bé này là con của Cam Cửu hay sao?
Nghĩ kĩ lại thì chắc là cô ta biết, nếu không thì cô ta cũng sẽ không trả thù như vậy, có khi là cô ta hận Cam Cửu, để có thể một lần trả thù hết tất cả mọi người, cũng chỉ còn cách hai đứa bé này mà thôi.
Lâm Sở Sênh mím chặt môi, Cam Như Ý thật độc ác, cô ta chết là đáng lắm.
Thẩm Mạc vẫn đang ở bên Lâm Sở Sênh.
Thầy đã muộn lắm rồi mà Lâm Sở Sênh còn không định nghỉ ngơi, anh nhíu chặt mày lại, nhưng anh không nói gì mà chỉ đi đến trước giường bệnh dọn chỗ ngủ cho Thẩm Đại.
Dù sao thì con bé vẫn còn nhỏ, chắc chắn không thể dùng gối, chỉ có thể dùng mảnh vải xếp lại để nằm.
Sau khi xếp xong, anh lấy cái gối đang để phía sau Lâm Sở Sênh đặt ngang xuống giường.
Lâm Sở Sênh cúi đầu nhìn con gái, “Em biết anh muốn nói cái gì.
Anh muốn em buông con ra, để mặc cho nó khóc.
Em không làm được.” Vừa nghe cô nói như vậy, tay của Thẩm Mạc giật giật, cực kì giống như muốn mạnh mẽ giành lại, nhưng anh không thể, ít nhất là vào lúc này không thể làm được.
“Sở Sênh, con của chúng ta sinh non, sức đề kháng của nó kém hơn người khác.” Thẩm Mạc nhẹ nhàng nói, giống như sợ đánh thức con bé.
Biểu hiện của Thẩm Mạc luôn làm cho Lâm Sở Sênh ngạc nhiên.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi lập tức cúi đầu xuống, có điều lúc này cô đã nghe ra được sự nhẫn nại trong lời nói của anh.
“Thức đêm trong một thời gian dài sẽ làm giảm sức đề kháng của em.
Nếu, anh nói là nếu, nếu em bị cảm thông thường thì em sẽ lựa chọn ở bên cạnh con mọi lúc hay là tránh xa con?” Bởi vì sợ Lâm Sở Sênh sẽ có tâm lý phản kháng, cho nên lúc nói chuyện, Thẩm Mạc vẫn luôn nhìn vào mặt Lâm Sở Sênh, một khi có điều gì không bình thường, anh liền lập tức im lặng.
Chắc chắn Lâm Sở Sênh hiểu được ý của Thẩm Mạc.
Đã nhiều năm trôi qua, cô luôn cho rằng mình đã sớm tạo thành thói quen kiên cường và lý trí.
Nhưng khi nghĩ đến con gái, Lâm Sở Sênh phân vân một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn lắc đầu.
Thẩm Mạc khẽ thở dài, anh luôn tay xuống dưới người Lâm Sở Sênh, trực tiếp dùng sức bể hai mẹ con lên.
“Anh làm cái gì vậy?” Lâm Sở Sênh trợn mắt, nếu không phải có đứa bé thì chắc là cô đã hét lên rồi.
“Anh chỉ muốn cho mẹ con em nghỉ ngơi.” Nói xong anh nhẹ nhàng đặt Lâm Sở Sênh xuống, cho đầu của cô nằm trên gối.
Thẩm Đại có chút bất an nhíu mày, có thể là vì vẫn còn có Lâm Sở Sênh ở bên cạnh nên cũng chỉ hít hít vài hơi rồi nặng nề ngủ tiếp.
Sau khi đặt Lâm Sở Sênh xuống, Thẩm Mạc đứng cạnh con, tay giữ mông bé, ý bảo Lâm Sở Sênh có thể từ từ đặt con xuống.
Bởi vì tư thể nâng mông lên làm đứa bé cho rằng mình vẫn đang được ôm, sẽ yên ổn ngủ tiếp.
Ban đầu Lâm Sở Sênh không muốn.
Nhưng khi quan sát lại thì thấy thật ra con bé cũng không có gì khác thường nên cũng làm theo ý của Thẩm Mạc.
Có điều cơ thể của Lâm Sở Sênh vẫn dựa sát vào con.
Lúc vừa buông Thẩm Đại xuống, con bé liền ngọ ngoạy tay chân, Lâm Sở Sênh lập tức ôm con vào lòng, thấy vậy, con bé liền yên ổn trở lại.
Thẩm Đại chắc chắn là một đứa bé rất thông minh, có cảm giác của riêng mình.
Mặc dù ôm sẽ có cảm giác an toàn nhưng nằm ngang vẫn dễ chịu hơn.
Hơn nữa Lâm Sở Sênh thật sự mệt lắm rồi, cho dù nằm nghỉ ngơi mà cánh tay vẫn phải ôm con bé thì cũng không tính là nghỉ được.
“Ngủ đi, anh ở đây trông con cho.” Thẩm Mạc chuyển cái ghế về chỗ mình, anh ngồi đối diện với con, bàn tay tự nhiên đặt lên trán con.
Lâm Sở Sênh mở to mắt ra nhìn, chớp chớp được vài cái, rồi dần ngủ thiếp đi.
Lúc này Thẩm Mạc mới thở phào.
Anh cũng biết rằng khi người làm mẹ lo lắng, bạn không cần phải nói nhiều, cũng không cần phải nói đạo lý, bạn chỉ cần để cho cô ấy cảm nhận rõ ràng không chỉ có một mình cô ấy quan tâm tới đứa bé, mà còn có người khác có cùng cảm xúc với cô ấy là được rồi.
Sau khi thấy Lâm Sở Sênh ngủ rồi, Thẩm Mạc cũng lên giường nằm, nhìn khuôn mặt khi ngủ của hai mẹ con, anh không nhịn được có một cảm giác hạnh phúc.
Thảo nào người ta nói tình cảm nồng nàn của mẹ con làm cho người ta quyến luyến.
Sau sáu tiếng đồng hồ, Thẩm Đại không còn dấu hiệu sốt cao nào nữa, giữa chừng còn thức dậy một lần.
Lúc Thẩm Mục khuấy sữa bột đút cho con bé, con bé hơi chống cự, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh nằm bên cạnh.
Thẩm Mạc lắc đầu, “Mẹ con mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi, để ba đút cho con ăn nhé.” Thẩm Đại nhìn Lâm Sở Sênh thêm vài lần nữa, dường như là có chút không cam tâm, nhưng chỉ phân vân trong chốc lát rồi bắt đầu ăn.
Không biết là con bé đói bụng thật hay là có thể nghe hiểu được tiếng người, dù sao thì lúc nên ăn cứ ăn, lúc nên tiểu cứ tiểu.
Thẩm Mạc bận rộn một lúc lâu, sau khi thu dọn ổn thỏa, con bé đã nằm sát vào lòng Lâm Sở Sênh ngủ mát.
Thẩm Mạc nhìn hai mẹ con, xem ra Lâm Sở Sênh mệt lắm rồi, như vậy mà cũng không tỉnh.
Đắp chăn cho hai người xong, Thẩm Mạc duỗi cánh tay ra, chuẩn bị đi ra ngoài một lát.
Thẩm Mạc đóng cửa lại, anh cũng không dám đi xa mà chỉ đi dạo ngoài hành lang gần mười phút để gió lạnh thổi cho mình tỉnh táo hơn.
Có điều lúc đi đến phòng trực, bởi vì cửa không khóa cho nên tiếng cãi nhau của hai người truyền rõ ràng ra bên ngoài.
“Cậu không thể đi được, con của Thẩm tổng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Nếu không tìm được cậu, Thẩm tổng nổi giận thì cậu có gánh nổi không?” Thẩm Mạc vừa nghe là biết đó là tiếng của phó viện trưởng bệnh viện.
Bởi vì phó viện trưởng cũng tham gia khám bệnh cho Thẩm Đại, cho nên biết khá rõ ràng chuyện tiếp theo.
“Chỉ là một đứa bé bị dọa thông thường thôi mà.
Còn đứa bé đang nằm trong phòng phẫu thuật, trong đầu có khối u, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Ông là phó viện trưởng, ông hiểu rõ ràng hơn tôi, ai cần gấp, ai có thể kéo dài.” Đối phương là vị bác sĩ đã khám bệnh cho Thẩm Đại, giọng nói còn lớn hơn cả phó viện trưởng.
Mặc dù hiện giờ nhân tài khó cầu, nhưng cũng chưa đến mức một nhân tài có thể kiêu ngạo đến nước này.
Phó viện trưởng nghẹn lời, chắc là tạm thời không biết nên nói như thế nào, cuối cùng run rẩy thốt lên một câu: “Bệnh viện chúng ta còn rất nhiều bác sĩ, tôi đã sắp xếp xong bác sĩ có kinh nghiệm nhất phụ trách ca phẫu thuật này rồi.”
“Nhưng cô ta không có kinh nghiệm bằng tôi!” Bác sĩ cãi lại lời nói của phó viện trưởng.
“Lục Khoa Phàm! Không phải ca phẫu thuật không có cậu là không thể tiến hành được!” Phó viện trưởng cũng nổi giận, trực tiếp gọi tên của đối phương.
“Đúng vậy, không phải ca phẫu thuật không có tôi là không được, thế nhưng có tối thì mức độ mạo hiểm sẽ thấp hơn so với người khác.” Bác sĩ Lục vô cùng tự tin với năng lực của mình, lời nói cũng rất cứng rắn.
“Tôi biết là ông đang sợ cái gì, tiền của Thẩm Mạc chính là con của ông, nhưng tôi khác với ông, tôi là một bác sĩ đơn thuần.
Ở trong mắt của tôi, chỉ có bệnh tật, không có bối cảnh.
Bấy giờ tôi ở lại đây là vì nể mặt ông, chứ không phải vì đứa bé là con gái của Thẩm Mạc nên tôi mới ở lại.
Tôi phải tham gia ca phẫu thuật hôm nay, cho dù sáng mai ông đuổi việc tôi.” Nói xong bác sĩ Lục trực tiếp mở cửa đi ra.
Vừa ra khỏi cửa liền gặp Thẩm Mạc.
Anh ta nhìn Thẩm Mạc, không hề cảm thấy lúng túng một chút nào.
Hai người nhìn nhau vài giây, anh ta quay ngược lại, đi một mạch về phía phòng phẫu thuật.
Phó viện trưởng cũng nổi giận đùng đùng đi ra.
Khi thấy Thẩm Mạc, ông ta nhanh chóng đứng thẳng người lên, “Thẩm tổng, chuyện này...” Ông ta định mở miệng giải thích, nhưng lại không biết Thẩm Mạc nghe được bao nhiêu rồi, không biết nên giải thích thế nào.
Ông ta nghĩ nghĩ, dù sao vẫn nói một câu: “Thẩm tổng, Tiểu Lục chỉ trẻ người non dạ thôi.” Tuy hai người cãi nhau ầm ĩ nhưng phó viện trưởng vẫn rất quý nhân tài.
Mặc dù phó viện trưởng biết ở trước mặt Thẩm Mạc, lời nói của ông ta chưa chắc đã có sức nặng nhưng ông ta vẫn muốn thử xem.
Thẩm Mạc nhìn theo bóng lưng của bác sĩ Lục, vẫn không nói lời nào.
Nếu con của anh vẫn còn sốt thì chưa chắc anh sẽ để mặc cho anh ta lớn lối như vậy.
Nói anh ngang ngược cũng được, không nhân đạo cũng được, dù sao thì anh chẳng sợ cái gì cả.
Có điều bây giờ Thẩm Mạc lại có tâm tư khác rồi.
Nhất là khi nghe đối phương nói xong câu kia, trong mắt của anh ta không có bối cảnh chỉ có bệnh tật, Thẩm Mạc liền có một suy nghĩ.
“Thẩm tổng?” Thấy Thẩm Mạc mãi không tỏ thái độ gì, phó viện trưởng có chút bất an lên tiếng, không biết Thẩm Mạc có ý gì.
Thẩm Mạc chỉ nhìn theo bóng lưng xa dần của bác sĩ Lục, “Đợi cậu ta ra khỏi phòng phẫu thuật, bảo cậu ta tới tìm tôi.” Nói xong anh liền trở về phòng bệnh.
Phó viện trưởng không nhìn ra vẻ vui giận gì trên mặt của Thẩm Mạc, tất nhiên cũng không đoán ra được suy nghĩ của anh, chỉ có thể thầm nhủ bác sĩ Lục phải tự cầu phúc đi, chắc là chờ đến khi thấy được thủ đoạn của Thẩm Mạc, anh ta sẽ ngoan ngoãn lại thôi.
Trời từ từ sáng lên, Lâm Sở Sênh ngủ một giấc tới khi tự thức dậy, đầu óc mơ mơ màng màng, còn chưa nhận ra được mình đang ở đâu.
Chờ khi nhận ra được, phản ứng đầu tiên của cô chính là nhanh chóng sờ soạng người đứa bé, may mà nhiệt độ cơ thể của đứa bé đã bình thường trở lại.