*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. * Châu chấu trên một sợi dây: Chỉ không còn cách nào khác, bắt buộc phải đoàn kết lại với nhau
Trưởng phòng nhân sự có thể ngồi vào vị trí này, chắc chắn cũng có chỗ hơn người, hơn nữa, vị trí này vốn đã nhạy cảm, trong tình huống bình thường thì sẽ không vì ai mà bám váy ai, cũng không bị ai ảnh hưởng.
“Nếu Giám đốc Lâm không có việc gì thì bây giờ tôi đang có việc, không tiễn.” Vốn dĩ đang ngồi trước mặt Lâm Sở Sênh, trưởng phòng nhân sự lập tức đứng lên quay lại vị trí của mình, hạ lệnh đuổi khách.
Lâm Sở Sênh dứt khoát ngồi xếp bằng trên ghế sofa của phòng nhân sự, “Chắc chắn là có chuyện thì tôi mới đến rồi, dù sao thì tôi cũng không rảnh đến mức tìm bà để nói chuyện phiếm!” Ngoài miệng nói là có việc, nhưng giọng điệu của cô vẫn mang lại cho người ta cảm giác cô đang rất thong thả
Trưởng phòng nhân sự chỉ ngồi yên ở đó nhìn, không hề có ý định trả lời Lâm Sở Sênh
Lâm Sở Sênh cúi đầu, lấy một thứ hình tròn màu đen ở gầm sofa ra, cầm trên tay nhìn chăm chú, “Vốn dĩ tôi cũng chỉ muốn thử xem thứ này dùng có tốt không, nào ngờ lại nghe thấy những thứ không nên nghe!”
Bộp!
Trưởng phòng nhân sự trực tiếp vỗ bàn đứng lên, “Cô làm vậy làm trái pháp luật!” Thứ này bà ta cũng biết rõ, đây là máy nghe lén.
Nhưng mà điều đáng sợ nhất đó là, bà ta không biết Lâm Sở Sênh đã đặt nó ở đấy từ bao giờ! Trưởng phòng nhân sự hơi cau mày lại, trong đầu lóe lên một chuyện, chẳng lẽ mới để vào lúc sáng nay? “Thì sao chứ?” Lâm Sở Sênh hạ chân xuống, đi giày vào rồi thong thả bước đến trước mặt trưởng phòng nhân sự, “Bà có thể tố cáo tối tội nghe lén, nhưng bà nghĩ xem, tôi thì có thể bị phán tội gì chứ, cùng lắm là bị cải tạo mấy tháng chứ gì? Còn bà, nếu như chuyện này bị truyền ra bên ngoài, người ta biết được, bà làm nghề này mà lại móc nối thông đồng với cấp dưới thì có lẽ sau này không ai trong nghề dám dùng đến bà nữa đâu.” Làm ở phòng nhân sự chủ yếu là điều động các nhân viên khác, nên mồm miệng nhất định phải kín đáo
Trưởng phòng nhân sự làm vậy, tất nhiên là đã phạm vào điều tối kị.
Sau khi gặp chuyện không may, Lâm Sở Sênh báo Trịnh Điềm âm thầm nghe ngóng, biết được Vương Phi khá thân thiết với phòng nhân sự, hơn nữa, Lâm Sở Sênh không tin là người bên phòng nhân sự không biết gì về chuyện của sử Chí, ai cũng lên tiếng mà bà ta lại không nói năng gì, không phải là bà ta không quan tâm đến, mà là đang bao che!
Bao che cho kẻ đầu sỏ! Hôm nay, Lâm Sở Sênh cố ý nhắc đến chuyện đuổi Vương Phi, quả nhiên không nằm ngoài dự kiến của cô, trưởng phòng nhân sự đã lén gọi điện báo chuyện này cho Vương Phi biết
Sự nhạy cảm của trưởng phòng nhân sự nói cho bà ta biết, chỉ sợ Lâm Sở Sênh sẽ ra tay với Vương Phi vì chuyện của Sở Chí, cho nên mới báo cho Vương Phi chuẩn bị.
Trước giờ, Lâm Sở Sênh chưa bao giờ có ý động vào Vương Phi.
Bây giờ Vương Phi đã không còn sức lực để chống cự nữa, cô cũng chẳng cần phải cạn tàu ráo máng làm gì, mà bên nhân sự..
Lâm Sở Sênh chuyển ánh mắt, “Bà có thể vì tình bạn của hai người mà chơi mấy trò nghĩa khí, nhưng cùng lắm thì cuộc đời của bà cũng chấm dứt giống như Sử Chí mà thôi
Tất nhiên là vẫn còn phương án khác nữa, đó chính là đi nương nhờ Thẩm tổng, chỉ cần bà luôn trung thành với Thẩm tổng, tôi xin cam đoan là bà sẽ còn ở Thẩm Thị một khoảng thời gian rất dài, rất lâu nữa.”
Trưởng phòng nhân sự do dự!
Sống không vì mình, trời chu đất diệt! Mọi chuyện đã lộ ra rồi, mà bản thân trưởng phòng nhân sự cũng hoàn toàn có thể nói là đã hết lòng hết dạ với Vương Phi
Bà ta suy nghĩ rất nhanh trong đầu, nhưng ngoài miệng thì vẫn chậm chập không nói gì
Làm việc ở Thẩm Thị lâu như vậy rồi, chắc chắn bà ta cũng biết Thẩm Thị phức tạp đến nhường nào, nương nhờ vào Thẩm Mạc vẫn rất nguy hiểm.
Lâm Sở Sênh cầm máy nghe lén, nhàm chán gõ gõ lên mặt bàn, “Bà yên tâm, nếu có xảy ra chuyện thật thì mọi người cũng chỉ tranh nhau mấy phòng kiểm tra tiền như phòng kinh doanh, phương án cuối cùng thì mới nghĩ đến phòng nhân sự, nên bà cũng không gặp nguy hiểm gì đâu!”
“Tôi đồng ý!” Trưởng phòng nhân sự cắn răng, bây giờ cũng chỉ có thể cầu phú quý trong nguy hiểm mà thôi.
Lâm Sở Sênh mỉm cười, sau đó đi sang một bên, kết nối điện thoại vào máy in: “Bà nói chuyện với những người có trong danh sách này, Thẩm tổng muốn nhìn thấy đơn từ chức của họ vào sáng mai.” Sau đó cô cầm tờ đơn vừa in ra, đặt trước mặt trưởng phòng nhân sự
Kế hoạch giản biên chết Đồng tử của trưởng phòng nhân sự bất giác co lại, chuyện này rất lớn, hơn nữa còn dính líu đến rất nhiều quản lý cấp cao, thật sự rất khó để xoa dịu tâm trạng của nhiều người như vậy.
“Có nên báo cáo chuyện này với Thẩm tổng một tiếng không?” Cuối cùng, trưởng phòng nhân sự cũng không dám nhận lấy tờ đơn này
Mặt Lâm Sở Sênh lập tức đanh lại, “Tôi hi vọng sau này sẽ không nghe thấy những lời này thêm lần nào nữa!” Lâm Sở Sênh không ngừng lắc lư máy nghe lén trên đầu ngón tay.
Bây giờ Lâm Sở Sênh đang muốn nói cho bà ta biết, hai người đã là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.
Trưởng phòng nhân sự không còn lựa chọn nào khác, đành phải miễn cưỡng đồng ý
Từ giờ trở đi, trong mắt các nhân viên cấp dưới, trưởng phòng nhân sự đã về phe Thẩm Mạc! Lần này giảm biên chế nhiều như vậy, chắc chắn là để đổi thành người của mình, nắm lấy Thẩm Thị trong lòng bàn tay, tất nhiên cũng là nằm trong tầm không chế của Thẩm Mạc, mà tốc độ chắc chắn cũng phải cực kì nhanh.
Lâm Sở Sênh ra khỏi văn phòng của trưởng phòng nhân sự, dọc đường đi, cô càng nghĩ càng thấy đáng nghi, cảm thấy mình vẫn bị Thẩm Mạc lợi dụng, mấy chuyện này cứ vòng qua vòng lại, cuối cùng vẫn phát triển theo hướng nghiêng về Thẩm Mạc.
Sau giờ tan tầm, Thẩm Mạc vẫn còn phải tăng ca, khoảng thời gian này, có vẻ Thẩm Mạc bận rất nhiều việc, Lâm Sở Sênh tự mình thu dọn đồ đạc
Bên ngoài mặt trời vẫn còn đang trên cao, trong lúc rảnh rỗi, bỗng nhiên Lâm Sở Sênh lại muốn đi thăm hỏi Vương Phi mới bị tai nạn giao thông xong
Lâm Sở Sênh hỏi địa chỉ ở chỗ trưởng phòng nhân sự.
Vương Phi cũng coi như là khá bình dị, cô ta vẫn nằm trong phòng bệnh giành cho bốn người, lúc Lâm Sở Sênh đến thì Vương Phi đang tập trung gọt vỏ táo, từ đầu đến cuối, vỏ táo không hề bị đứt lần nào.
“Trợ lý Vương cũng thoải mái, nhàn nhã nhỉ?” Lâm Sở Sênh cầm một giỏ hoa quả, tất nhiên là đặt lên mặt bàn của Vương Phi cho đẹp mắt.
Bây giờ là lúc tan làm, Vương Phi vừa nhìn thấy Lâm Sở Sênh thì mặt cô ta lập tức đen lại như Bao Công!
“Lần này bị tai nạn giao thông, cô bị thương chỗ nào thế?” Sau khi thốt ra câu này, Lâm Sở Sênh không hề để ý đến cô ta, vẫn còn đứng đấy ngó trái, ngó phải.
“Không cẩn Giám đốc Lâm phải nhọc lòng quan tâm.” Vương Phi đanh mặt, ném lại một câu như vậy rồi quay mặt đi chỗ khác, căn bản là không có ý định nói chuyện với Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh cũng không giận, cô cầm quả táo mà Vương Phi vừa bỏ xuống, cực kì nhẫn nại cắt thành từng miếng nhỏ một, sau đó đặt chúng vào đĩa, rồi còn chu đáo cắm tăm lên mấy miếng táo
Thấy Vương Phi vẫn không để ý đến mình, Lâm Sở Sênh trực tiếp ngồi ở bên cạnh, bắt đầu chơi điện thoại
Chơi đến mức Vương Phi không còn tí kiên nhẫn nào, ngồi bật dậy trên giường bệnh, tất nhiên, vì còn có những bệnh nhân khác nữa nên cô ta cũng không lớn tiếng, “Rốt cuộc cô muốn gì?”
Thấy Vương Phi chịu nói chuyện rồi, lúc này Lâm Sở Sênh mới thong thả cất điện thoại đi, hùng hồn nói ra hai chữ: “Đợi người.” Vương Phi bị dáng vẻ này của Lâm Sở Sênh chọc đến mức bật cười, thời đại bây giờ đúng là loại người nào cũng có, “Vậy thì Giám đốc Lâm cứ từ từ đợi đi.” Sau đó cô ta vén chăn lên, định xuống đất.
Nhưng mà động tác này cũng để lộ ra cái chân đáng lẽ phải bị thương của cô ta, dù sao thì nhìn qua cũng có vẻ như đang bỏ thạch cao.
Vì sao lại nói là có vẻ như đang bá thạch cao, vì nếu nhìn kĩ thì có thể thấy, nếu thật sự bị thương phải bó thạch cao thì bây giờ Vương Phi tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi ngồi gọt táo nhanh như vậy được
Không phải là do tâm trạng, mà là vì cô ta buộc phải đau.
Vương Phi muốn làm gì thì làm, Lâm Sở Sênh tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại di động
“Người nhà bệnh nhân kia ơi, mau giúp cô ấy đi kìa.” Một bác gái nằm ở giường bệnh khác nhìn như vậy thấy ngứa mắt, còn nhắc nhở Lâm Sở Sênh, “Người trẻ bây giờ ấy mà, có điện thoại thì chẳng còn quan tâm đến chuyện gì nữa.”
Chắc chắn là Lâm Sở Sênh cũng nghe thấy câu này, cô hạ chân xuống, người khác còn tưởng là cuối cùng cô cũng định đứng lên, kết quả là Lâm Sở Sênh chỉ đổi sang tư thế vắt chéo chân khác lên mà thôi
Đau mắt! Vương Phi nhìn dáng vẻ này của Lâm Sở Sênh, thật sự rất đau mắt!
Vốn dĩ cô ta còn định xuống đất, nhưng bây giờ chẳng còn tí tâm trạng nào
Lại nhấc chân ngồi lại lên giường
“Nếu Giám đốc Lâm không có việc gì thì cô mau đi về đi, về muộn Thẩm tổng lại sốt ruột đấy!” Mặc dù đây là chuyện đã rồi, nhưng khi nhắc đến Thẩm Mạc, cô ta vẫn cảm thấy rất đau lòng
Lâm Sở Sênh không nói gì mà chỉ cười cười, kết quả phòng bệnh lại mở ra, người xuất hiện ở cửa là người mà Vương Phi tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến
Mẹ kế Lâm cầm một bó hoa to, còn cả một giỏ hoa quả nữa
Tất nhiên, khi bà ta nhìn thấy Lâm Sở Sênh thì biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ lại.
“Cô Vương ở bên này!” Sau lưng mẹ kế Lâm còn có một y tá, mà bây giờ người đó lại đang chỉ tay vào đúng giường bệnh của Vương Phi
Vương Phi trợn tròn mắt lên, bây giờ cô ta cũng không biết tại sao lại đột nhiên thành ra thế này, mẹ kế Lâm ở đằng kia cũng rất khó xử, vào không được mà ra cũng không xong, đã thế lại còn nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của Lâm Sở Sênh.
Không còn chuyện gì có thể xấu hổ hơn chuyện này nữa rồi
Mẹ kế Lâm định lôi kéo Vương Phi để nhằm vào Lâm Sở Sênh, kết quả lại gặp phải Lâm Sở Sênh!
Vốn dĩ chủ yếu hôm nay bà ta đến là để thăm dò giọng điệu của Vương Phi, nhưng bây giờ cũng chẳng thể mở miệng được nữa rồi
“Ngại quá, tôi đi nhầm phòng bệnh.” Mẹ kế Lâm quyết định cứ rời đi trước đã rồi tính tiếp.
“Bà Lâm, đây là cô Vương Phi mà.” Lúc y tá ra ngoài, còn lầm bầm thêm một câu trong miệng.
Vương Phi đảo mắt, dần dần hơi nhếch mép lên “Lâm Sở Sênh, ý của cô là bà ta à? Tôi cũng biết là giữa hai người có ân oán với nhau, nhưng cô cũng đừng sỉ nhục tôi, dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể phản bội Thẩm Mạc để cấu kết với người ngoài, làm hại đến lợi ích của anh ấy.” Vương Phi càng nói càng kích động, giọng nói cũng trở nên cao hơn.
Lâm Sở Sênh chầm chậm lắc đầu, vỗ vỗ bả vai của Vương Phi, “Cô đừng kích động, tất nhiên là tôi biết cô sẽ không bắt tay với bà ta, nhưng mà cô không thấy tò mò à, tại sao hôm nay bà ta lại đột nhiên đến đây? Hoặc nói đúng hơn là tại sao tôi lại đoạn chuẩn như vậy?”
Ánh mắt Vương Phi thay đổi, cô ta không nói gì, cũng đang dùng chính sự im lặng này để hỏi dò Lâm Sở Sênh
“Chiều nay, Sử Chỉ đến công ty chỉ điểm rằng cô chính là người đứng sau sai khiến chuyện này, mọi người trong công ty đều biết cả rồi, xế chiều hôm nay, Thẩm Mạc đã liệt kê một tờ danh sách, trực tiếp soạn ra một kế hoạch giảm biên chế, mục tiêu là phải hoàn thành trong ngày mai, lý do là nhằm để chỉnh đốn lại bầu không khí trong công ty!” Lâm Sở Sênh hơi đảo mắt, “Nói trắng ra thì chính cô là người đã gây ra chuyện lớn như vậy, cô nói xem, dù vết thương của cô có tốt lên thì bây giờ cô còn mặt mũi nào để quay lại Thẩm Thị nữa hay không?”
Giảm biên chế:
Vương Phi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta đã gây ra chuyện lớn đến mức này.
Vốn dĩ Vương Phi còn nghĩ, chỉ cần đợi mọi chuyện lắng xuống thì sẽ trở lại, nhưng bây giờ xem ra, mọi việc sẽ không thể lắng xuống được nữa rồi!
“Trông cô có vẻ rất ngạc nhiên nhỉ?” Lâm Sở Sênh ghẻ mặt vào, cô nhìn khuôn mặt trở nên xám ngoét Vương Phi với vẻ rất thích thú, “Chẳng lẽ trưởng phòng nhân sự không thông báo cho cô?” Sau đó lập tức tỏ vẻ tỉnh ngộ, “Cũng phải, bây giờ bà ta tự lo cho thân mình còn chưa xong, làm gì còn tấm trí nào để quan tâm đến cổ nữa chứ?
“Cô đã làm gì bà ấy?” Vương Phi nghe xong câu nói đầy ẩn ý này của Lâm Sở Sênh, lập tức căng thẳng, nắm chặt lấy quần áo của Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh dùng tay gạt Vương Phi ra, “Cô yên tâm, giữ bà ta lại vẫn còn có ích cho tôi, tạm thời tôi sẽ không làm gì với bà ta cả, nhưng cô thì ngược lại, tôi đã từng nói rồi, ánh mắt của tôi không chứa nổi một hạt cát nào đâu
Nếu cô có thể thật thà, không làm ra chuyện gì thì tôi còn có thể để yên cho cô ở lại Thẩm Thị thêm một thời gian ngắn nữa, nhưng mà hiện tại...” Cô chầm chậm lắc đầu, “Bớt chút thời gian để viết một lá đơn từ chức đi, cổ đấu tranh chỉ tổ làm bản thân cô nhục nhã hơn mà thôi.”