Thiên Kim Báo Thù

Chương 238: Không phải b y giờ muốn ra tay sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Khuôn mặt của người cầm quyền giật giật.

Người ta nói chết tử tế không bằng sống tệ hại.

Ông ta luôn cảm thấy có lẽ Cam Như Ý chỉ nhất thời nghĩ quẩn chứ tuyệt đối không có ý định chết.

Qua một thời gian dài như vậy, Cam Như Ý muốn nhảy đã nhảy lâu rồi.

Rõ ràng mới vừa rồi, Cam Như Ý chỉ muốn dùng tay để che, căn bản không có ý định thật sự nhảy xuống.

Nói cách khác, Cam Như Ý bị Lâm Sở Sênh giết.

Đối mặt với một hung thủ giết người như vậy, ông ta lại không thể làm được gì.

Suy cho cùng thì trên đời này có rất nhiều chuyện không công bằng, ông ta muốn quản cũng không quản được.

Người cầm quyền khép hờ mắt, xem như chỉ lặng lẽ thương tiếc ở trong lòng.

Sau đó ông ta từ từ mở mắt ra, nói một tiếng, “Được!” Suy cho cùng, ông ta cũng đã không còn một chút giao tình nào với Thẩm Phong nữa.

Nếu Lâm Sở Sênh muốn động tới người này thì cứ động đi thôi.

Dù sao thì việc đã đến nước này rồi, chỉ có thể tùy Lâm Sở Sênh mà thôi.

Lúc đi xuống, Lâm Sở Sênh còn cố ý quay đầu lại nhìn.

Có lẽ trong cuộc đời này của Cam Như Ý, cô ta thật sự sống đúng với cái danh tiểu thư nhà họ Cam, có sự kiêu ngạo của mình, lại còn có sự quyết đoán của bản thân.

Bất kể là trước đây cô ta bảo Cam Cửu tấn công Lâm Sở Sênh, hay là lúc sử dụng quân đội, hoặc như bây giờ lựa chọn con đường chết, đều cho thấy sự quyết đoán của cô ta.

Nếu trên thế giới này không có Lâm Sở Sênh thì có lẽ Cam Như Ý thật sự có thể tỏa sáng.

Chỉ là đáng tiếc là cô ta sinh ra không đúng thời điểm.

Đương nhiên Lâm Sở Sênh không hề lo lắng về chuyện hắt sơn lên người Cam Như Ý sẽ lộ ra.

Dù sao thì bên chính phủ cũng không thể mặc kệ.

Chỉ cần dìm xuống, không cho đưa tin chuyện này, đưa ra lời giải thích hợp lý thì cô sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.

Sau khi Lâm Sở Sênh lên xe, Thẩm Đại vẫn còn đang ngủ, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, khiến người ta nhìn ra được con bé không mấy dễ chịu.

Lâm Sở Sênh vội ôm con lên, lúc này người giúp việc mới thở phào.

Đã lâu như vậy rồi, cô ta cứ sợ đánh thức đứa bé, ngay cả nhúc nhích một cái cũng không dám, trong lúc ôm chỉ giữ vững một động tác, cánh tay cứng đờ tới mức không thể cử động.

Lâm Sở Sênh ôm con không nhịn được muốn mở bàn tay nhỏ ra.

Nhưng vừa mới chạm vào lại cảm thấy lạnh lẽo như băng.

Lâm Sở Sênh nhíu mày, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, cho dù hôm nay bên ngoài ít nhiều gì cũng có chút gió, nhưng Thẩm Đại vẫn luôn ở trong xe, không đi ra ngoài, huống chi còn đắp chăn, mặc dù không đến mức nóng toát mồ hôi nhưng cũng sẽ không lạnh thành như vậy được.

Lâm Sở Sênh nghi ngờ đặt tay dưới cổ con, sờ vào chỗ này của đứa bé có thể nói rõ hết tất cả.

Vừa sờ một cái, Lâm Sở Sênh liền giật mình.

Quá nóng! Thẩm Mạc vừa lên xe, Lâm Sở Sênh liền bảo tài xế lái xe đến bệnh viện.

Tuy trong nhà cũng có bác sĩ gia đình, nhưng đường đi đến bệnh viện và đường về nhà là xa như nhau, Lâm Sở Sênh vẫn cảm thấy đi đến bệnh viện thì tốt hơn.

Bởi vì đột nhiên quyết định ra ngoài cho nên trên xe không chuẩn bị gì cả.

Lâm Sở Sênh chỉ biết lo lắng chứ không có cách nào khác, thậm chí ngay cả nhiệt độ cơ thể của Thẩm Đại là bao nhiêu cũng không biết.

Cô chỉ có thể nới rộng đồ của con bé, cố gắng để cho hơi nóng toát ra.

Lâm Sở Sênh bình thường luôn tỉnh táo, nhưng lúc này đây cô lại luống cuống tới mức mất hết năng lực suy nghĩ.

Thẩm Mạc vừa chạm tay vào con gái đã thấy nóng tới mức giật mình, chủ yếu là sợ con bé sốt cao dẫn đến động kinh.

Một khi mắc loại bệnh này rồi thì về sau cứ mỗi lần sốt sẽ càng dễ bị co giật.

Có điều may là lúc đưa Thẩm Đại ra ngoài có mang theo nước ấm, Lâm Sở Sênh xé một mảnh vải thấm nước ấm, lau người cho con, làm giảm nhiệt theo kiểu vật lý.

Lâm Sở Sênh lau cho con tỉnh lại, Thẩm Đại khó chịu khóc lên, vừa khóc thì nhiệt độ cơ thể lại cao hơn.

Lâm Sở Sênh càng thêm hoảng sợ, không biết nên làm như thế nào cho tốt.

Cô luôn cảm thấy, nếu là đứa bé bình thường có mẹ ở bên cạnh thì chỉ cần đút sữa mẹ, chắc chắn có thể trấn an được đứa bé.

Còn cô thì không có gì cả.

Lấy bình sữa ra, cho một ít nước vào để cho con bé uống mà con bé không hề thích.

Nước mắt của Lâm Sở Sênh ồ ạt tuôn rơi.

Giống như những người mẹ khác, khi con mình bị bệnh, cô liền luống cuống tay chân không biết phải làm thế nào? Thật ra Thẩm Mạc rất muốn bể lấy con.

Không phải là anh không thương con, mà là dường như đàn ông trời sinh bình tĩnh hơn phụ nữ.

Có điều anh chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi, dù sao thì Lâm Sở Sênh chắc chắn sẽ không đồng ý.

Thẩm Mạc đành phải vừa lau người cho Thẩm Đại, vừa dặn dò tài xế lái xe nhanh lên.

Giờ này không cần để ý đèn xanh đèn đỏ, cũng không cần để ý đi ngược chiều gì cả, chỉ cần không lái xe đâm chết người thì muốn chạy như thế nào thì chạy.

cấp dưới đã liên lạc với bên bệnh viện rồi.

Dạo này khoa nhi bệnh viện có một vị chuyên gia rất giỏi mới tới.

Hôm nay anh ta vốn đang khám bệnh thì đột nhiên có việc, bệnh viện trực tiếp chuyển bệnh nhân ở phía sau cho một chuyên gia khác rồi điều anh ta đi chờ khám gấp.

Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh vừa xuống xe liền trực tiếp chạy vào.

Bởi vì là khám bệnh, cho nên bọn họ cũng phải đi vào.

Tới bệnh viện là có thể đo nhiệt độ cơ thể được rồi.

Sau khi đo nhiệt độ thì Thẩm Đại sốt tới tận bốn mươi hai độ, bên phía bác sĩ nhanh chóng cho người đút thuốc hạ sốt.

Đứa bé nhỏ như vậy, nào có ngoan ngoãn chịu uống thuốc, vừa đút thuốc là khóc lên.

Các y tá đều biết bối cảnh của bọn họ nên không ai dám đút thuốc cho bằng được.

Lâm Sở Sênh nghiêng đầu, chỉ có thể ôm con đang khóc, chứ không giúp được một chút gì.

Còn Thẩm Mạc lại sốt ruột đút thuốc.

Có điều dù sao thì anh cũng không phải người có chuyên môn, vừa cứng rắn đút thuốc vào, con bé lại trớ ra.

Mùi sữa lan ra khắp phòng, trên quần áo cũng dính vị sữa, mãi không đút được thuốc vào mà Thẩm Đại càng ngày càng khóc ầm ĩ hơn.

Cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn con bé sẽ càng sốt cao.

Bác sĩ vốn đang ngồi chờ khám cũng không ngồi yên được nữa, anh ta đứng lên bóp mũi con bé, trực tiếp rót thuốc vào.

Cách đút thuốc này không hề khoa học một chút nào, lại còn dễ dàng bị sặc.

Nhưng cuối cùng Thẩm Đại cũng uống được thuốc.

Chỉ có điều sau khi bị đút thuốc như vậy, con bé càng khóc dữ dội hơn, nhìn rõ ràng cả mạch máu trên đầu.

Lâm Sở Sênh ôm con, cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, không thể đứng được nữa.

Thẩm Mạc đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này, đôi mắt đỏ bừng lên, chắc là cũng đang cố nhịn mới không để rơi nước mắt.

Thể lực của trẻ con có hạn, sau khi khóc lóc một trận liền ngủ thiếp đi.

Rõ ràng con bé chỉ bị mệt thôi, nhưng ở trong mắt Lâm Sở Sênh thì chẳng khác nào bị ngất xỉu.

Trong một khoảnh khắc, Lâm Sở Sênh chỉ có một suy nghĩ, nếu con cố xảy ra chuyện gì bất trắc thì cô cũng không sống nổi nữa.

Đứa bé yên tĩnh lại, đúng lúc thuận tiện cho bác sĩ khám bệnh.

Sau khi khám cho Thẩm Đại xong, bác sĩ vuốt xuôi mái tóc không có bao nhiêu sợi của Thẩm Đai, đút ống nghe vào trong túi, bắt đầu kê thuốc, “Bé con bị dọa sơ, bình thường phải để mẹ bé trông nom nhiều hơn, tốt nhất là đừng thường xuyên đổi người bên cạnh con bé.

Tôi sẽ kê một ít thuốc bột, uống vài ngày rồi để xem tình hình.

Còn về thuốc hạ sốt, sáu giờ một liều, cho đến khi không sốt nữa.” Động tác của bác sĩ rất nhanh, vừa nói xong là kê đơn thuốc xong rồi, anh ta giao thẻ khám bệnh cho cấp dưới để bọn họ đi lấy thuốc.

Bác sĩ luôn đeo khẩu trang cho nên không nhìn ra được anh ta bao nhiêu tuổi.

Chỉ nghe nói bệnh viện phải tốn một số tiền lớn để mời vị bác sĩ này về, được xưng là thiên tài giới y học.

Lâm Sở Sênh tự giác coi người này là người lớn.

tuổi.

Nhưng khi nghe giọng trẻ như vậy, Lâm Sở Sênh liên lo lắng, nghi ngờ người này có thật sự thần kì như trong lời đồn hay không? “Bác sĩ, chỉ như vậy thôi thì có được không, không cần khám gì gì đó hay sao, dù sao thì con gái tôi cũng sinh non.” Lâm Sở Sênh không nhịn được lên tiếng, vì ở trong ấn tượng của cô, hình như sốt là biểu hiện của chứng viêm.

Đối phương nhìn Lâm Sở Sênh, ánh mắt lóe lên vẻ mất kiên nhẫn, chắc là vì ngại thân phận của cô nên không tiện phát cáu mà chỉ có thể nói một câu: “Không cần, nếu các người lo lắng thì ở lại bệnh viện dưỡng bệnh đi, tối nay tôi trực ca đêm.” Mặc dù anh ta không nói rõ nhưng cũng đã thể hiện là sẽ phụ trách tới cùng.

Tuy nghe anh ta nói có vẻ rất chắc chắn, nhưng lòng Lâm Sở Sênh vẫn không yên tâm được.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Mạc kéo Lâm Sở Sênh đi, nếu không chắc cô vẫn muốn hỏi thêm mấy câu nữa.

cấp dưới đã chuẩn bị phòng bệnh xong xuôi, Lâm Sở Sênh ngồi trên giường bệnh, suốt cả quá trình đầu bế con, cho dù là hiện giờ cô cũng không có ý muốn buông ra.

Thẩm Mạc khẽ chớp mắt, trong lòng cảm thấy Lâm Sở Sênh tỏ ra quá khoa trương.

Nhưng vì con đang bị bệnh, lúc này Thẩm Mạc cũng không tiện ép buộc Lâm Sở Sênh làm gì, chỉ có thể dốc hết sức khiến Lâm Sở Sênh thoải mái hon.

Thẩm Đại vừa mới ngủ được một lát, cấp dưới liền đưa thuốc tới.

Lâm Sở Sênh thương con, nhưng cô cũng biết không uống thuốc là không được, chỉ có thể xoay đầu sang một bên, để mặc bọn họ giày vò con bé khóc lóc.

Nếu con bé lớn hơn một chút thì việc nói đạo lý cũng có chút tác dụng.

Nhưng con bé còn nhỏ thế này, ngoài buộc uống thuốc ra thì không có cách nào khác nữa.

Bình thường sau khi uống thuốc hạ sốt nửa tiếng là có hiệu quả rồi.

Lăn qua lộn lại như vậy, con bé cũng toát ra chút mồ hôi.

Lúc này Lâm Sở Sênh mới hơi yên tâm.

Nhưng lúc trời vừa mới tối, còn chưa tới sáu giờ, nhiệt độ cơ thể của Thẩm Đại lại tăng lên.

Chờ đến lúc uống thuốc hạ sốt, con bé đã sốt lên tới bốn mươi độ, Lâm Sở Sênh vội vàng gọi bác sĩ tới.

Bác sĩ nhìn đứa bé rồi trực tiếp đút thuốc hạ sốt.

“Không phải thuốc hạ sốt không tốt cho thận sao? Đứa trẻ nhỏ như vậy, còn phải uống bao nhiêu lần nữa?” Lâm Sở Sênh lại không nhịn được nói một câu.

Mặc dù bản thân cô cũng biết thuốc kháng sinh không tốt cho trẻ con, nhưng vẫn tốt hơn để cho con bé bị sốt nhiều lần.

Nếu trong cơ thể có chứng viêm thì vẫn phải chữa theo quy trình.

Bác sĩ sầm mặt xuống, “Bây giờ tổn thương thận tốt hơn nhiều so với tổn thương do sốt cao.

Đây đã là phương án điều trị tốt nhất rồi, các người có việc gì thì gọi tôi.” Nói xong, anh ta không cho Lâm Sở Sênh cơ hội nói chuyện liền đi mất.

Lâm Sở Sênh há miệng, muốn nói thật ra là có lo lắng đứa bé sinh non, có khi chức năng của thận còn chưa hoàn thiện, bây giờ anh ta để tổn thương như vậy, có lẽ sau này sẽ gây ảnh hưởng lớn hơn nữa.

Có điều cô muốn nói nhiều đạo lý nhưng người ta lại không cho cô cơ hội.

Mặc dù Thẩm Mạc là một người giữ được bình tĩnh nhưng thấy Lâm Sở Sênh sốt ruột như thế, anh đành phải đi tìm bác sĩ khác xác nhận lại lần cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.