*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vương Phi vừa đi ra ngoài thì lại gặp ngay người tình của ba Thẩm, phản ứng đầu tiên của cô ta là tìm chỗ để trốn, nhưng chỗ này lớn như vậy, làm gì có chỗ nào để trốn chứ?
“Cô đang đi đâu đấy?” Người tình của ba Thẩm đứng đối diện Vương Phi, uể oải hỏi một câu
Lập tức có người giúp việc đứng vây quanh Vương Phi, giống như chỉ cần một mệnh lệnh thôi là có thể lao đến giày vò Vương Phi đến chết
“Tôi chỉ đi dạo thôi!” Vương Phi cúi đầu, đi lên phía trước giống như một con lợn.
Kết quả là vừa cúi thấp đầu xuống đã thấy mũi giày người tình của ba Thẩm di chuyển sang bên này, Vương Phi ngẩng đầu lên thì bà ta đã xuất hiện trước mặt cô ta
“Cô tìm con ranh kia làm gì? Muốn đối phó với tôi à?” Người tình của ba Thẩm khoanh tay trước ngực, tùy tiện hỏi
Nhưng dường như ẩn sau câu hỏi tùy tiện ấy lại chính là sự trả thù khiến người ta cảm thấy cực kì khiếp sợ
Vương Phi không nhịn được lại lùi bước, cho đến khi cô ta lùi hẳn về tòa biệt thự của Lâm Sở Sênh
Người tình của ba Thẩm vẫn cứ tiến về phía trước, vốn dĩ bà ta cũng chẳng quan tâm rốt cuộc chỗ này là địa bàn của ai
Vương Phi bị ép sát vào tường không thể lùi lại được nữa, “Tôi không hề làm gì cả!”, cô ta chỉ có thể trực tiếp trả lời câu hỏi của bà ta
Người tình của ba Thẩm đặt tay lên mặt Vương Phi rồi từ từ siết chặt lại, móng tay bà ta đâm sâu vào mặt Vương Phi, cảm giác sắc nhọn đau đớn khiến cho Vương Phi không nhịn được mà quay đầu tránh né
Lúc này, người tình của ba Thẩm lại thu tay về, không định làm tổn thương Vương Phi nữa, thậm chí bà ta còn cố ý lùi về phía sau một bước, ngẩng đầu lên nhìn căn phòng có vẻ như không hề có động tĩnh gì của Lâm Sở Sênh ở phía trước.
Sau đó bà ta quay đầu lại, nhìn thẳng vào mặt Vương Phi, “Cô đánh giá cao Lâm Sở Sênh quá rồi đấy!” Lúc nhắc đến Lâm Sở Sênh, ánh mắt bà ta bắt đầu trở nên cực kì độc ác, “Cô có muốn nếm thử canh tẩm bổ tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô một lần nữa không hả?”
Cái nhìn rũ mắt của bà ta khiến người khác có cảm giác như bà ta đang nhìn từ trên cao xuống vậy.
Sắc mặt Vương Phi lại càng kém hơn, cô ta siết chặt tay lại, mà vì nắm chặt tay quá nên bàn tay cô ta bắt đầu hơi run lên
Vương Phi thấy rất rõ là người tình của ba Thẩm đi ra ngoài rồi cơ mà, sao bà ta lại quay về nhanh như thế?
Tại sao lại như vậy?
Tất nhiên, Vương Phi rất mong rằng Lâm Sở Sênh sẽ xuống giúp mình, nhưng liệu chuyện này có thể xảy ra hay không? Lúc này cô ta lại chẳng dám ngẩng đầu lên, cô ta thật sự không dám, cô ta chỉ sợ hành động nào đó của mình sẽ chọc giận người tình của ba Thẩm.
Thấy Vương Phi cúi đầu không nói gì, người tình của ba Thẩm nhìn xung quanh, người giúp việc thấy vậy liền lập tức tiến lên đè tay Vương Phi xuống.
“Đừng mà!” Mỗi khi có ai đó chạm vào người mình, Vương Phi sẽ lập tức hét lên theo phản xạ có điều kiện, cô ta thật sự rất sợ!
Nhưng dù Vương Phi có kích động đến mấy thì những người này vẫn chẳng coi là gì
Cả người cô ta bị ép chặt vào tường, không thể động đậy!
Người tình của ba Thẩm chầm chậm đến gần, thích thú nhìn đôi mắt trợn tròn lên vì sợ hãi của Vương Phi
“Không muốn trải qua cảm giác kia lần nữa đúng không?” Người tình của ba Thẩm cười cười, hỏi một cách rất nhã nhặn, sau đó bà ta nhận được cái gật đầu lia lịa như búa bổ của Vương Phi
Dáng vẻ này của cô ta khiến người tình của ba Thẩm hài lòng hơn hẳn, bà ta giơ tay lên, bảo người giúp việc thả Vương Phi ra, còn mình thì vẫn giữ nguyên tư thể hơn người, “Không muốn cũng không sao, quỳ xuống liếm sạch giày của tôi đi thì tôi sẽ bỏ qua cho cô.”
Người tình của ba Thẩm nói rất chậm, từng câu từng chữ một, khiến cho những người ở đây đều có thể nghe thấy rất rõ ràng
Những người giúp việc đứng bên cạnh bắt đầu cười lớn tiếng, tất cả mọi người đều mong chờ được nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Vương Phi
Người tình của ba Thẩm trút hết cảm giác uất hận, chán ghét Lâm Sở Sênh của bản thân lên người Vương Phi, mà người giúp việc thì chỉ đơn giản là đố kị với Vương Phi
Theo lý mà nói, ở bên ngoài Vương Phi là vợ của Thẩm Phong phải cực kì mát mặt, nhưng khi về nhà, cô ta sống còn thấp hèn hơn cả người giúp việc.
Xưa nay hạnh phúc vẫn luôn là một kiểu so sánh, chỉ khi thấy người sống tốt hơn mình trở nên thê thảm thì mới có thể sống hạnh phúc, thoải mái được!
Người tình của ba Thẩm vẫn còn đang đứng đấy chờ, người giúp việc thì cười đùa, Vương Phi thì cúi đầu xuống, cục diện cứ giằng co như vậy một lúc
Người tình của ba Thẩm nhìn đồng hồ, đã năm phút trôi qua, sự kiên nhẫn của bà ta cũng có giới hạn, “Đi nào, chuẩn bị canh tẩm bổ cho cô Vương Phi nhà chúng ta thôi.” Giọng nói cổ quái của bà ta đã kích thích thần kinh của Vương Phi, cô ta ngẩng phắt đầu lên, hét lên bằng thứ âm điệu mà chính bản thân cô ta cũng bất ngờ: “Đứng lại.” Người giúp việc đứng khựng lại, người tình của ba Thẩm thì vẫn nhìn Vương Phi, cũng trong khoảnh khắc này, Vương Phi đã nhận ra tình thể của mình, cô ta cúi thấp đầu xuống, khí thể vừa nãy cũng đã biến mất từ lâu.
Cô ta hèn mọn, thấp kém giống như một hạt bụi vậy! Bộp! Vương Phi quỳ phục xuống trước mặt người tình của ba Thẩm, dần dần cúi thấp người xuống, từ từ nhắm mắt lại, nước mắt cô ta chảy dài hai bên khóe mắt, trong lòng chỉ hận không thể ăn thịt, uống máu của kẻ trước mặt
Nhưng | bây giờ, cô ta đang không thể làm được gì.
Giày có vị đắng chát, đắng vào tận tim! Một lúc lâu sau, Vương Phi hoàn toàn không thể thoát ra khỏi sự đau khổ này.
Cô ta chỉ thấy người tình của ba Thẩm cười lớn rồi dẫn người giúp việc rời đi, còn lại mình cô ta ngồi bệt dưới đất rất lâu.
Mãi cho đến khi khăn tay của Lâm Sở Sênh xuất hiện trước mặt Vương Phi
Lúc ngẩng đầu lên, cô ta thấy khuôn mặt không có bất kì biểu cảm nào của Lâm Sở Sênh, sau đó câu nói của Lâm Sở Sênh đã khắc sâu vào trong tâm trí cô ta, Lâm Sở Sênh nói: “Mọi người luôn thích nằm hồng mềm.”
Có lẽ đúng là như vậy, có lẽ cũng bởi vì cô ta quá yếu ớt nên mới phải chịu sự tủi nhục ngày hôm nay
Trong thoáng chốc, Vương Phi nhớ đến khoảng thời gian khi cô ta còn làm trợ lý của Thẩm Mạc, tất cả mọi người đều chào đón cô ta với khuôn mặt tươi cười, khi đó cô ta chính là người không thể đắc tội nhất trong công ty.
Khi đó Vương Phi cứng rắn, mạnh mẽ lắm cơ mà, từ bao giờ cô ta đã trở nên mềm yêu thế này chứ? Nghĩ kĩ lại thì có lẽ mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi cô ta biết tình cảm của mình dành cho Thẩm Mạc
Nói cho cùng, kết cục ngày hôm nay cũng là do cô ta tự chuốc lấy, là do cô ta mưu toan muốn giành lấy thứ không thuộc về mình nên mới trở nên hèn mọn đến thế.
Tất cả cũng chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi
Lâm Sở Sênh nhìn Vương Phi lảo đảo rời đi rồi quay người lên lầu, không hề dừng lại dù chỉ một giây
Vương Phi không đáng để được thương hại, đúng như Thẩm Mạc nói, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, không có bất cứ ai đáng được thương hại cả, chắc chắn không có! Chỉ có một định luật duy nhất: Thắng làm vua, thua làm giặc!
Tất nhiên, chuyện tại sao người tình của ba Thẩm lại về nhanh như thế cũng chẳng có gì khó hiểu cả, người tình của ba Thẩm chịu thiệt trước mặt Lâm Sở Sênh như vậy thì chắc chắn sẽ cho người theo dõi cô, hẳn là bà ta cũng biết Lâm Sở Sênh về từ lúc nào, vốn dĩ chỉ định đề phòng xem có người giúp việc nào gió thổi chiều nào xuôi chiều ấy đến nịnh bợ Lâm Sở Sênh hay không, nào ngờ bà ta lại bắt được Vương Phi
Nếu là Vương Phi trước kia thì chắc chắn cô ta có thể nghĩ ra điều này, nhưng bây giờ sự phẫn nộ đã kích thích cô ta, đảo loạn mọi suy nghĩ trong đầu cô ta
Người tình của ba Thẩm cố ý giày vò Vương Phi ở địa bàn của Lâm Sở Sênh cũng là để cảnh cáo mấy người đang có suy nghĩ khác, khiến họ nhìn rõ tình hình bây giờ, mặc dù Lâm Sở Sênh đang tạm thời trên cơ, nhưng người quản lý thực sự của ngôi nhà này vẫn là bà ta, đừng có chạy sang bên chỗ Lâm Sở Sênh nhanh như vậy.
Tất nhiên, Lâm Sở Sênh cũng chẳng muốn làm quen với mấy người giúp việc ba phải làm gì, cho nên cô cũng lười gây sự với người tình của ba Thẩm vì chuyện này.
Lâm Sở Sênh về phòng ngủ chưa được bao lâu đã loáng tháng nghe thấy bên ngoài có tiếng động giống như có người đang thi công, rất ồn ào
Lâm Sở Sênh mở cửa ra nhìn thử thì đúng như những gì cô nghe thấy, có vài người mặc đồng phục đang thi công, có người thì cầm máy móc không biết đo đạc cái gì, người thì kéo dây điện, làm lưới phòng hộ gì đó, tất nhiên, cũng có người sửa lại những chỗ bị lỗi, chính xác là dùng gạch và xi măng để chắp vá lại.
Có người còn khoa trương hơn, sửa cả thiết bị phòng cháy chữa cháy để tạo thành hệ thống cung cấp độc lập
Lâm Sở Sênh đang ở đó nhìn thì Thẩm Mạc đã dẫn mấy người mặc đồ giúp việc đi vào, vừa thấy Lâm Sở Sênh, anh đã toét miệng ra
Lâm Sở Sênh vốn định nói gì đó, nhưng chợt nhớ ra mình vẫn đang tức giận nên chỉ lạnh lùng liếc nhìn rồi quay lại phòng ngủ
Tất nhiên, lúc này tâm trạng của cô đã nhẹ nhõm hơn, Thẩm Mạc dẫn người đến thì nơi này chắc chắn sẽ cực kì an toàn, Lâm Sở Sênh chưa bao giờ nghi ngờ cách làm việc của Thẩm Mạc
Có điều, Lâm Sở Sênh cho rằng Thẩm Mạc sẽ đuổi theo cô, nhưng kết quả là không! Người ta vẫn ở dưới nhà chỉ huy, còn Lâm Sở Sênh sau khi lên nhà vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, mặc dù nằm đối diện cửa nhưng cô đã dứt khoát khóa trái cửa lại, có điều nằm càng lâu thì cô càng thấy nực cười
Nực cười vì bản thân cô suy nghĩ quá nhiều
Lâm Sở Sênh nằm đấy một lúc, đến khi không nắm được nữa mới đứng lên
Bên ngoài có vẻ không còn ồn ào như lúc nãy mà loáng thoáng có tiếng nhạc, Lâm Sở Sênh hơi nhíu mày lại, không biết Thẩm Mạc đang làm gì ở dưới nhà nữa
Cô chạm vào tay nắm cửa, nhưng rồi lại cảm thấy như vậy thì mất giá quá.
Nhưng cô lại tò mò muốn xem.
Lâm Sở Sênh cắn răng, tiếp tục lên giường nằm.
Mà tiếng nhạc bên dưới thì càng lúc càng lớn, Lâm Sở Sênh dứt khoát kéo cửa sổ ra, định nhìn xem ở mấy chiếc xe đối diện có phản chiếu ra cái gì không, kết quả là người ta đã kéo kín rèm lại rồi.
Tên Thẩm Mạc này!
Lâm Sở Sênh nghiến răng ken két, nhưng cô chẳng thể làm gì được cả
Sau khi xoắn xuýt khoảng hai mươi phút đồng hồ, cuối cùng Lâm Sở Sênh cũng hạ quyết tâm, trực tiếp đi ra mở cửa.
Cô đã nghĩ rất nhiều lý do cho bản thân, dù sao cứ trực tiếp mở cửa ra là được.
Lâm Sở Sênh mở mạnh cửa ra, cố gắng ra vẻ rất hùng hổ, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh bên dưới, Lâm Sở Sênh lập tức thu lại khí thế của mình, tất nhiên, không phải là vì cô không tức giận, mà vì bây giờ cô mới chính thức nổi
giận!
Có lẽ đây chính là thói quen của kiểu người như Lâm Sở Sênh, sau khi nổi giận, việc đầu tiên cô làm không phải là thể hiện cơn giận của mình ra bên ngoài, mà là nghĩ xem nên trừng trị đối phương như thế nào
Bên dưới có mười cô gái mặc áo tắm hai mảnh uốn éo như rắn, còn Thẩm Mạc thì ngồi ở ghế sofa như một bậc đế vương, rất tập trung ngồi ngắm người ta, dù sao trong mắt Lâm Sở Sênh thì anh cũng đang ngắm rất tập trung, tay còn cầm rượu vang đỏ với vẻ cực kì thích thú.
Cô nhấc tay lên, nhẹ nhàng đặt lên lan can cầu thang, đi xuống từng bước bằng một dáng vẻ cực kì tao nhã
“Thoải mái thật đấy.” Lâm Sở Sênh hơi nhếch mép, nở một nụ cười ngọt ngào
Động tác lắc ly rượu của Thẩm Mạc hơi dừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Sở Sênh rồi nhếch mép: “Rượu này không tệ, em lại đây nếm thử đi.” Nói xong, giống như để chứng minh câu nói của mình, anh liền nâng ly rượu lên, cạn sạch
Nụ cười của Lâm Sở Sênh lại càng trở nên ngọt ngào hơn, mặc dù bây giờ cô chỉ hận mình không thể tát thẳng một cái vào mặt Thẩm Mạc
Tất nhiên, cuộc đối thoại của hai người không hề ảnh hưởng đến mấy cô gái xinh đẹp mặc áo tắm hai mảnh kia, bọn họ vẫn nhảy nhót rất vui vẻ!