*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trên xe Thẩm Mạc kéo tay Lâm Sở Sênh, “Thế nào, thích không? Khoảng một tuần nữa là đến hôn lễ của chúng ta rồi, em có cảm thấy mong chờ không?”
Mắt Thẩm Mạc như đang phát sáng, đột nhiên anh cảm thấy thật ra để hai người kia kết hôn trước cũng được, để cho Lâm Sở Sênh cảm nhận trước được cảm giác ngọt ngào đến mức khiến người ta phát khóc trong hôn lễ, rồi từ đó để cô cảm thấy mong chờ đến hôn lễ của mình hơn.
Lâm Sở Sênh buồn cười liếc nhìn Thẩm Mạc, cô cảm thấy năng lực tận dụng mọi thứ của anh đúng là mạnh thật, lúc nào anh cũng không quên giới thiệu bản thân mình.
Lâm Sở Sênh lắc đầu không nói gì.
Thấy cô không trả lời, Thẩm Mạc lại nhàm chán đặt tay lên bụng Lâm Sở Sênh. Đứa bé mới chỉ có tám tuần nên cũng chưa có phản ứng gì cả, nhưng lần nào vẻ mặt của anh cũng rất chăm chú, giống như đứa bé bất ngờ nói gì đó với anh vậy.
“Không được!” Thẩm Mạc đột nhiên thu tay về, ánh mắt anh tràn đầy sát khí như phát hiện ra điều gì đó rất quan trọng.
Lâm Sở Sênh giật thót mình, cô thật sự cho rằng Thẩm Mạc đã gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết nên vội vàng ngồi thẳng lên, “Đã xảy ra chuyện gì?” Lúc nói chuyện, giọng cô cũng không quá lớn, về cơ bản thì bây giờ cô giống như đang sợ dọa đến Thẩm Mạc vậy.
Thẩm Mạc từ từ quay đầu về phía Lâm Sở Sênh, giống như một người máy đang từ từ vận hành các ốc vít.
“Anh vừa nghĩ, sau này con gái anh cũng sẽ lấy phải một thằng khốn nạn là anh đã muốn giết thằng đó rồi. Anh quyết định sau này chúng ta tuyệt đối không thể để cho con gái đi lập gia đình, nếu muốn cưới con anh thì phải ở rể!” Thẩm Mạc rất nghiêm túc kéo tay Lâm Sở Sênh, tựa như anh đang đưa ra quyết định nào đó rất lớn lao.
Lâm Sở Sênh không nhịn được lườm Thẩm Mạc.
Thật sự, mọi người đều nói phụ nữ mang thai có vẻ hơi thần kinh, sao cô lại cảm thấy đàn ông còn thần kinh hơn cả phụ nữ vậy?
Chẳng hạn như Thẩm Mạc trước mặt cô đây, nói cả đến chuyện không biết bao nhiêu năm về sau, đừng nói bây giờ còn chưa biết có phải là con gái hay không, dù có là con gái thì có thể bắt nó không kết hôn được chắc.
Chẳng may con gái cô lại vớ phải một tên vô tích sự, hay gã trai bao nào đấy chỉ biết nằm rồi đợi ăn đợi uống thì chắc Thẩm Mạc sẽ còn buồn hơn.
Lâm Sở Sênh xoa xoa phần chân mày, sao bây giờ cô cũng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh như Thẩm Mạc thế này, “Được rồi, sau này con gái anh thế nào là do anh quyết định được chưa?” Cô cũng lười nói chuyện, cứ theo lời Thẩm Mạc, anh muốn ra sao thì ra.
Vốn dĩ Lâm Sở Sênh còn đang tưởng là Thẩm Mạc sẽ dừng lại ở đó, nhưng nào ngờ anh lại sáp tới gần cô, “Sở Sênh à, em nói xem, nếu đến lúc đó con gái mình không nghe lời thì sao, chúng ta phải nghĩ cách xử lý con bé chứ nhỉ.”
Điên rồi, Lâm Sở Sênh thật lòng cảm thấy bây giờ Thẩm Mạc đang điên rồi.
Cô vỗ vai Thẩm Mạc, khẽ thỏ thẻ với anh một câu, “Anh còn như vậy nữa là em không đẻ nữa đâu, anh tự đi mà đẻ.”
Một câu này của cô là đủ để chặn miệng Thẩm Mạc lại.
Tuy nhiên, Lâm Sở Sênh cũng nhìn ra Thẩm Mạc vẫn còn muốn nói chuyện nhưng lại sợ cô nên đành cố nhịn.
Lâm Sở Sênh quay đầu ra phía cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài rồi bất giác mỉm cười, thật ra cô cũng hiểu Thẩm Mạc nhắc đến đứa bé không phải là vì anh điên mà là vì anh quá quan tâm. Mọi người đều nói con cái là kết tinh của tình yêu, anh quan tâm đến con như vậy, cũng là vì anh quan tâm đến cô mà thôi.
Lâm Sở Sênh cảm thấy cô và Trương Nhất Nhất đều rất may mắn, may mắn có cuộc sống nửa đời sau hạnh phúc.
Có điều nghĩ đến hôn lễ thì Lâm Sở Sênh lại nheo mắt lại. Suy cho cùng thì cô cũng không giống Trương Nhất Nhất, không có nhiều người thân để ý đến vậy. Cô thật sự hi vọng rằng mẹ và em trai mình còn sống.
Nhưng đây là điều không thể.
Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng cô vẫn luôn hi vọng là em trai mình còn sống, cô cố chấp cho rằng, chỉ cần chưa tìm thấy thi thể của em trai thì có nghĩa là thằng bé còn sống ở đâu đó trên thế giới này. Dù rằng trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết, biển là hơi rất nguy hiểm, trừ việc mực nước sâu không đáy thì còn có các loài cá ăn thịt người nữa.
Nếu như không được ai đó cứu thì đừng nói là thi thể, ngay cả xương cốt cũng sẽ chẳng còn mảnh nào.
Thẩm Mạc ngồi cạnh cũng cảm nhận được tâm trạng cô đang thay đổi, anh ôm cô vào lòng, định nói gì đó nhưng lại cảm thấy chẳng thốt ra được câu nào.
Đoàn xe vẫn còn đang từ từ tiến về phía trước, quãng đường vốn chỉ mất nửa tiếng hôm nay lại kéo dài thành một tiếng rưỡi.
Cuối cùng cũng đã tới nơi, tất cả mọi người đều vươn vai nghỉ ngơi một lát. Trương Nhất Nhất thì muốn vào phòng trang điểm sửa sang lại, vì mẹ Trương cũng đi vào cùng nên Lâm Sở Sênh không cần vào nữa, cô chỉ khoác tay Thẩm Mạc đi vào như những khách mời bình thường khác.
Nơi tổ chức hôn lễ chắc chắn sẽ ở trong nhà, không thể tiến hành ngoài trời đông buốt giá thế này được.
Nhưng mà chỗ này đã được thiết kế rất có tâm, vừa nhìn đã thấy ảnh chụp tình cảm của hai người.
Ba Lục và mẹ Lục cũng tươi cười đứng đón khách mời.
Chưa vào cửa, Lâm Sở Sênh đã nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên cô, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Tiêu Tiêu đang bị bảo vệ chặn lại. Nhiều ngày không gặp, sắc mặt Lâm Tiêu Tiêu hơi vàng vọt, mà quan trọng hơn là cách ăn mặc của cô ta cũng rất bình thường. Ít nhất thì từ trên xuống dưới không hề có món đồ nào là hàng hiệu cả.
Thậm chí cô ta còn không trang điểm, móng tay mà trước kia cô ta thích sơn mấy màu nổi bật cũng đã trở về màu sắc bình thường.
Lâm Tiêu Tiêu thế này thật sự không thể sử dụng từ tuyệt đẹp để hình dung nữa rồi, cô ta cũng chỉ là một người bình thường có vẻ ngoài thanh tú mà thôi.
“Chị Sở Sênh, chị Sở Sênh, em có lời muốn nói với chị.” Lâm Tiêu Tiêu bị bảo vệ chặn lại, cô ta vẫy tay gọi Lâm Sở Sênh như thể hai người rất thân thiết với nhau.
Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc chỉ nhìn nhau cười, không có ý định muốn trả lời.
“Chị Sở Sênh, em có một bí mật, em có một bí mật muốn nói với chị.” Bây giờ Lâm Tiêu Tiêu cũng đã rút ra được bài học. Cô ta không hò hét như người đà bà chanh chua ngoài chợ nữa, như vậy sẽ chỉ khiến mọi người nhìn cô ta với vẻ khinh thường mà thôi, giờ cô ta cũng biết hạ mình xuống lừa Lâm Sở Sênh đến trước mặt mình.
Lâm Sở Sênh vẫy tay gọi bảo vệ đến gần, anh ta vừa đến nơi, Lâm Sở Sênh lập tức nói nhỏ một câu, “Hôm nay là ngày cưới, chúng tôi không mong có ai tới quấy phá, nếu để xảy ra chuyện gì thì các anh không gánh nổi đâu.”
Lâm Sở Sênh tỏ rõ vẻ không vui, uy hiếp người khác.
Bảo vệ nghe xong lập tức hiểu ra, những người đến đây hôm nay đều là những người có máu mặt. Lúc nãy họ không dám đánh Lâm Tiêu Tiêu chủ yếu là vì cô ta nói mình là em gái của Lâm Sở Sênh, là người có cùng quan hệ huyết thống, hơn nữa còn đến đây để xin lỗi cô.
Dù sao thì cô ta cũng nói chuyện rất giống thật.
Mặc dù chuyện xấu nhà họ Lâm không phải là bí mật gì đối với người ngoài.
Nhưng Lâm Tiêu Tiêu nói rất đúng, dù sao thì họ cũng là người có quan hệ huyết thống với nhau, ba Lâm và mẹ kế Lâm đã vào tù, nhỡ Lâm Sở Sênh mềm lòng thì sao? Chính vì vậy họ mới do dự, hơi sơ sẩy một chút, để cho cô ta vào gần đến thế.
Lâm Sở Sênh đã tỏ ý rồi thì mấy người kia cũng làm việc cứng rắn hơn rất nhiều.
Họ định đuổi Lâm Tiêu Tiêu ra xa một chút thì cô ta còn cố tình giở trò liều chết không đi, họ đành phải cho người dẫn cô ta ra ngoài. Dẫn rất nhanh để tránh không quấy rầy đến khách mời hôm nay. Tất nhiên dù có bị nhìn thấy thì cũng chẳng ai hỏi gì.
Về cơ bản thì người như Lâm Tiêu Tiêu, bây giờ phụ nữ thấy thì thấy tởm, mà đàn ông thì lại sợ cô ta bám vào mình.
“Các người thả tôi ra, thả tôi ra!” Lâm Tiêu Tiêu vẫn còn cố giãy giụa. Thật ra hôm nay cô ta tới đây là để bám theo Lâm Sở Sênh làm quen với mấy người có tiền, cô ta thật sự không thể quen nổi với cuộc sống này. Mạnh Bằng thật sự quá keo kiệt, đến cả đồ trang điểm cô ta cũng không mua được nữa rồi.
Cô ta cũng chỉ có một vài đồ dùng cơ bản, một tuýp sữa rửa mặt, mặt nạ giá rẻ đến mức không thể rẻ hơn của nhãn hiệu mà trước đây cô ta chưa từng thấy bao giờ và một lọ Đại Bảo. Đừng nói đến mấy chuyện như mát xa, chăm sóc cơ thể, tập thể hình… Trong mắt Mạnh Bằng tất cả những thứ đó đều là đồ xa xỉ.
Công việc hằng ngày của cô ta là nấu cơm và quét dọn vệ sinh, chính là cuộc sống của một bà cô có chồng.
Lâm Tiêu Tiêu rất nhớ khoảng thời gian rảnh rang đi đánh golf, cưỡi ngựa. Hiện tại nếu Mạnh Bằng có rảnh thì cùng lắm cũng chỉ dẫn cô ta đến công viên đi dạo, lại còn là loại công viên miễn phí. Rõ ràng là cô ta không thấy mấy chỗ kia có gì hay ho, nhưng trước mặt Mạnh Bằng, cô ta vẫn phải cố tỏ ra vui vẻ.
Buồn nôn! Cô ta thật sự cảm thấy buồn nôn lắm rồi.
Bây giờ cô ta thà làm chó nhà giàu còn hơn là làm người nhà nghèo. Nói trắng ra thì hôm nay cô ta đến đây để tìm người bao nuôi mình.
Thật đấy!
Vốn dĩ ngày tuyên án ba Lâm và mẹ kế Lâm, Lâm Tiêu Tiêu cũng định đi, không phải vì ba mẹ mình mà là để vô tình gặp kẻ có tiền nào đó.
Nhưng chẳng hiểu sao hôm đó Mạnh Bằng lại lên cơn điên gì đó, xin nghỉ một ngày để đi cùng cô ta, nói là sợ cô ta đau lòng.
Đau lòng cái lông!
Lâm Tiêu Tiêu tức đến mức muốn giết người, cơ hội tốt như vậy mà cứ thế bị lãng phí vô ích.
Hôm nay Lâm Tiêu Tiêu nhìn thấy Trương Nhất Nhất kết hôn trên ti vi, cô ta biết rõ Trương Nhất Nhất là bạn tốt nhất của Lâm Sở Sênh, chắc chắn cô sẽ tới nên vội ném giẻ lau đi chạy thẳng đến đây.
Vì quá sốt ruột nên ngay cả áo lông cô ta cũng không chịu mặc, chịu lạnh ở đây suốt một tiếng mới chờ được Lâm Sở Sênh.
Bảo vệ kéo Lâm Tiêu Tiêu đi một cách mạnh bạo, thẳng tay quẳng Lâm Tiêu Tiêu xuống đất. Cô ta định kéo cổ áo xuống quyến rũ đàn ông, nhưng chuẩn bị xong lại cảm thấy sai sai, tiền lương mấy người này có khi còn không bằng Mạnh Bằng cũng nên.
Về nhà với mấy người này còn bi thảm hơn là về với Mạnh Bằng.
Cô ta nghiến răng, vội sửa sang lại đầu tóc, lên trên không được thì xuống bãi gửi xe vậy, chưa biết chừng lại có thể gặp được kẻ nào đó có tiền ở đấy. Nhưng nào ngờ ở dưới bãi đỗ xe lại toàn là bảo vệ, đừng nói là quyến rũ, ngay cả đến gần người ta cũng khó.
Thật ra sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu, bảo vệ đã lập tức báo vào bộ đàm, “Alo, alo, Lâm Tiêu Tiêu đang đi qua, mọi người đề cao cảnh giác.” Thế là ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu Tiêu như nhìn kẻ trộm.
Phì!
Lâm Tiêu Tiêu nhổ một bãi nước bọt, xem ra hôm nay thế là xong rồi.
Cô ta kéo áo lại rồi vội vàng đi về nhà, không được để Mạnh Bằng phát hiện, nếu không thì sẽ lại bị anh ta đánh một trận.
Dù sao thì Mạnh Bằng chắc chắn sẽ không tin vào lý do xin lỗi kia.
Lâm Tiêu Tiêu tự động viên bản thân, hôm nay chưa có cơ hội thì sau này nhất định sẽ có. Cô ta còn trẻ, vẫn còn có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, nhất định không được từ bỏ.
Bây giờ, về nhà!
Lâm Tiêu Tiêu hạ quyết tâm, bước nhanh về phía nhà ga.
Đúng lúc đó thì một chiếc xe Bentley phát ra tiếng phanh chói tai, suýt chút nữa thì đâm phải Lâm Tiêu Tiêu, may sao mà nó kịp thời quẹo mạnh sang một bên, đâm thẳng vào hàng rào bảo vệ bên cạnh.