Thiên Kim Báo Thù

Chương 249: Hiếm lắm mới chủ động một lần



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Mạc ôm chầm lấy Lâm Sở Sênh, “Đồ vô lương tâm này, em không đến tìm anh thì anh đành phải đi tìm em thôi.” Tay anh vẫn còn bận rộn vò đầu Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh trừng mắt lên nhìn Thẩm Mạc rồi gạt tay anh ra khỏi đầu mình, nhưng sau đó Thẩm Mạc lại đặt tay lên, cố cứ gạt ra thì anh lại đặt lên, hai người cứ lặp đi lặp lại động tác này như hai đứa dở hơi

“Anh nói đi, có phải anh lại vừa bị nhà họ Thẩm chọc tức nên mới chạy đến đây nổi điên đúng không!” Rõ ràng là Lâm Sở Sênh hơi lo lắng cho Thẩm Mạc, nhưng tình cảnh bây giờ có vẻ như không hợp để nói chuyện tình cảm cho lắm.

Thẩm Mạc khẽ nhéo mũi Lâm Sở Sênh một cái, “Em cảm thấy ai có thể bắt nạt được anh?” Sau đó đột nhiên anh đặt tay lên ngực Lâm Sở Sênh, “Chỗ này của em có nhớ anh không hả?” Vốn dĩ không khí giữa hai người còn đang cũng như dây đàn, đột nhiên anh lại dịu dàng nói một câu nghe như tỏ tình

Lâm Sở Sênh mất tự nhiên quay đầu sang một bên, cô nhìn chân trời đang ửng đỏ ngoài cửa sổ, khẽ thì thầm một câu, “Không.”

A!

Sau đó cô lại hét lên một tiếng!

Hóa ra Thẩm Mạc lại cắn vào thịt của cô, hơn nữa lại còn cắn rất mạnh, Lâm Sở Sênh vội đưa tay ra che chỗ đó, đồng thời nhìn về phía Thẩm Mạc như đang nhìn một kẻ điên, “Anh là chó đấy à?” “Anh nhớ đồ vô lương tâm như em cả một đêm, vậy mà em lại không thèm để ý đến anh, anh thấy không công bằng!” Thẩm Mạc nhìn chằm chằm vào cổ Lâm Sở Sênh giống như đang nhìn một món gì đó cực kì ngon lành.

Lâm Sở Sênh bị anh nhìn đến mức cả da đầu run lên, cô vô thức đưa tay lên che mắt Thẩm Mạc.

Nhưng cô không thể không thừa nhận là tim cô vừa đập nhanh hơn, gì mà nhớ thương cả đêm, chứ chẳng lẽ cả đêm qua anh không ngủ?

Á?

Trong lúc Lâm Sở Sênh vẫn còn đang ngẩn người nghĩ vẩn vơ thì tay cô đã bị Thẩm Mạc túm xuống, cố định ra đằng sau lưng, đôi môi nóng bỏng của anh dường như muốn thiêu đốt cô, vẻ cuồng nhiệt, ngang ngược ấy khiến cô chỉ có thể tập trung sự chú ý vào anh.

Lâm Sở Sênh dần nhắm mắt lại, nghe theo Thẩm Mạc, nâng đầu lên độ cao mà anh muốn

Dường như thế giới này chỉ còn lại mỗi hai người..

Cuối cùng Lâm Sở Sênh cũng được tự do, nhưng toàn thân cô đã mềm nhũn, cô đành dựa sát vào Thẩm Mạc, thầm dẹp những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình

Dây dưa như vậy xong, Lâm Sở Sênh mới để ý là vì trời đã sáng nên cũng có nhiều y tá đi qua đi lại, nhớ tới nụ hôn say sưa vừa rồi của hai người, mặt Lâm Sở Sênh lại nóng bừng lên.

Còn Thẩm Mạc thì vẫn đang chép miệng giống như còn rất vương vấn

“Cả đêm không ngủ, trong mồm toàn vị của nướu răng.” Thẩm Mạc dùng đầu ngón tay cái quẹt miệng một cái rồi làu bàu, giống như đang nói thầm một mình

Mặt Lâm Sở Sênh vốn đang đỏ bừng, ngay sau đó cô lập tức bình thường trở lại, trên đời này còn ai giải phá bầu không khí hơn Thẩm Mạc?

“Ai mượn anh ngửi cái mùi ấy chứ, thật là...” Lâm Sở Sênh đẩy Thẩm Mạc ra, túm tóc lại, chuẩn bị rời đi.

Thẩm Mạc đưa tay ra túm Lâm Sở Sênh, “Anh tự dính lấy em.” Sau đó anh thấp giọng cười, đột nhiên dùng sức ở tay, khiển Lâm Sở Sênh phải xoay một vòng theo lực tay của anh

Lâm Sở Sênh bị Thẩm Mạc dồn vào tường

Tiếng động này cũng đủ để tất cả những người đi ngang qua phải ghé lại nhìn, Lâm Sở Sênh vội vàng đẩy Thẩm Mạc ra, nhưng có vẻ như trong những lúc thế này thì giác quan của cô lại cực kì nhạy cảm, không biết có phải là do dựa vào Thẩm Mạc gần quá nên bị thân nhiệt của anh làm nóng, hay do bầu không khí này làm cô bối rối mà chóp mũi của Lâm Sở Sênh đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi

“Thẩm Mạc, anh định làm gì vậy? Thả em ra.” Chỗ Lâm Sở Sênh đang đứng vừa hay lại đối diện với hành lang, khi da mặt còn chưa đủ dày thì có chắc chắn sẽ từ chối chuyện này.

Đáng tiếc, Thẩm Mạc không hề cho cô cơ hội

Một nụ hôn càng bá đạo hơn ập đến

Lâm Sở Sênh bị ép buộc phải nhận nụ hôn này, nhưng lại sợ ánh mắt của người khác, từ đầu đến cuối cô đều trợn trừng mắt lên, cố gắng kìm chế cảm xúc vừa bị Thẩm Mạc khơi lên

“Không ai nói với em là lúc hôn môi thì phải nhắm mắt lại à?” Thẩm Mạc không vui nỉ non bên tai Lâm Sở Sênh, thầy cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, anh còn cắn thẳng vào vành tại cô.

cả người Lâm Sở Sênh bất giác hơi run lên

Thẩm Mạc từ lâu đã biết rất rõ những điểm nhạy cảm trên cơ thể Lâm Sở Sênh, anh có thể khiến cô mất kiểm soát rất dễ dàng.

Mắt cô bất giác nheo lại, nhưng trái tim cô đang thẩm đấu tranh với chính cơ thể mình

Mắt cô híp lại, mở ra, sau đó lại híp lại.

Có điều, cô càng làm vậy thì lại càng khiến người ta cảm thấy hưởng thụ hơn

Mãi cho đến khi Lâm Sở Sênh cảm nhận được tay của Thẩm Mạc đang dần hạ thấp xuống, chỉ còn một chút nữa thôi là sẽ chạm phải nơi riêng tư của cô

“Anh điên à!” Lâm Sở Sênh lập tức tỉnh táo, cô dồn sức vào tay, cũng không biết là vì sức lực của cô đột nhiên phát huy tác dụng hay vì là chuyện gì đó khác mà Thẩm Mạc lại bị cô đẩy lùi ra vài bước

Lâm Sở Sênh vừa sửa lại quần áo, vừa lo lắng nhìn những người đi ngang qua, cô chỉ sợ có người nào đó lại nhìn ra vẻ bất thường của mình, “Anh đừng có làm loạn ở đây!” Cuối cùng cô vẫn không quên hạ giọng trách móc Thẩm Mạc một câu.

Đôi má ửng hồng, dáng vẻ căng thẳng, giọng nói cố gắng hạ xuống mức thấp nhất có thể, không hề giống như đang mắng người khác, ngược lại cực kì quyến rũ.

Trái tim Thẩm Mạc hơi rung động, thật ra anh cũng không hề muốn làm chuyện gì cả, nhưng anh không thể nhịn nổi trước dáng vẻ quyến rũ này nên trực tiếp bề ngang người Lâm Sở Sênh lên.

“Thẩm Mạc, anh thả em xuống!” Lâm Sở Sênh đánh vào lưng Thẩm Mạc mấy cái, thật ra cô vẫn không dám gây tiếng động quá lớn, sợ ba Trương hoặc mẹ Trương đi ra lại thấy, nên cô cố ý gằn giọng, định dùng khí thế của mình để dọa ngược lại Thẩm Mạc

Nhưng cuối cùng Thẩm Mạc lại làm ngơ, không để ý đến

Anh ôm Lâm Sở Sênh ra ngoài, sau đó mở cửa xe, nhét cô vào

“Anh đã chờ em cả đêm rồi, dù thế nào thì em cũng phải đền bù cho anh.” Anh vừa tháo cúc áo sơ mi của mình, vừa giải thích một câu.

Mỗi lần thấy dáng vẻ này của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh đều có cảm giác bất an, xem ra lần này lại bị giày vò một trận rồi

Lâm Sở Sênh bất chấp việc nhìn mình liệu có chật vật hay không, cô vội lao người ra túm cửa xe bên cạnh.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì cả người cô đã bị Thẩm Mạc túm ngược lại, sau đó anh rất thuần thục cởi quần áo Lâm Sở Sênh ra.

“Thẩm Mạc, lát nữa về nhà rồi chúng ta chơi trò mới đi, bây giờ em muốn xuống xe đã!” Lâm Sở Sênh cực kì căng thẳng, cô nghĩ ngợi, cuối cùng cũng nghĩ ra được một câu mới, cũng không rõ là có phải một câu dụ dỗ hay không

Thật ra nói xong thì Lâm Sở Sênh cũng thấy hơi hối hận, nhưng dù có hối hận thì cũng đã muộn, Thẩm Mạc cười khinh bỉ một cái.

“Anh thấy ở bên ngoài cũng rất mới lạ mà, hay là chúng ta ra ngoài thử một lần?” Thẩm Mạc làm động tác mở cửa xe

“Anh thả em ra đi, tối em sẽ đại chiến năm trăm hiệp với anh!” Lâm Sở Sênh nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ cái gì thì nói cái đó

Nhưng cuối cùng cô lại bị Thẩm Mạc cười nhạo, anh vỗ vỗ vào sau lưng cô, “Cũng đã đại chiến năm trăm hiệp rồi mà em còn nghĩ nhiều nhỉ, anh phải ra sức hơn nữa mới được, nếu không thì sẽ không hầu hạ nổi em mất!” Thẩm Mạc thản nhiên nói.

Lâm Sở Sênh vừa định quay người lại, thương lượng tử tế với anh thì lại bị anh thúc mạnh một cái, cô không nhịn được hét toáng lên

Hét xong, Lâm Sở Sênh thấy ánh mắt Thẩm Mạc đỏ bừng, lòng cô hơi run lên, dù là trong lúc này nhưng cô vẫn còn có ý định muốn chạy trốn.

Lâm Sở Sênh vừa khẽ cử động, Thẩm Mạc đã lập tức dùng sức véo mạnh eo Lâm Sở Sênh, sau đó cả người anh lại càng dùng sức hơn khiến Lâm Sở Sênh quên hết trời đất

Cảm xúc mạnh qua rồi mà chân Lâm Sở Sênh vẫn còn hơi run run, mà bản thân Thẩm Mạc thì lại rất bình tĩnh sửa sang lại quần áo, sau khi sửa soạn xong cho mình thì anh lấy một bộ quần áo của Lâm Sở Sênh từ phía bên cạnh, đặt trước mặt cô.

Lâm Sở Sênh nhìn thoáng qua quần áo của mình, thầm cảm thấy rõ ràng là tên cầm thú Thẩm Mạc này suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện này, nếu không thì anh còn để sẵn quần áo của cô trên xe làm gì chứ? Thẩm Mạc hoàn toàn không để ý đến đôi mắt tràn đầy vẻ oán hận của Lâm Sở Sênh, bàn tay anh lần theo chân cô, tiến sâu vào.

Vốn dĩ Lâm Sở Sênh còn đang chuẩn bị nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, nhưng lại bị động tác kia của Thẩm Mạc dọa sợ, đôi mắt nhỏ mơ màng lập tức tỉnh táo lại, “Thẩm Mạc, đủ chưa hả!”

Cả người Lâm Sở Sênh vốn không còn tí sức lực nào, nhưng không hiểu cô lấy sức ở đâu ra mà ngồi bật dậy.

Thấy Lâm Sở Sênh bị mình dọa thành như vậy, tâm trạng của Thẩm Mạc cực kì tốt, bất kì người đàn ông nào cũng thích việc phụ nữ bị mình thuần phục trên giường, “Anh chỉ định sửa soạn lại cho em thôi, lát nữa em muốn xuống xe còn gì? Em yên tâm đi, anh sẽ không làm nữa đâu.”

Vốn dĩ những câu thế này đều rất bình thường, nhưng trong lúc nói, Thẩm Mạc còn đưa tay ra vỗ vỗ vào chỗ kia của Lâm Sở Sênh, “Anh sẽ làm từ từ, dùng một lần rồi hỏng thì sẽ ảnh hưởng đến sau này, làm vậy chẳng thà để ngày nào cũng dùng thì hơn.” Đồ bỉ ổi!

Lúc ở trên giường, Thẩm Mạc đúng là một tên bỉ ổi!

Lâm Sở Sênh nhanh chóng dịch sang chỗ khác, cố định tránh xa chỗ này ra, nhưng làm vậy thì lại để lộ chỗ cô vừa ngồi..

Thẩm Mạc nở một nụ cười sâu xa, anh cười ha hả mãi không thôi

Lâm Sở Sênh vốn định mắng Thẩm Mạc mấy câu, nhưng cuối cùng lại bị nụ cười ác ma này làm đỏ bừng hết mặt mũi, cô vội vàng mặc quần áo tử tế lại, mở cửa xuống xe, hít thở không khí

Vốn dĩ hai người phải xuống từ hai bên, nhưng Thẩm Mạc thích dính vào người Lâm Sở Sênh, anh dịch người theo, khăng khăng muốn đứng mặt đối mặt với Lâm Sở Sênh.

“Thẩm Mạc, kiếp trước anh là một tên lưu manh, hai đời không chạm vào phụ nữ à?” Lâm Sở Sênh tức giận bước sang phải một bước, trước giờ cô chưa thấy ai giống Thẩm Mạc cả.

“Đúng vậy!” Vốn dĩ chỉ là một câu mắng người, kết quả Thẩm Mạc lại nghiêm túc gật đầu thừa nhận, “Anh đã tìm hại kiếp rồi, cuối cùng cũng tìm được em, anh muốn ở bên em mọi lúc mọi nơi, giải tỏa nỗi tương tư này.”

Lâm Sở Sênh khoanh tay trước ngực, quay ngoắt mặt sang một bên, không thèm để ý đến lời cằn nhằn của Thẩm Mạc, như thể anh đã gặp phải chuyện gì kì lạ vậy.

Thấy biểu cảm của Lâm Sở Sênh như vậy, Thẩm Mạc chỉ lơ đễnh cười cười, sau đó duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay cô

“Sao vậy?” Hai người vừa tiếp xúc da thịt với nhau, Lâm Sở Sênh lập tức như bị điện giật, thậm chí cô còn nhảy dựng về phía sau một bước, nếu Thẩm Mạc không bắt lấy nhanh thì chắc cô đã nhảy xa như một chú thỏ mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.