*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mà đã không thể chống lại nên ba Lâm quyết định cứ để lại ấn tượng tốt trước mặt người ngoài đã.
Những người xung quanh đều xì xào bàn tán, vừa nãy vẻ mặt ba Lâm chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Sở Sênh, sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ hiền lành này rồi?
“Ông đồng ý rồi thì hôm nay chúng ta kí hợp đồng luôn đi, tránh việc sau này hai bên lại phải chạy qua chạy lại mất thời gian.” Lâm Sở Sênh cười cười, thu dọn lại cái bàn, chỗ vừa nãy kí hợp đồng Thẩm Thị, lại biến thành bãi chiến trường rồi.
Ba Lâm nghiệm mặt lại, muốn tỏ vẻ không sao cả nhưng thật sự không thể giả vờ nổi: “Sao lại vội thế, soạn hợp đồng không phải3là chuyện ngày một ngày hai, vả lại ba cũng đồng ý với con rồi, còn có thể lừa con sao?” Nói cho cùng, ba Lâm vẫn muốn kéo dài thời gian.
Lâm Sở Sênh lắc đầu: “Ông không cần lo, hợp đồng tôi đã nghĩ xong rồi, mà các nhân viên công chứng cũng đã xem qua rồi, không vi phạm pháp luật, không vi phạm đạo đức kinh doanh, ông đọc qua đi, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký luôn.” Lâm Sở Sênh nói xong, đưa bút và hợp đồng đến trước mặt ba Lâm.
Ba Lâm dùng hết công lực để giữ nguyên biểu cảm bình tĩnh như bây giờ.
Nhưng mà, về cơ bản thì ông không rõ trên hợp đồng viết gì, điều duy nhất ông nhận thấy đó là con số bốn0mươi phần trăm rất nổi bật
Hít sâu một hơi, cảm giác buồn bực trong lòng không thể nói ra thành lời được, thể mới biết, hóa ra mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Lâm Sở Sênh.
“Con đọc đi, nếu không có vấn đề gì thì bây giờ ba ký!” Ba Lâm đưa hợp đồng trên tay cho Vu Thiếu Tuấn, nói rõ từng chữ một
Còn cây bút viền vàng được làm từ kim loại tốt nhất, viền vàng, rất chắc chắn mà Lâm Sở Sênh đưa cho ba Lâm, ông ta dùng một tay bẻ gãy
Vu Thiếu Tuấn nhận hợp đồng, cũng đọc đại khái vài lần, nhìn qua thì bản hợp đồng này đúng như những gì Lâm Sở Sênh đã nói, không có bất kì vấn đề gì
Nhưng mà Vu Thiếu Tuấn vẫn không muốn5ký
“Đây là chuyện rất lớn, tốt nhất là để cho các nhân sự cấp cao của Lâm Thị xem đã rồi hẵng tính tiếp.” Vu Thiếu Tuấn cười cười với các phóng viên trong phòng, sau đó dùng hai tay đưa hợp đồng đến trước mặt Lâm Sở Sênh
Lâm Sở Sênh liếc xéo qua Vu Thiếu Tuấn: “Thời buổi này có nhiều người không biết thân biết phận nhỉ, từ bao giờ thì người ngoài lại có thể khoa tay múa chân về quyền quyết định nội bộ Lâm Thị vậy!”
Một câu khiến sắc mặt Vu Thiếu Tuấn lúc đó lúc trắng.
Ba Lâm ôm tim, ánh mắt bắt đầu hoa lên, hơi thở trở nên nặng nề hơn
Ông ta đưa tay với lấy hợp đồng: “Được rồi, tôi ký!” So với số tiền kia thì ông ta để ý4đến tính mạng của mình hơn.
Ông ta sợ nếu ở cùng một chỗ với Lâm Sở Sênh thêm nữa thì mình sẽ bị tức chết mất
Bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng đuổi Lâm Sở Sênh đi mà thôi.
Cầm cây bút mới mà người giúp việc đưa lên, ba Lâm phóng khoáng viết tên mình dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Ba Lâm ký xong, tiện tay ném luôn bút xuống đất, quay lưng lại với Lâm Sở Sênh, không thể giả vờ tỏ vẻ ôn hòa với cô nữa.
“Đúng rồi, gần đây tôi khá sợ phiền phức, mặc dù trên này có chữ kí của ông rồi nhưng tôi mong là Tiêu Tiêu cũng kí một chữ vào đây, để sau này cô ta không làm ầm ĩ lên, lại khiến mọi người đều xấu9mặt.” Lâm Sở Sênh nói xong, cực kì vui vẻ nhờ người giúp việc lấy thêm một cây bút khác đến.