Thiên Kim Báo Thù

Chương 255: Người phụ nữ của tôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ vì Trương Nhất Nhất yêu cầu như vậy nên khiến nhiều người trong giới nói Trương Nhất Nhất là người yêu tiền, danh tiếng của cô ấy thật sự rất tệ.

Lại thêm chuyện với nhà họ Lục trước kia, coi như Trương Nhất Nhất đã từng kết hôn rồi.

Thậm chí có không ít người còn gọi Trương Nhất Nhất là xe buýt.

Nhưng mà cũng có người đã nhìn trùng quan hệ của Trương Nhất Nhất và Lâm Sở Sênh, nên vì công ty mình mà sẵn lòng đến xem mắt.

Lâm Sở Sênh càng nghe lại càng cảm thấy cay mắt hơn.

Nếu nói Trương Nhất Nhất là người chỉ nghèo yêu giàu thì có đánh chết Lâm Sở Sênh cũng sẽ không tin.

Cô từ từ nhắm mắt lại, Trương Nhất Nhất đã từng nói, tình yêu đã không còn là thứ quá cần thiết, nhưng cô ấy vẫn đi xem mắt đúng hẹn, vậy thì chỉ còn một khả năng đó là vì ba mẹ Trương.

Trương Nhất Nhất từng nói, mẹ Trương không tin là Trương Nhất Nhất có thể gặp được một người khiến cô ấy rung động nữa, nên chắc có lẽ Trương Nhất Nhất cũng đã từ bỏ rồi.

Nhưng sức khỏe của hai ông bà kém như vậy, chắc chắn cô ấy phải làm gì đó để khiến hai người bớt lo hơn.

Cách làm này của Trương Nhất Nhất tuy ngốc nghếch, nhưng thật sự là cách làm hiệu quả nhất.

Có lẽ cô ấy xem mắt là để gặp mặt người có duyên, lại còn là người ngang hàng với mình, rất giống yêu cầu chọn con rể của một gia đình bình thường.

Biết đâu cứ tìm như vậy, rồi một ngày nào đó, cô ấy sẽ thật sự gặp được một người cũng có nhu cầu tương tự mà hai bên lại nhìn nhau không thấy phiền.

Lúc mở mắt ra, Lâm Sở Sênh cũng chỉ có thể thở dài một hơi, người kiêu ngạo như Trương Nhất Nhất lại chọn cách làm như vậy, thật đau lòng biết bao.

Vậy mà mỗi lần gặp nhau, Trương Nhất Nhất vẫn ra vẻ vô tư cười đùa giống như trước kia.

Điều này lại càng khiến Lâm Sở Sênh thầm hạ quyết tâm muốn để Trương Nhất Nhất phải có mặt tại trường quay.

Lâm Sở Sênh lập tức liên hệ với trợ lý đặc biệt, bảo anh ta hỗ trợ tuyên truyền cho chương trình kia, nhất định phải tăng sức ảnh hưởng của nó lên mức cao nhất có thể.

Đến buổi chiều, tổ sản xuất đã gửi cho cô kịch bản cụ thể và những câu hỏi sẽ xuất hiện trong chương trình.

Vốn dĩ chương trình của bọn họ là chương trình truyền hình trực tiếp, các khách mời đến tham gia cũng cần phải diễn tập trước.

Nhưng bây giờ người được mời là Lâm Sở Sênh, bọn họ không dám đưa ra yêu cầu này, chỉ có thể viết ra quá trình diễn ra chương trình, các câu hỏi và một số tình huống bất ngờ có thể sẽ gặp phải rồi đưa cho Lâm Sở Sênh.

Tất nhiên câu hỏi cũng đã được bộ phận quan hệ công chúng của MC thông qua trước.

Vốn dĩ Lâm Sở Sênh tham gia chương trình này cũng là vì có mục đích riêng, cô muốn thông báo vài tin tức có vẻ như không đáng chú ý và không quan trọng lắm qua phương tiện truyền thông của chính phủ.

Nhưng bây giờ cô lại nghĩ đến Trương Nhất Nhất, cho nên không thể không cân nhắc đến vấn đề tỉ suất người xem.

“Mấy câu hỏi này đều quá bình thường, không có gì đáng chú ý cả.” Lâm Sở Sênh nhíu mày lại, xem lần lượt hết từng câu hỏi, vừa lắc đầu vừa nói ra ý kiến của mình.

Người bên phía truyền thông nghe xong lời của Lâm Sở Sênh suýt nữa thì kích động đến mức bật khóc.

Có vài vấn đề bọn họ muốn hỏi nhưng lại không dám lên tiếng, nên cứ thể bị phòng quan hệ công chúng của MC cắt mất.

Người bên truyền thông ai cũng kích động muốn nói hết câu hỏi của mình ra, nhưng lại sợ kích động quá sẽ dọa Lâm Sở Sên nên phải dặn đi dặn lại chính mình là phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.

Cô ta hít sâu một hơi, “Cô xem, giới hạn cuối cùng của cô là ở đâu?” Người bên phía truyền thông cũng biết tính của Lâm Sở Sênh, nên cứ thể hỏi thẳng vào vấn đề.

“Không có giới hạn.” Lâm Sở Sênh nói xong liền ném hết kịch bản đang xem dở lên bàn, “Đơn vị truyền thông các cô cũng khá chuyên nghiệp về mặt này, đừng hỏi tôi nữa, nếu muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng tại trường quay.” Thấy Lâm Sở Sênh nói như vậy, người bên phía truyền thông suýt thì nhảy dựng lên: “Được, cảm ơn cô, chúng tôi nhất định sẽ khiến số này phá kỷ lục người xem.” Lâm Sở Sênh gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Cô định bảo bọn họ rời đi rồi nhưng đột nhiên lại như nhớ ra điều gì đó, vẫy tay bảo người kia đợi một chút, “Đúng rồi, các cô tuyên truyền vẫn chưa đủ, không hề hấp dẫn chút nào, tôi cảm thấy khán giả xem chương trình này sẽ phân bố ở nhiều nhóm người khác nhau, không thể chỉ coi đây là chương trình phỏng vấn dành riêng cho những người trong ngành kinh doanh xem được.” Lâm Sở Sênh chỉ tay, “Thế này đi, lúc quảng cáo, các cô thêm cả chuyện trước kia vào, mấy chuyện bên lề ấy, chẳng hạn như tuổi thơ của tôi, rồi cả Vu Thiểu Tuần nữa.”

Lần này thì người bên phía đơn vị truyền thông không thể giấu được nụ cười nữa, bọn họ không ngờ là Lâm Sở Sênh lại thật sự làm đúng như những gì cô đã nói, không hề có giới hạn, “Vâng, vâng, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.” Nói xong, đối phương kích động nhảy chân sáo đi ra ngoài, nhảy đến tận cửa ra vào rồi mới nhớ ra làm vậy có vẻ ảnh hưởng không tốt lắm đến hình tượng của bản thân nên vội tranh thủ chỉnh đốn lại tác phong, thẳng lưng rời đi.

Lâm Sở Sênh cũng chẳng buồn để ý đến biểu hiện của đối phương, bây giờ cô chỉ quan tâm đến số lượng người xem mà thôi.

Tất nhiên, mấy người bên phía truyền thông cũng không để Lâm Sở Sênh phải thất vọng, nào là nữ vương giới kinh doanh lần đầu tiên đáp lại chuyện bị đá, rồi những ám ảnh tâm lý về tuổi thơ, một loạt các chủ đề rất hấp dẫn đã được ra lò.

Sau khi Thẩm Mặc xem xong, người trong công ty đều nghĩ là anh sẽ tức giận, mà đúng là Thẩm Mặc cũng đã nghiêm mặt lại, nhưng anh cũng chỉ hỏi xem Lâm Sở Sênh đã gặp ai.

Sau đó thì không nói thêm gì nữa.

Điều này khiến cho trợ lý lâu năm của Thẩm Mặc càng cảm thấy khó hiểu, Thẩm Mặc làm vậy là sao? Không bình thường, rất không bình thường.

Thẩm Mặc đã chuẩn bị nhìn máy tính rồi, nhưng người đến báo cáo vẫn chưa rời đi, “Sao, có việc gì à?” Anh vừa ngẩng đầu lên hỏi vừa nhanh tay bấm chuột.

Đối phương lắc đầu, định đi rồi nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy mình nên nói gì đó: “Sếp, chuyện này chúng ta không nhúng tay vào à?” Thẩm Mặc nghe xong cũng chỉ cầm cốc lên nhấp một ngụm nước, uống xong anh nhớ đến Lâm Sở Sênh, nhớ đến cảnh lần trước cô rót nước cho mình, người Thẩm Mặc lập tức có phản ứng khác thường.

Anh liếc nhìn cánh cửa đặc biệt, chỗ đó đã lâu lắm rồi chưa được mở ra.

Thẩm Mặc thầm cảm thấy khó chịu, nếu Lâm Sở Sênh ở công ty thì chắc chắn bây giờ anh đã vào đó giải tỏa một lúc rồi.

Thẩm Mặc không vui đặt mạnh cốc nước xuống bàn.

Cấp dưới thấy vậy liền nghĩ chắc Thẩm Mặc giận rồi.

Nghĩ lại thì cũng đúng, chẳng có người đàn ông nào có thể chịu nổi việc người phụ nữ của mình nhắc đến người đàn ông khác, huống chi là người kiêu ngạo như Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc không biết mấy người cấp dưới đang nghĩ gì, chỉ tập trung nghĩ đến Lâm Sở Sênh, một lúc sau anh mới chú ý đến việc mình đang ở cùng phòng với bọn họ, anh mất tự nhiên xoay ghế, nhớ đến câu hỏi mấy người kia rồi nói: “Được rồi, cô ấy muốn làm gì thì cứ kệ cô ấy, không chỉ là ở công ty, trong nhà cô ấy còn lớn hơn cả tôi.” Thẩm Mặc nói câu này như đang phàn nàn, nói xong anh liền giơ tay lên, ra hiệu cho cấp dưới ra ngoài.

Lúc này mấy người kia liền trợn to mắt, trong mắt bọn họ thì Lâm Sở Sênh có được ngày hôm nay đều là dựa vào Thẩm Mặc.

Nhất là khi cổ không đi làm thì địa vị chắc chắn sẽ thấp hơn trước kia.

Nhưng lần nào Thẩm Mặc nói chuyện cũng có vẻ như đang còn ẩn chứa ý gì đó khác.

Sau khi ra ngoài, cả đám đều xúm lại trước mặt trợ lý đặc biệt, hỏi xem thế này là sao.

Trợ lý nhìn xung quanh một lượt rồi vội ho khan một tiếng: “Mọi người vẫn chưa nhìn ra à? Sếp của chúng ta là thê nô đó.” Điều này đúng là khiến người ta được mở rộng tầm mắt, Thẩm Mặc yêu chiều vợ là sự thật, nhưng đột nhiên bảo anh là thê nô thì đúng là khiến người ta cảm thấy khó mà chấp nhận nổi.

Trợ lý đặc biệt vỗ vai người đứng ngay cạnh mình, “Sau này để ý hơn một chút, trong công ty này, người không nên động vào nhất chính là bà chủ của chúng ta, sau này đừng có mà bép xép về mấy chuyện này nữa.” Trợ lý đặc biệt vừa nhắc như vậy, cấp dưới liền bắt đầu toát mồ hôi lạnh, Thẩm Mặc che chở cho Lâm Sở Sênh như thế, nếu có lần sau nữa, chắc anh sẽ đuổi việc bọn họ mất.

Vì MC đang trong thời gian chỉnh đốn và cải cách nên những người có thể phụ trách được nhiều phương diện đã được điều đi làm tổng giám đốc công ty chi nhánh, còn mấy người mới lên thì cũng đều là các nhân vật mới làm việc khá xuất sắc.

Họ cũng khá kinh sợ Lâm Sở Sênh, nhưng vẫn không kính trọng cô bằng những người đi trước.

“Xi!” Trợ lý đặc biệt vừa nói xong thì nhân viên kinh doanh mới nhận chức cũng có thể coi là một nhân tài lập tức tỏ thái độ khinh thường.

Nhìn thái độ này của đối phương, trợ lý đặc biệt lắc đầu: “Thỏ con mới sinh không sợ hổ.” Nói xong anh ta liền chắp tay ra sau lưng rồi rời đi.

Câu nói này khiến đối phương xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng đến tận cổ.

Nguyên văn câu này là “nghé mới sinh không sợ hổ”, nếu nói câu này thì ít ra còn khiến người nghe cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vì nghé bò vẫn còn có sức mạnh.

Những thủ thì khác, nếu đứng trước mặt hố thì sẽ run như cầy sấy, chỉ có hai chữ để miêu tả là “tìm chết“.

Hơn nữa, còn là tìm chết một cách ngu ngốc.

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy nhân viên kinh doanh này cũng có chút bản lĩnh, còn tự xưng là muốn làm Lâm Sở Sênh thứ hai, cực kì có tiềm năng, lại là người được Thẩm Mặc tin tưởng nhiều nhất.

Mấy người kia rụt cổ lại, vội vàng về vị trí của mình.

Nhân tài kinh doanh kia tức tối giậm chân tại chỗ, quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của Thẩm Mặc, như thể vừa thẩm đưa ra quyết định gì đó rất lớn lao, sau đó xoay người, nhanh chóng rời đi.

Lâm Sở Sênh nhận được điện thoại của Thẩm Mặc, nhưng anh lại không hỏi về chuyện phỏng vấn mà nói là muốn ra nước ngoài một chuyển, đến giao thừa anh sẽ quay về ăn Tết với cô.

Lâm Sở Sênh cũng chỉ có thể cười đồng ý, thật ra trong lòng cô cũng tự biết rõ.

Thẩm Mặc làm vậy là đang bày tỏ sự bất mãn của mình, ở nước ngoài không có Tết âm lịch, có việc gì gấp cần phải xử lý cũng là chuyện rất bình thường, nhưng theo như những gì Lâm Sở Sênh biết, gần đây công ty không hề có việc gì cần Thẩm Mặc phải giải quyết cả.

Lâm Sở Sênh thở dài, thế là hôm nay trừ việc chăm con, cô còn phải nghĩ xem nên nịnh nọt Thẩm Mặc thế nào, phải biến tấu lời xin lỗi của mình ra làm sao, cô cũng tự hiểu rõ chuyện này là do cô xử lý không chu toàn.

Lâm Sở Sênh vẫn còn đang buồn phiền thì Trương Nhất Nhất đã gọi điện đến, “Cậu bị lừa đá vào đầu à? Chương trình gì cũng nhận? Bây giờ cậu còn thiếu tiền à?” Vừa có người nghe máy, Trương Nhất Nhất đã mắng chửi Lâm Sở Sênh một tràng dài.

Lâm Sở Sênh bất giác để điện thoại ra xa tại một chút, lát sau không nghe thấy tiếng mắng chửi nữa mà thay vào đó là tiếng gọi “Alo, alo...” của Trương Nhất Nhất, bây giờ cô mới đặt điện thoại lên đùi, “Quảng cáo miễn phí mà, ngu gì không dùng, nhân tiện cũng nâng cao danh tiếng cho MC luôn.” Trương Nhất Nhất nghe giọng điệu ung dung này của Lâm Sở Sênh, cảm thấy tức đến ê răng, “Trong mắt cậu chỉ có tiền thôi.” Nói xong, Trương Nhất Nhất liên tắt máy.

Lâm Sở Sênh nhìn điện thoại cười, cô biết Trương Nhất Nhất đang sốt ruột cho mình, nhưng bản thân cô cũng rất sốt ruột cho cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.