*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ba Lâm lại trợn mắt lên, một lúc lâu sau mới khó khăn nói: “Lên mời cô chủ xuống!”
Phòng ngủ của Lâm Tiêu Tiêu không thể chứa được nhiều người thế này, mà ba Lâm rất hiểu tính tình của Lâm Tiêu Tiêu, nếu ít người vào đó, ông ta sợ Lâm Tiêu Tiêu sẽ lỡ lời nói ra điều gì đó
Ông ta nghĩ kĩ rồi, bây giờ nhiều người như vậy, dù sao cũng áp chế được Lâm Tiểu Tiểu vài phần.
Rất nhanh, Lâm Tiêu Tiêu đã được người giúp việc khiêng xuống, nhưng mà cô ta vẫn kịp thay một bộ quần áo khác
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy quần áo màu trắng đen thứ nhất là quá nghiêm túc và trang trọng, thứ hai là có điểm xui, hơn nữa lại còn có cảm giác như mặc đồ tang cho mẹ Lâm,3sao cô ta có thể chịu nổi chứ?
Lúc nãy vừa đi lên phòng, việc đầu tiên cô ta làm là thay quần áo, mặc dù không phải là màu đỏ thẫm mà là hồng nhạt, nhưng nhìn vẫn không hợp với đại sảnh toàn màu trắng này.
Sắc mặt ba Lâm lại thay đổi, như thể đây là lần đầu tiên ông cảm thấy Lâm Tiêu Tiêu không hiểu chuyện như vậy
“Ba, ba gọi con xuống có chuyện gì vậy?” Lâm Tiêu Tiêu vừa thấy Lâm Sở Sênh còn chưa đi, lập tức có cảm giác như cả người bị ai đâm dao vào
Hơn nữa, Vu Thiếu Tuấn còn đang nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, mặc dù ánh mắt anh ta toàn là thù hận, nhưng trong giây lát, Lâm Tiêu Tiêu không nhìn ra điều ấy, nếu chỗ này không có nhiều0người như vậy, chắc chắn Lâm Tiêu Tiêu đã tiến lên cào nát mặt Lâm Sở Sênh ra rồi.
“Ký vào hợp đồng kia đi.” Bây giờ ba Lâm chỉ muốn làm nhanh cho xong việc, rất thẳng thắn đưa bản hợp đồng cho Lâm Tiêu Tiêu
Lâm Tiêu Tiêu nghi ngờ nhận lấy, đến khi đọc kĩ nội dung bên trong, cô ta trừng mắt lên nhìn ba Lâm với ánh mắt không thể tin nổi, sau đó dường như có một vũ trụ nhỏ nổ tung, cô ta quăng hợp đồng đi, hét lên: “Không thể nào!” Giọng hét chói tai đến mức khiến tất cả mọi người muốn bịt tai lại!
“Muốn con đồng ý cho Lâm Sở Sênh có được Lâm Thị thì con thà chết còn hơn!” Lâm Tiêu Tiêu nói xong, vẫn còn tức giận, nhảy phắt ra khỏi cáng cứu5thương, giẫm giày cao gót xuống hợp đồng nằm dưới sàn.
Lâm Sở Sênh khoanh tay trước ngực, nhìn hành vi chua ngoa chợ búa của Lâm Tiêu Tiêu giống như đang xem trò vui
Đợi đến khi Lâm Tiêu Tiêu thẩm mệt, động tác cũng chậm lại, cô mới lạnh lùng mở miệng: “Tiêu Tiêu, Lâm Thị là một tay mẹ tôi gây dựng, tôi chỉ quay lại lấy những gì mình nên có mà thôi, bây giờ tôi cũng chỉ muốn thông báo với cô một tiếng, cô muốn sớm có quyền lên tiếng trong Lâm Thị thì chẳng bằng ngồi cầu cho ông Lâm sớm mất đi, rồi dùng thân phận người thừa kế của cô để nói chuyện với tôi xem nên chia cổ phần thế nào.”
“Mày câm miệng ngay!” Lâm Tiêu Tiêu tức đến mức đỏ hết mặt lên, chỉ thẳng4vào Lâm Sở Sênh: “Con đĩ này, mày mơ mộng hão huyền, mày mơ mộng hão huyền, tạo liều mạng với mày!” Có lẽ bây giờ Lâm Tiêu Tiêu đang nổi điên lên đến cảnh giới cao nhất, giống hệt như chó điên, trừ cắn người ra thì không biết làm gì khác!
Vu Thiếu Tuấn vốn đang đứng ngẩn người, bị ánh đèn flash của các phóng viên đánh thức, anh ta lập tức giữ chặt lấy Lâm Tiêu Tiêu
Dù thế nào thì bây giờ Lâm Tiêu Tiêu vẫn là vợ anh ta, Lâm Tiêu Tiêu mất mặt thì mặt mũi anh ta cũng chẳng biết để vào đâu được nữa.
“Buông tôi ra, anh buông tôi ra! Vu Thiếu Tuấn, anh hối hận vì trước kia đã bỏ cô ta rồi chứ gì, hối hận vì người trước kia bị xe tông không phải9là tối đúng không?” Lâm Tiểu Tiểu không thoát nổi khỏi vòng tay của Vu Thiếu Tuấn, chỉ có thể trút hết cơn giận lên đầu anh ta.
Vu Thiếu Tuấn rất muốn đưa tay ra bịt miệng Lâm Tiểu Tiểu lại, không cho cô ta nói linh tinh nữa, nhưng dưới bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào mình, Vu Thiếu Tuấn đành dùng hết sức, túm Lâm Tiêu Tiếu lên lầu.
Nhưng hiển nhiên là Vu Thiếu Tuấn đã đánh giá thấp sức mạnh của một người đàn bà điên, anh ta không thể túm nổi Lâm Tiêu Tiêu đi dù chỉ một chút!