*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhìn vẻ mặt cười mà như không cười của Lâm Sở Sênh, Lý Chí Thành mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, “Hơn nữa, Bắc Kinh cách đây xạ như vậy, còn chưa xử lý được thì nhà họ Cam đã phát hiện ra rồi tiêu hủy sạch chứng cứ cũng nên.” Lâm Sở Sênh đã nghĩ kĩ về vấn đề này rồi, “Nếu anh lo lắng về tốc độ làm việc của cấp trên thì cứ đến thẳng của Ủy ban kiểm tra kỷ luật làm ầm lên đi.” Bây giờ nhà nước đang thắt chặt quản lý, bộ phận này khá đáng tin cậy.
Lý Chí Thanh nhìn ba mẹ Trương Nhất Nhất rồi ngồi lặng thinh.
Nói thật, anh ta không dám! Đây không phải là chuyện đùa, nếu may mắn làm xong việc thì có thể cứu được Trương Nhất Nhất ra, tất nhiên nhà họ Cam sẽ không đến mức sụp đổ vì chuyện này, nhưng chắc chắc bọn họ sẽ bị cảnh cáo.
Còn ngộ nhỡ không may mắn thì sao, làm ầm ĩ nơi đó lên, không những có thể bị bắt đi, lỡ bị mấy đặc công canh gác ở đó coi là phần tử khủng bố rồi cho một phát súng thì sẽ đi đời nhà ma
Chuyện như vậy chắc chắn không thể làm được.
“Chuyện này..
Cho dù hôm nay cứu được Nhất Nhất thì cô cũng sẽ bị kết thù, kết oán với nhà họ Cam, sau này cũng không thể tránh được việc bị nhà họ đến làm phiền, cô làm nhiều trò như vậy chẳng bằng đồng ý với Cam Cửu, cả hai nhà cứ thể bình yên vô sự không được à?” Lý Chí Thành không muốn hi sinh, nhưng lại sợ ba mẹ Trương Nhất Nhất có ý kiến, cho nên anh ta bắt đầu làu bàu
Lâm Sở Sênh cảm thấy phiền, vẻ mặt cô không còn ôn hòa như vừa nãy nữa, “Nếu tôi đồng ý với Cam Cửu mà hắn ta trả người về thì tôi còn phải chuốc lấy phiền phức như vậy làm gì?”
Bị Lâm Sở Sênh quát lớn, Lý Chí Thành không dám nói gì nữa.
Lúc này ba Trương mới hiểu ra, trước kia ông còn cảm thấy thằng nhóc này có gì đó là lạ, nhưng bây giờ thì ông nhìn thấy rõ rồi, tình cảm của anh ta với Trương Nhất Nhất là giả
Thậm chí, ba Trương còn cảm thấy chuyện uống thuốc lần trước cũng chỉ là một âm mưu của Lý Chí Thành
Nếu Lý Chí Thành thật sự vì Trương Nhật Nhất mà không mang đến chuyện sống chết của bản như những gì anh ta đã thể hiện, vậy thì bây giờ anh ta sẽ không nhiều chuyện như vậy rồi
Giả dối, tất cả đều là giả dối!
Mọi người thường nói trong họa tất có phúc, mặc dù chuyện lần này là tai họa đối với Trương Nhất Nhất, nhưng cuối cùng lại thấy rõ được bản chất của một người, cũng may là Trương Nhất Nhất chưa cưới người này, “Nó không cần đi đâu, tôi đi!” Ba Trương đứng dậy
Trương Nhất Nhất còn ở trong ổ lưu manh của Cam Cửu ngày nào thì còn nguy hiểm ngày ấy
Hơn nữa, cho dù lần này dỗ được Cam Cửu, nhưng ngộ nhỡ lần sau Cam Cửu lại có mâu thuẫn với Lâm Sở Sênh thì sao, hắn sẽ lại đến bắt Trương Nhất Nhất tiếp
Kiểu gì cũng có chuyện, chi bằng cứ làm lớn một lần cho nhà họ Cam biết là nhà họ Trương cũng không dễ trêu vào
Ba Trương nghĩ kĩ rồi, cùng lắm thì không cần công ty nữa, cả nhà đi di cư, dù sao thì cũng tốt hơn là ngày nào cũng phải sống trong lo lắng, sợ hãi
“Ấy ấy, bác trai đừng xúc động.” Lý Chí Thành có thể nhìn ra là bây giờ ba Trương đang rất tức giận, anh ta vẫn còn chưa muốn buông tha cho nhà họ Trương nên vội vàng tiến đến an ủi ba Trương một câu.
Ba Trương hừ lạnh một tiếng, không buồn để ý đến anh ta
Mẹ Trương không nhịn nổi nữa, tức giận, “Nhà chúng tôi còn có việc, không tiền mấy người được.” Bà vừa nhấc tay lên, người giúp việc lập tức tiến đến.
“Bác gái nghe cháu giải thích đã.” Lý Chí Thành nhìn ra được, nếu hôm nay không giải quyết tốt chuyện này thì bao nhiêu công sức cố gắng của anh ta suốt thời gian qua coi như đổ sông đổ bể hết.
Mẹ Trương xoay người, không muốn để ý đến Lý Chí Thành
“Được, tôi đi
Chỉ cần có thể cứu Nhất Nhất thì làm gì tôi cũng chịu.” Lý Chí Thành cắn răng, hạ quyết tâm
“Con trai, con điên rồi.” Ba mẹ Lý nắm chặt tay Lý Chí Thành, hỏi bằng vẻ không thể tin nổi
Thấy Lý Chí Thành không chịu động đậy, mẹ Lý khóc lóc ầm ĩ, “Mấy người đang ép con tôi chết đấy hả?” “Cút!” Lần này mẹ Trương điên tiết thật rồi, bà túm lấy cây lau nhà từ tay người giúp việc đang dọn dẹp gần đây, giơ lên, “Mấy người có cút đi không? Cút xa ra cho tôi!” Mẹ Trương giống như đang phát rổ, cầm cây lau nhà đánh thẳng vào người trước mặt mình.
Tất nhiên, loại người như ba mẹ Lý chắc chắn sẽ không để cho bà đánh trúng, hai người vội dắt tay Lý Chí Thành đi ra ngoài
Đuổi được người nhà họ Lý đi rồi, mẹ Trương ngồi sụp xuống đất, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại
Trước kia thì không nói làm gì, bây giờ Trương Nhất Nhất đã xảy ra chuyện rồi mà cả nhà họ còn làm như đang xem kịch vui thì ai mà chịu nổi
Huống chi trong số họ còn có người mà Trương Nhất Nhất muốn cưới.
“Sở Sênh, bây giờ phải làm gì, cháu cứ nói cho cô chú biết, miễn là cứu được Nhất Nhất thì dù có phải liều cái mạng già này cô chú cũng sẵn lòng.” Ba Trương vẫn còn băn khoăn chuyện đi làm ầm lên, dù không ai quan tâm đến con gái ông nhưng chắc chắn ông sẽ không từ bỏ.
Lâm Sở Sênh lắc đầu, “Chủ Trương, chuyện này không cần cô chú phải ra mặt, cháu đến để thông báo cho cô chú biết là nếu Cam Cửu đã lấy Nhất Nhất ra để uy hiếp cháu thì chắc chắn Nhất Nhất vẫn còn đang an toàn, hai người cứ bình tĩnh đi ạ
Lát nữa, cháu sẽ đến gặp Cam Cửu để nói chuyện.”
Mặc dù bây giờ mấy lời an ủi này cũng không có tác dụng gì, nhưng dù sao thì vẫn hơn là không nói ra.
“Có chuyện gì thì cháu cứ nói, chỉ cần nằm trong khả năng của cô chú thì cô chú nhất định sẽ giúp đỡ cháu
Nếu tên Cam Cửu kia đưa ra điều kiện quá đáng quá thì cháu không cần phải đồng ý, chú có thể tự liều cái mạng già này.” Ba Trương nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không yên lòng, dặn dò cô vài câu.
Con gái mình là người, con gái nhà người khác cũng là người, suy bụng ta ra bụng người, ông không thể làm nổi mấy chuyện thiếu đạo đức được
Lâm Sở Sênh gật đầu, cô không nói nhiều, vội vàng rời đi
Trên đường đi, Lâm Sở Sênh gọi điện cho Thẩm Mạc, “Anh còn tưởng em định gạt anh sang một bên.” Vừa nghe máy, Thẩm Mạc lập tức nói mỉa Lâm Sở Sênh một câu.
Nghe thấy Thẩm Mạc nói như vậy, Lâm Sở Sênh cũng thầm hiểu, xem ra anh đã biết tin rồi, Lâm Sở Sênh cười khổ một tiếng, “Sao có thể chứ, chuyện cũng không lớn lắm, em đến gặp cô chú trước.”
Đầu dây bên kia, Thẩm Mạc hừ lạnh một tiếng, “Về công ty ngay cho anh, chuyện này anh sẽ xử lý giúp em.” Lâm Sở Sênh cười cười, “Không cần, em có cách giải quyết chuyện này rồi, anh không cần ra mặt đâu
Em gọi điện về để báo cho anh là em muốn ăn mì, anh có thể về nhà nấu mì cho em được không?” “Ăn mì? Anh thấy em là muốn ăn dưa chuột thì có.” Thẩm Mạc tiếp lời Lâm Sở Sênh
Lâm Sở Sênh gãi đầu, không hiểu ý của Thẩm Mạc cho lắm, “Không đâu, thật ra em không thích ăn dưa chuột.” Lâm Sở Sênh ngây thơ trả lời.
Lái xe vừa nghe đến hai chữ “dưa chuột” bèn liếc nhìn Lâm Sở Sênh một cái.
Lâm Sở Sênh cảm thấy lái xe này hơi là lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
“Sao thế? Sợ dưa chuột lớn quá nên thích ăn cà rốt à?” Bên phía Thẩm Mạc còn có cả tiếng gõ bàn phím.
Lần này, Lâm Sở Sênh mà còn không hiểu nữa thì đúng là cô bị đần thật rồi
Nghĩ đến ánh mắt kì lạ vừa nãy của lái xe, mặt Lâm Sở Sênh đỏ bừng lên, “Anh bị điên à!” Mặc dù cô đang mắng người nhưng lại không có một tí uy hiếp nào, “Anh có thể nghĩ cách bảo Vương Phi đến chỗ em không?” Cô vội nói vào vấn đề chính, chấm dứt đề tài này.
“Được, nhưng em còn chưa nói cho anh biết, em thích ăn cà rốt hay dưa chuột.” Thẩm Mạc có vẻ vẫn rất cố chấp với chủ đề này
Tút tút! Bên này Lâm Sở Sênh không muốn nói nhảm nữa, trực tiếp cúp điện thọai
Trong lúc đợi Vương Phi, Lâm Sở Sênh sắp xếp người theo kế hoạch của mình.
Không thể không thừa nhận, người của Thẩm Mạc có hiệu suất làm việc rất cao, chưa đầy một tiếng đồng hồ, bọn họ đã làm xong tất cả chuyện mà Lâm Sở Sênh sai bảo, cả đám ngồi đợi Vương Phi chậm chạp đi đến
Mãi đến tận năm giờ, Vương Phi mới xuất hiện, trên tay cô ta còn cầm một tập tài liệu, không biết Thẩm Mạc đã nói gì với Vương Phi mà cô ta lại nghiêm túc đến vậy.
Lâm Sở Sênh sắp xếp Vương Phi ngồi trên xe của mình, cô ta cũng chẳng buồn chào hỏi, vừa lên xe đã ngồi yên rồi nhắm mắt lại
Vương Phi không muốn nói chuyện, Lâm Sở Sênh cũng không để ý, mọi người đông đủ, cô bắt đầu xuất phát đi đến điểm hẹn với Cam Cửu, đại khái có khoảng hơn mười chiếc xe nối đuôi nhau
Chỗ Cam Cửu hẹn Lâm Sở Sênh đến cũng không phải là nơi vắng vẻ khó tìm gì, mà là biệt thự tư nhân của hắn ở thành phố Thanh.
Đoàn xe của Lâm Sở Sênh vừa đến cửa ra vào, lập tức có người ngăn cản, đúng lúc này thì Cam Cửu cũng gọi điện thoại cho cô, “Tôi đã nói là một mình cô đến, cô dẫn theo nhiều người như vậy để làm gì
Lâm Sở Sênh, tôi nói cho cô biết, cô mà dám giở trò với tôi thì bây giờ tôi sẽ lập tức cho người ngủ với con bé kia!”
Lâm Sở Sênh lơ đễnh cười cười, “Sao thế, Cửu gia sợ à?” “Có cái rắm!” Cam Cửu không nhịn được, bắt đầu chửi bậy.
Lâm Sở Sênh để điện thoại ra xa tại, “Vậy thì việc gì anh phải đến ý đến mấy chuyện này, Cửu gia muốn nói chuyện riêng với tôi thì tôi nhất định sẽ làm theo lời hẹn, hơn nữa, bây giờ người của tôi còn đang ở trong tay anh
Tôi đến là để cầu xin Cửu gia, nếu đi tay không thì không tốt lắm, những người phía sau tôi đều đến đây là để tặng quà cho anh đấy.” Dù Lâm Sở Sênh đang nói thật hay nói dối thì Cam Cửu vẫn cảm thấy rất thích thú
“Tất cả mọi người xuống xe kiểm tra.” Tất nhiên là Cam Cửu vẫn rất cảnh giác, không phải cứ nói vài câu là có thể lừa được hắn.
Lâm Sở Sênh lập tức đồng ý, vừa cúp điện thoại, cô liền xuống xe đầu tiên
Những người xuống từ xe phía sau đều là nữ, nói đúng hơn thì tất cả đều là mỹ nữ ăn mặc mát mẻ
“Được rồi, mấy chiếc xe thừa kia đi trước đi, xem ra Cửu gia bị chúng ta dọa sợ rồi, bây giờ còn không dám cho vào nữa kìa.” Trước mặt đàn em của Cam Cửu, Lâm Sở Sênh muốn nói gì thì nói
Lâm Sở Sênh vừa nói xong, trừ chiếc xe mà cô đi đến thì những xe khác đều rời đi cả.
Bọn họ làm ầm lên như vậy rồi mà Cam Cửu còn khăng khăng không cho vào thì chắc chắn sẽ càng khó coi hơn
Đối với đám Cam Cửu, đây chính là mất mặt! Nếu để chuyện này truyền ra bên ngoài thì chắc chắn sẽ bị các anh em cười cho thối mũi!
Cửa mở ra, Lâm Sở Sênh dẫn các cô gái đi vào giống như tú bà ở thời cổ đại
Lúc đi vào, Lâm Sở Sênh ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, giống như đây là chuyện gì đó rất đáng tự hào, còn Vương Phi thì từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi thấp đầu xuống, cô ta cảm thấy đi giữa nhóm người này thực sự rất mất mặt
Trong nháy mắt, Vương Phi cảm thấy Lâm Sở Sênh giống như một kẻ côn đồ, hoàn toàn không xứng với sự nho nhã của Thẩm Mạc.
Biệt thự của Cam Cửu không quá lớn, nhưng lại được xây dựng rất khí thế, dù sao thì loại người như hắn cũng chẳng có mắt thẩm mĩ gì, cái gì quý thì dùng, cho nên nghĩ một lúc, cuối cùng Lâm Sở Sênh chỉ có thể dùng từ “khí thế” để hình dung sở thích đặc biệt của Cam Cửu.
Vào đến bên trong, Lâm Sở Sênh thật sự hơi sửng sốt, Cam Cửu ngồi chính giữa, đằng sau là một bức tường được trang trí, bên trái là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ, còn ở giữa thì treo hai thanh kiếm.