Thiên Kim Báo Thù

Chương 262: Có liên quan đến tôi sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mẹ Vân vừa nói xong, nước mắt liền trào ra.

Mẹ Vân khóc như vậy khiến Lâm Sở Sênh càng không tiện nói gì nữa.

Kể cả có nói gì thêm thì mẹ Vân cũng sẽ lại lấy chuyện cơ thể hiện giờ của Vân Lyra nói, dù sao thì Lâm Sở Sênh cũng không muốn nhắc tới chuyện này.

“Bác xem bác nói đi đâu vậy chứ, chỉ là Thẩm Đại còn quá nhỏ, bác xem nếu không thì cứ thể này đi, bác giúp con bé giữ thứ này trước, chờ đến khi con bé trưởng thành, bác lại cho con bé, như vậy không phải sẽ càng ý nghĩa hơn sao?” Dù sao thì mẹ Vân cũng là bậc cha mẹ, nhất là khi ở đây có nhiều người như vậy, Lâm Sở Sênh chắc chắn phải nói dễ nghe để giữ thể diện cho bà.

Lâm Sở Sênh đã nói như vậy rồi mà khuôn mặt của mẹ Vân vẫn sa sầm, mãi không chịu dịu xuống, vẫn khăng khăng nói, “Trưởng thành có quà của trưởng thành.

Hôm nay cô phải nhận thứ này, nếu cô không nhận thì chính là vả vào mặt tôi.”

Mẹ Vân nói như vậy, tựa như không còn chỗ để cứu vãn.

Có điều Lâm Sở Sênh vẫn không muốn nhận.

Cô nhìn Vân Ly, “Bác gái khách sáo quá rồi.

Vân Ly, anh thấy thế nào?” Vân Ly có vẻ khó xử.

Anh ta nhìn mẹ Vân, rõ ràng là sắp mở miệng khuyên nhủ nhưng cuối cùng lại nói một câu ngược lại: “Nhận đi, dù sao cũng không phải là người ngoài, không cần chú ý nhiều như vậy.” Thật ra nếu là tính cách trước đây của Vân Ly, dù Lâm Sở Sênh có muốn gì, anh ta cũng đều bằng lòng cho cô.

Những kiểu lấp lửng của Vân Ly ngày hôm nay dường như chẳng ăn nhập gì với tính cách của anh ta cả.

Từ đầu đến cuối, Lâm Sở Sênh đểu không có phản ứng gì, cứ bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn Vân Ly.

Còn Vân Ly, có lẽ cũng biết là không ổn nên cứ cúi đầu không dám nhìn vào mắt Lâm Sở Sênh.

“Được, vậy cung kính không bằng tuân lệnh, tối thay Thẩm Đại cảm ơn sự yêu mến của bác.” Trước sau gì Thẩm Mặc cũng phải nói ra lời này.

Cho dù là con gái hay là vợ, anh đều sẽ không buông tay.

Thẩm Mặc vừa nói xong, đề tài này cũng coi như qua.

“Được rồi, được rồi, đến lúc cho con bé chọn đồ rồi.” Trương Nhất Nhất thúc giục tiến hành hoạt động tiếp theo, bầu không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Thật ra Trương Nhất Nhất không định nói những lời này, thế nhưng lúc trước khi cơ thể của Vân Ly còn chưa khỏe lại, cô còn đánh người ta, ít nhiều gì cũng có chút ngại.

Giờ cô lên tiếng cho qua chuyện cùng xem như xong.

Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai rất được coi trọng ở một vài nơi.

Mọi người đều khá hăng hái, ai cũng vội lấy đồ ra, đồ vật liên quan đến thể thao, khiêu vũ, ống nghe, thậm chí còn có người bỏ nhân dân tệ vào, xem như là đủ các loại ngành nghề.

Sau đó đặt Thẩm Đại vào giữa đống đồ, xem con bé thích cái gì, nghề nghiệp trong tương lai có khả năng sẽ có liên quan đến thứ mà con bé cầm vào.

Thẩm Đại chăm chú nhìn, nhiều món đồ chơi xếp quanh thành vòng tròn, con bé rất phấn khích vỗ tay, sau đó chuẩn bị đi tới.

Dù sao thì con bé đi cũng chưa vững, mới đi hai bước đã ngã xuống, cuối cùng dứt khoát bò đi.

Mọi người mở to mắt nhìn Thẩm Đại bò tới gần một xấp tiền, nhưng khi đến nơi thì con bé lại dừng lại, cẩn thận nhìn, còn lấy tay chạm vào.

Ngay khi mọi người cho rằng Thẩm Đại sẽ lấy tiền thì con bé lại tiếp tục bò đi.

Đúng vậy, Thẩm Đại trực tiếp bò ra khỏi vòng tròn đồ vật.

Bởi vì nghi thức còn chưa kết thúc cho nên tất cả mọi người đều lùi ra sau nhìn xem Thẩm Đại muốn chọn cái gì.

Thẩm Đại cứ thế bò, cuối cùng dừng lại trước một ngăn kéo.

Đứa bé mới ở độ tuổi này chắc chắn không mở ngăn kéo ra được.

Lâm Sở Sênh vội đi tới giúp đỡ, cô mở ngăn kéo ra xem, bên trong là một cây súng lục đồ chơi được làm khá giống thật do Trương Nhất Nhất tặng lúc trước.

Vừa nhìn thấy cây súng, Thẩm Đại liền nở nụ cười lấy cây súng lục đồ chơi ra.

Lâm Sở Sênh bất đắc dĩ vô trán mình một cái, ngay cả cô cũng quên mất việc này.

Hôm qua thấy Thẩm Đại cầm cây súng lục chơi, Lâm Sở Sênh sợ bé con bị thương nên mới cất vào ngăn kéo.

Chính Lâm Sở Sênh cũng quên, không ngờ Thấm Đại lại có thể nhớ rõ ràng như vậy.

Những người có mặt ở đó đều lúng túng cười.

Trong xã hội văn minh, vậy mà bạn lại nói bạn thích sủng.

“Nữ trung hào kiệt!” Một lúc lâu sau, mọi người bỗng lên tiếng.

“Bồi dưỡng cho thật tốt, biết đâu nhà họ Thẩm có thể có một nữ tướng quân đấy!” Những người này chỉ nói lời hay mà thôi, dù sao thì nói tham gia quân đội làm tướng quân cho dễ nghe, chứ chẳng lẽ lại đi nói là lăn lộn trong giới xã hội đen như bậc cha chú của nhà họ Thâm.

Đương nhiên, trong lòng những người ở đây đều cảm thấy đúng là người của nhà họ Thẩm có khác, có cái gốc từ trong xương cốt.

Chỉ có Lâm Sở Sênh tỏ vẻ buồn phiền.

Dù sao thì không chỉ có nhà họ Thẩm, mà ngay chính Cam Cửu cũng lăn lộn trong giới xã hội đen.

Cô thở dài, quả nhiên cái thứ đồ chơi này có liên quan đến gen.

Lâm Sở Sênh không vui vẻ một chút nào với kết quả này.

Một cô gái mà lại đi đánh đánh giết giết cái gì? Bản thân cô đã đấu đá nửa đời người, cô chỉ hi vọng đứa trẻ của thế hệ tiếp theo không vất vả giống như cô.

Còn Thẩm Mặc lại vô cùng vui vẻ, ôm Thẩm Đại hôn liên tục, “Quả nhiên, con giống ba!” Thẩm Mặc vừa nói như vậy, những người vây quanh đều nở nụ cười, chỉ có Lâm Sở Sênh là lườm nguýt Thẩm Mặc.

Thấy vẻ không vui trên mặt Lâm Sở Sênh, Thẩm Mặc ôm Thẩm Đại đi tới, “Sau nay hai chúng ta cùng nhau bảo vệ mẹ của con, nếu không thì người khác sẽ ức hiếp mẹ của con.” Dứt lời, anh kéo đầu Lâm Sở Sênh, hôn lên trán cô một cái.

Thấy cảnh Thẩm Mặc hôn Lâm Sở Sênh, Thẩm Đại vô cùng phấn khích huơ tay cười liên tục.

Thật là cảnh người một nhà hạnh phúc vui vẻ hòa thuận.

Người khác đều nhìn gia đình Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt chúc phúc, chỉ có Vân Ly và mẹ Vân là có phần hụt hẫng rõ ràng.

Nhưng mà nghi thức vẫn phải tiếp tục, không thể vì để ý tới ai mà đoạt mất quyền lợi hạnh phúc của Thẩm Đại được.

Nhất là lúc cùng nhau cắt bánh kem, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Đại đỏ lên vì phấn khích.

Cuối ngày hè ở thành phố Thanh luôn có cảm giác oi bức.

Mặc dù Thẩm Đại sinh ra trong ngày thế này, nhưng mà khi đó con bé phải ở trong lồng giữ nhiệt.

Tính ra thì cũng không được tính là trải qua mùa hè.

Cho nên mùa hè đầu tiên người ta nói là khá khó sống, cần phải chú ý nhiều hơn chính là mùa hè này.

Thẩm Đại ăn xong thì được đưa cho người giúp việc chăm sóc, phải tắm rửa thường xuyên, không thể để nóng quá, tránh để con bé bị nổi mẩn ngứa.

Lại thêm về thể chất của Thẩm Đại, không thể mở điều hòa quá thấp, nếu không ra ngoài chơi sẽ rất dễ bị cảm lạnh.

Sau khi giao con cho người giúp việc, Lâm Sở Sênh lại cảm thấy không yên tâm, bèn tự mình đi theo.

Nếu không phải nghe thấy tiếng ồn, Lâm Sở Sênh cũng sẽ không ra ngoài.

Vừa ra tới nơi, Lâm Sở Sênh thấy Thẩm Mặc đang gọi người đưa Vân Ly đến bệnh viện, trên đầu Vân Ly toàn là máu, còn có một đám người vây quanh Trương Nhất Nhất và mẹ Vân, sắc mặt người nào người nấy đều rất khó coi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Sở Sênh chen vào, hỏi một câu.

“Nếu hôm nay không cho tôi một câu trả lời rõ ràng thì bà già này sẽ không đi đâu hết.” Mẹ Vân tức giận ném cây gậy chống đi, bà tựa người vào tường, trưng ra dáng vẻ không để yên chuyện.

Trương Nhất Nhất cũng có vẻ rất tức giận, cô trừng mắt nhìn mẹ Vân, cảm tưởng như muốn nhào lên đánh nhau bất cứ lúc nào, lại còn tức giận tới mức đôi môi run rẩy, nói không nên lời.

Xem ra là không thể hỏi hai người này được rồi, Lâm Sở Sênh chỉ có thể hỏi thăm một vài người giúp việc.

Người giúp việc cũng không thấy rõ là chuyện gì, lúc đầu mọi người đang chơi tưng bừng vui vẻ, rồi đột nhiên mẹ Văn hộ to lên, sau đó liền thấy đầu Vân Ly chảy máu rồi ngất xỉu.

Sau đó nữa, mẹ Vân nói là do Trương Nhất Nhất đấy, muốn Trương Nhất Nhất giải thích rõ ràng, nhưng Trương Nhất Nhất không chịu thừa nhận chuyện này có liên quan tới cô.

Bởi vì chỗ này ngay sát nhà vệ sinh, chắc chắn là không có camera giám sát, còn mọi người thì chơi ở bên ngoài, không ai rảnh rỗi qua bên này nhìn WC, cho nên không có người nào nhìn thấy tận mắt, đều là lời nói của người trong cuộc.

“Sở Sênh, tôi biết cô gái này có quan hệ tốt với cô, tôi cũng biết cô gái này từng đánh con trai của tôi.

Ngày hôm nay, ngay trước mặt cô, tôi muốn hỏi cô gái này là con của tôi đã làm chuyện gì mà để cho cô ta hận nó như vậy?” Mẹ Vân trừng mắt, nói từng câu từng chữ rất rõ ràng.

Chuyện Trương Nhất Nhất đánh Vân Ly không phải bí mật.

Cho nên tình huống trước mắt rất bất lợi với Trương Nhất Nhất.

Hơn nữa Trương Nhất Nhất cũng có động cơ ra tay.

Từ lúc mẹ Vân vào đây là biết kiểu gì cũng có chuyện rồi.

Trương Nhất Nhất là bạn thân của Lâm Sở Sênh, cô ấy không thể nhìn nổi thái độ của mẹ Vân, Trương Nhất Nhất và mẹ Vân cãi nhau cũng là chuyện rất bình thường.

Trương Nhất Nhất nổi tiếng nóng tính, lần trước có thế tức giận lỡ tay đấy Vân Ly, lần này cũng có thể.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách Trương Nhất Nhất ra tay với bệnh nhân.

Vân Ly được coi là con cưng của trời, mà lại bị thương ở chỗ đó chỉ còn là nửa đàn ông.

Ngay cả Lâm Sở Sênh cũng phải nhường nhịn anh ta.

Trương Nhất Nhất thật sự không nên xúc động như vậy.

“Hôm nay đúng là cô Trương không đúng, cô nói xin lỗi bà Vân đi, mọi người đều là bạn bè, đừng gây chuyện để rồi ai cũng khó coi.

Vào lúc này, chúng ta nên nhìn xem vết thương của cậu Vân có nặng hay không mới là quan trọng nhất.” Trợ lý đặc biệt ra mặt giảng hòa, muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, để tránh làm cho Lâm Sở Sênh khó xử.

“Tôi không đẩy anh ta!” Tính cách của Trương Nhất Nhất rất ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện mình không làm.

“Không phải cô đẩy, chẳng lẽ là con trai của tôi tự mình ngã? Cô có muốn mời cảnh sát tới đây, để nhìn xem cảnh sát có thể ngã thành như vậy hay không?” Mẹ Vân cũng nổi giận, lên tiếng gào khóc ầm ĩ.

Trương Nhất Nhất tức giận ứa nước mắt, “Rõ ràng là bà đẩy!“.

Trương Nhất Nhất còn chưa nói xong, mẹ Vân đã nở nụ cười, “Tôi đẩy con trai của tôi? Tôi bị điên hay sao hả? Bịa chuyện mà cũng bịa chuyện không đáng tin nữa!” Đúng vậy, về lời nói của Trương Nhất Nhất, đừng nói là người khác, cho dù là những người thân thiết ở đây đều không mấy tin tưởng.

Vân Ly là con trai duy nhất của mẹ Vân, mà mẹ Vân lại đẩy Vân Ly vỡ đầu chảy máu, nói thế nào cũng không hợp lý.

“Bởi vì bà có mục đích xấu xa.

Nếu bà thật sự quan tâm con trai bà thì bà đã đuổi theo con trai bà từ lâu rồi, làm gì còn có tâm tư ở đây tranh cãi ầm ĩ với tôi.” Trương Nhất Nhất lập tức nói ra chỗ không hợp lý.

Ai ngờ mẹ Vẫn nghe xong liền trực tiếp ném cây gậy chống đi, “Đúng vậy, cô nói đúng, tôi ước gì để cho con trai của tôi chết đi, tôi sẽ đi bóp chết nó ngay bây giờ đây để vừa lòng cô!” Mẹ Vân nói xong, cũng không biết bà lấy sức lực từ đầu, đẩy đám người vây quanh ra.

Trước khi đi, bà còn không quên quay đầu lại nhìn Lâm Sở Sênh, “Lâm Sở Sênh, cô vĩnh viễn nợ con trai tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.