Thiên Kim Báo Thù

Chương 27: Đào hố



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Tiêu Tiêu đang nói hằng thì bị ba Lâm tát một cái.

Cái tát này, ba Lâm đã dùng hết mười phần sức lực

Tát xong, Lâm Tiếu Tiếu lập tức ngã xuống đất, lỗ tai ù đi, không nghe thấy gì nữa, chỉ có thể ngỡ ngàng dùng cặp mắt không thể tin nổi nhìn ba Lâm.

Lâm Tiểu Tiếu lớn lên trong sự yêu chiều của ba Lâm, tát như vậy, bản thân ông ta cũng rất đau lòng

Nhưng đây cũng là tốt cho Lâm Tiểu Tiểu, người đàn ông năm đó ngủ với mẹ Lâm, là do mẹ kể Lâm tìm đến, thậm chí cả cái chết của mẹ Lâm cũng là do mẹ kế Lâm sắp xếp

Cho nên, để chuyện này không bị lộ ra ngoài, ông đành phải để Lâm Tiểu Tiêu chịu uất ức.

Ba Lâm không thể chịu nổi ánh mắt rưng3rưng của Lâm Tiêu Tiêu, chỉ có thể quay lưng lại với cô ta, thậm chí còn có chút cảm giác bất lực: “Đưa cô chủ lên lầu đi.” Sau khi phân công người hầu xong, ông mới nhìn về phía Lâm Sở Sênh: “Chuyện của Lâm Thị do một mình ba quyết định, nếu con còn lo lắng gì thì ba sẽ viết cam đoan cho con, ba sẽ để Tiêu Tiêu giữ một chức vụ có cũng được mà không có cũng chẳng sao ở Lâm Thị, con bé sẽ không làm phiền con nữa.”

Nhìn qua thì đây là một cách xử lý rất công bằng, nhưng mà đây chỉ là cách mà ông ta nghĩ ra để bảo vệ con gái mình mà thôi.

Lâm Sở Sênh thầm nhắc nhở chính mình, người đàn ông trước mắt chỉ là ba của Lâm Tiêu Tiêu0thôi, không hề liên quan gì đến cô hết.

Lâm Sở Sênh khẽ gật đầu: “Ông Lâm đã nói vậy rồi thì tôi cũng không có ý kiến gì nữa

Tất nhiên là ông cũng không cần lo lắng về việc tôi sẽ so đo tị nạnh gì với Tiêu Tiêu đâu

Suy cho cùng thì việc quá so đo với con gái của kẻ thứ ba cũng hạ thấp thân phận của tôi.”

Lâm Sở Sênh không phải là kiểu người hào phóng, mà còn cực kì so đo

Lâm Tiêu Tiêu nói mẹ cô là đĩ điếm, cô cũng muốn để mọi người biết rõ, con gái của kẻ thứ ba thì có tư cách gì để phán xét người khác chứ

Sắc mặt ba Lâm lại thay đổi, ông cúi người xuống nhặt bản hợp đồng bị ném dưới đất lên, song cũng mượn thời khắc này để giải5phóng bớt cảm xúc phẫn nộ trong lòng mình

Đến khi điều chỉnh lại cảm xúc, ba Lâm mới đứng lên, đồng thời thu dọn lại hợp đồng

“Nếu không có chuyện gì khác nữa thì tôi xin phép không tiên các vị” Ba Lâm siết chặt tay lại, không còn chút sức lực nào để đối phó nữa.

“Tôi vẫn còn một việc nữa.” Trước giờ, Lâm Sở Sênh không phải là loại người biết điều.

Những lời này của Lâm Sở Sênh suýt nữa thì chọc thủng phần cảm xúc mà ba Lâm vừa điều chỉnh lại, dù vậy, lời nói của ba Lâm vẫn còn có chút phẫn nộ: “Còn chuyện gì?”

Lâm Sở Sênh ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng tầng hai đóng chặt, vẫn mỉm cười khéo léo như cũ: “Lúc nãy bà ngoại lo cho sức khỏe của Tiêu Tiêu nên mới ở lại đây,4nhưng bây giờ nhìn lại thì có vẻ thân thể Tiêu Tiêu không có vấn đề gì nữa rồi, tôi nghĩ vẫn nên đón bà ngoại mình đi thì hơn, nếu không thì bà không quên cuộc sống chỗ này, ở lại đây cũng không thoải mái.”

Một câu nói mà Lâm Sở Sênh như tát vào mặt ba Lâm vô số cái

Đầu tiên, trong đầu ba Lâm có cảm giác là ông ta vừa bị Lâm Sở Sênh tính kế, nhưng mà biểu hiện vừa nãy của Lâm Tiêu Tiêu thì người mù cũng sẽ không nói đây là một người bị thương.

Ba Lâm bắt đầu cảm giác miệng mình có vị gì đó ngai ngái, trước kia xem ti vi, còn tưởng người ta làm quá lên, bây giờ thật sự cảm nhận được, trên đời này đúng là có chuyện tức đến ói máu

“Sở9Sênh, con nói lời này làm ba mất vui đấy, ba con chúng ta là người một nhà, là sự thật không thể thay đổi được

Đây là nhà của con, cũng là nhà của bà ngoại con, bà ở lại đây vài ngày cũng đâu có sao.” Hiểm lắm mới thấy ba Lâm ăn nói dịu dàng đến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.