*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cô lắc đầu, không nghĩ ra được chuyện này thì cứ để sau đi.
Ngồi lên ghế quản lý, Lâm Sở Sênh cảm thấy khí thế của mình khác hẳn lúc nãy, chẳng trách tại sao người cổ đại lại thích tranh đoạt nhau ngôi vị hoàng đế
Chưa bàn đến chuyện quyền lợi, chỉ cần ngồi xuống cái ghế ấy thôi là đã có cảm giác khác hẳn rồi.
“Có vấn đề gì, mọi người có thể cùng nhau thảo luận.” Lâm Sở Sênh bắt đầu cuộc họp, Vương Phi mới ngồi xuống chỗ mình, ghi chép lại nội dung cuộc họp như trước kia.
Vốn dĩ, trưởng phòng thu mua đang có chuyện muốn nói với Thẩm Mạc, bây giờ Thẩm Mạc lại không có ở đây, không nói chuyện này ra thì việc lại càng gấp rút hơn, nhưng nếu nói ra thì chắc chắn sẽ phải cãi nhau với Lâm Sở Sênh
Trưởng phòng thu mua suy nghĩ hết lần này đến lần khác, nhìn sang Vương Phi ngồi cạnh, đành nhân lúc mọi người đều ở đây, đánh cược một ván.
Tôi có vấn đề muốn nói.” Trưởng phòng thu mua bỗng nhiên ra hiệu với mọi người, “Chắc hẳn mọi người đều đã nghe đến chuyện Thẩm Thị chúng ta hợp tác với Vụ Thị
Hơn nữa, họ còn giành được vị trí doanh nghiệp cung ứng dựa trên cơ sở giá cả của Vu Thị thấp hơn giá thị trường rất nhiều và hợp đồng bồi thường cực kì cao
Trong tình huống này, có thể nói Vu Thị đã bất chấp mọi thủ đoạn, tôi đề nghị hủy bỏ hợp đồng này.”
Đa số mọi người đều gật đầu với lời nói của trưởng phòng thu mua
Nói thật, khi nhìn thấy tin tức, họ cũng cảm thấy không thể tin nổi và càng thấy Lâm Sở Sênh quá lớn mật, chuyện này mà cũng dám nói ra ngoài như vậy
Lần này, Lâm Sở Sênh không tỏ thái độ gì, chỉ khẽ gật đầu, ý bảo trưởng phòng thu mua nói tiếp.
Trưởng phòng thu mua có cảm giác càng nói càng nắm chắc phần thắng, lại hơi hất mặt lên, “Chuyện này không hẳn là trái pháp luật nhưng chắc chắn là trái với đạo đức kinh doanh, theo tôi được biết, bây giờ có rất nhiều công ty đang có ý định liên danh để khiếu nại chuyện này, tất nhiên, Vu Thị mới là nhân vật chính, nhưng Thấm Thị là một xí nghiệp đứng đầu trong nước, nếu chuyện này xảy ra cũng sẽ ảnh hưởng không ít đến chúng ta.”
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng trưởng phòng thu mua nói cực kì có lý
Lâm Sở Sênh không nhịn được, gõ gõ tay xuống bàn, “Ồ, vậy thì cách giải quyết của anh là gì?” Cô chau mày, dường như đang rất nghiêm túc cân nhắc chuyện này, nhưng tuyệt đối không để ai có vẻ mặt đùa cợt
Trưởng phòng thu mua hằng giọng một cái rồi mới nói tiếp: “Tôi đề nghị Thẩm Thị chủ động hủy bỏ hợp đồng
Để tỏ lòng chứng minh, Thẩm Thị hủy bỏ hợp đồng rồi bồi thường năm mươi triệu phí hủy hợp đồng, chủ yếu là để chỉ hướng gió cho các công ty khác trong nước.” Lần này, những người vẫn đang gật đầu lúc nãy không hề đồng tình chút nào, dù chuyện này có được kết luận như thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Thị vẫn là một xí nghiệp lớn, người bình thường chẳng ai dám nói đến việc vô duyên vô cớ bỏ ra cho người khác năm mươi triệu cả.
Dường như Trưởng phòng thu mua không nhận ra sắc mặt khác nhau của những người xung quanh, ông ta vẫn còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, lải nhải: “Hơn nữa, chuyện này nên để cho Chủ tịch Thẩm ra mặt, vậy thì mới có thể đạt được hiệu quả mà chúng ta cần.”
Chủ tịch Thẩm nghĩa là ba Thẩm Mạc – người sáng lập Thẩm Thị.
Bảo chủ tịch đích thân đứng ra xử lý chuyện này có vẻ không đúng quy cách cho lắm, mà trưởng phòng thu mua cũng tự hiểu chuyện này, bây giờ ông ta nói vậy, có lẽ là để nhắc nhở Lâm Sở Sênh, đồng thời đề danh tiếng của cô xuống.
Lâm Sở Sênh cười mà như không cười, nhìn chằm chằm vào trưởng phòng thu mua, “Bỏ ra năm mươi triệu? Không thể tin được đây lại là kế hoạch do một quản lý có kinh nghiệm nói ra.”
Nghe xong lời của Lâm Sở Sênh, trên mặt trưởng phòng thu mua ánh lên ý cười, như thể ông ta đang chờ cô nói ra lời này.