*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Lâm tổng, có cần sắp xếp người trong các bộ phận chuẩn bị không?” Trợ lý đặc biệt hỏi Lâm Sở Sênh.
Ở vị trí này, anh ta biết chắc phải tạo ra phản ứng thế nào với các việc xảy ra trong công ty.
Lâm Sở Sênh lập tức lắc đầu: “Không cần đầu tư vốn vào.
Bảo bọn họ liệt kê hết tất cả những thứ cần thiết và dự toán tiền vốn cho tôi trước tới mai.” Tuy trợ lý đặc biệt vẫn không thể hiểu rõ suy nghĩ của Lâm Sở Sênh, thế nhưng cô nói thế nào thì anh ta sẽ nghe như vậy.
Trợ lý đặc biệt vừa mở cửa định ra ngoài, Lâm Sở Sênh lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, bảo người ta đưa một chậu cây ráy vào phòng làm việc cho tôi.” Trên mặt trợ lý đặc biệt lại xuất hiện vẻ mặt kì lạ.
Vốn dĩ anh ta muốn nhắc nhở Lâm Sở Sênh, tuy cây ráy có tác dụng lọc không khí thể những thứ này có độc.
Có điều nghĩ lại thì anh ta lại cảm thấy mình cả nghĩ quá.
Nếu Lâm Sở Sênh đã muốn thứ này thì ít nhất cô cũng hiểu rõ nó dùng để làm gì.
Anh ta không thể nào đoán ra được suy nghĩ của cô.
Chuyện lớn cô làm sau khi đến nơi này không phải là thứ mà anh ta có thể nghĩ ra được.
Anh ta cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Điều may mắn là tuy rằng cây ráy có độc, thế nhưng cũng không độc đến mức có thể gây chết người.
Tốc độ làm việc của trợ lý đặc biệt rất nhanh, chỉ trong thời gian nửa tiếng đã cho người đưa cây đến.
Chọn cây như thế này, Lâm Sở Sênh khá hài lòng.
Quả nhiên người thế nào thì nhận tiền lương thể ấy là chính xác.
Bởi vì chuyện Lâm Sở Sênh sảy thai trước đó đã khiến công ty rất chú ý đến phương diện bảo vệ môi trường.
Ngoài có biện pháp xử lý ra thì bọn họ còn tiến hành đo lường.
Thậm chí khi tất cả mọi thứ đều bình thường, thế nhưng Thẩm Mạc còn đặt rất nhiều trầu bà vàng bên trong phòng làm việc của Lâm Sở Sênh.
Mà cây ráy trợ lý đặc biệt chọn lại gần giống những cây trầu bà vàng kia, trợ lý đặc biệt đặt cây ráy xen lẫn vào trong đống trầu bà vàng, nếu không nhìn kĩ thì tuyệt đối không thể nhận ra được sự khác nhau.
Sau khi đặt xong, Lâm Sở Sênh càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.
Lâm Sở Sênh đang nhàn nhã ngắm hoa, còn Cam Như Ý thì tất nhiên không thể thoải mái được.
Bên phía truyền thông cái gì cũng nói, hơn nữa muốn dìm xuống cũng không dìm xuống được, trái lại danh tiếng của nhà họ Cam xem như bị hủy hoại hắn rồi.
Ngay cả việc Cam Cửu ra khỏi trại cai nghiện trước thời hạn cũng bị người ta lôi ra.
Nếu không phải đã đồng ý cho ba Cam về hưu sớm, chưa biết chừng lớn tuổi như vậy rồi ông ta còn phải vào tù ngồi.
Luôn nói quan lại bao che cho nhau, lúc này điều đó càng được thể hiện ra.
Ít nhất những người này phê chuẩn nhanh như vậy là đang bảo vệ ba Cam.
Có điều bên phía truyền thông, người nhà họ Cam muốn dìm xuống cũng không dìm được.
Chủ yếu là do cô ta dìm bên này xuống, bên kia lại nổi lên.
Bây giờ người của nhà họ Cam chủ yếu đều tập trung sức mạnh để đối phó với Thẩm Mạc.
Đáng tiếc trong suốt cả hành trình, Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh vẫn không có chút động tĩnh nào.
Kết quả như vậy khiến bọn họ lãng phí nhân lực một cách vô ích.
Đợi đến lúc Cam Như Ý phản ứng lại được là có thể do đám người của bác Cả Thẩm giở trò quỷ thì đã muộn rồi.
Những kế vặt vãnh như thế này, Lâm Sở Sênh thật đúng là chẳng muốn lãng phí đầu óc, cứ để cho anh em nhà họ Thẩm bận tâm là được.
Còn việc tại sao bác Cả Thẩm lại bằng lòng giúp Lâm Sở Sênh, vậy thì phải cảm ơn Cam Cửu đã ra tay.
Có lẽ hắn muốn cảnh cáo Lâm Sở Sênh, thế nhưng anh em nhà họ Thẩm lại không biết.
Trong mắt bọn họ thì có lẽ nhà họ Cam đã ra tay với nhà họ Thấm.
Việc nguy hiểm đến mạng sống, ông ta nhất định sẽ thận trọng.
Hơn nữa Lâm Sở Sênh có bản lĩnh lật đổ nhà họ Cam, thế nên ông ta nhất định phải hỗ trợ.
Chỉ cần nhà họ Cam sụp đổ thì Cam Như Ý không thể cứng rắn như vậy nữa, sau đó bọn họ lại có thể khoa tay múa chân trong Thẩm Thị được rồi.
Cam Cửu vừa bị người ta nhắm vào thì tình hình an ninh trật tự trong thành phố Thanh cũng trở nên không tốt, thậm chí ban ngày còn xuất hiện những cuộc sống mới.
Đương nhiên cho dù bên phía chính phủ công bố thì cũng chỉ có thể nói là do phần tử khủng bố gây ra.
Nhưng người dân trong thành phố Thanh ai cũng biết là có liên quan đến nhà họ Cam.
Bên phía thành phố Thanh ồn ào như thế thì về cơ bản đã nổi tiếng trên khắp cả nước.
Thậm chí người trong nước đều biết nhà họ Cam-một gia tộc máu mặt ở thành phố Thanh sắp sụp đổ.
Lần này, bên trên trực tiếp chỉ thị xuống là muốn điều tra ba Cam.
Về hưu sớm có lẽ là thông điệp cuối cùng của quốc gia với ba Cam, nếu còn gây ra chuyện lớn gì, có lẽ kết cục cuối cùng của ba Cam sẽ thê thảm đến mức không thể tưởng tượng được.
Cam Như Ý còn bị ảnh hưởng lớn hơn, mặt mày ủ rũ, ngay cả một nụ cười cũng không nặn ra nổi.
Cấp trên đưa người xuống điều tra, người của nhà họ Thẩm lập tức rút lui.
Nói trắng ra là tất cả đều đang điều tra Cam Cửu.
Tất cả những việc trước đây cũng bị lôi ra, thậm chí ngay cả Cam Cửu cũng không biết mình còn có thể tự do ở ngoài thêm mấy ngày.
Mấy ngày nay, Lâm Sở Sênh cố ý tan ca rất muộn, chính là vì muốn đợi Cam Như Ý.
Thẩm Thị đặt trong tay Cam Như Ý, thật đúng là không có nổi một ngày tốt đẹp.
MC lấy được một đơn hàng lớn, sao cô ta có thể ngồi yên được? Đương nhiên người như Cam Như Ý vô cùng coi trọng thể diện, khả năng đến đây vào ban ngày không lớn lắm, có khả năng cao là buổi tối cô ta mới đến đây.
Dù sao Lâm Sở Sênh cũng không có chuyện gì, chỉ cần chờ Cam Như Ý mắc câu là được.
Mấy tôi liên tiếp, Cam Như Ý cũng chưa hề ra ngoài, nhưng cô lại nhận được điện thoại của Trịnh Điềm.
Rõ ràng là Trịnh Điểm nói chuyện thuận tiện hơn, vừa vào chuyện liền hỏi ngay: “Lâm tổng, Cam Cửu sẽ sụp đổ thật sao?” Chắc hẳn mấy hôm nay, Cam Cửu bị giày vò khá kinh khủng, Trịnh Điềm cũng biết được một chút.
“Chắc chắn chị sẽ hạ được nhà họ Cam, thế nhưng Cam Cửu thì chị không chắc lắm.
Anh ta là người đàn ông duy nhất ở thế hệ này của nhà họ Cam, e rằng đến lúc đó, cho dù phải nhập cư trái phép, nhà họ Cam cũng sẽ nghĩ cách bảo vệ mạng sống của anh ta.
Chỉ cần em muốn, nửa tháng sau em hãy đến đây, chị sẽ nghĩ cách bảo vệ an toàn cho em.” Lâm Sở Sênh không nói lời vô ích, nói hết tất cả những gì mình cần nói ra.
Suy cho cùng thì từ đầu đến cuối cô luôn cảm thấy bản thân nợ Trịnh Điềm.
Nếu đến lúc đó Trịnh Điềm thật sự cần đến mình, cô nhất định sẽ ra tay giúp đỡ cô ấy giống như trước đây.
Ở bên kia, sau khi Trịnh Điềm nghe xong, chỉ lớn tiếng khóc, giống như đang phát tiết ra vậy: “Không, Lâm tổng, em muốn tận mắt chứng kiến!” Trịnh Điềm không nói thêm gì nữa.
Lâm Sở Sênh nghe thấy tiếng đá cửa rầm, sau đó Trịnh Điềm lập tức cúp điện thoại.
Mãi đến tận bây giờ, Lâm Sở Sênh có thể khẳng định rằng Trịnh Điềm vẫn hận Cam Cửu giống như trước kia.
Trước kia là do không thể làm gì, bây giờ dường như cô ấy đã đợi được một chút ánh nắng ban mai, thế nên mới dám để lộ cảm xúc thật của mình.
Lâm Sở Sênh ở đó đứng ngồi không yên.
Cô không biết tại sao bên kia lại đạp cửa, có phải là có người nghe thấy Trịnh Điểm nói chuyện hay không.
Nếu là Cam Cửu, Trịnh Điềm lại đang có thai, không biết có chịu nổi sự hành hạ của hắn không nữa.
Lâm Sở Sênh cầm điện thoại di động lên, gọi ngay cho người khác.
Cô lập tức điều động cấp dưới, tiếp tục ẩn náu ở địa bàn của Cam Cửu.
Cô hi vọng có thể giúp được Trịnh Điềm bằng cách này.
Đương nhiên chuyện Lâm Sở Sênh lén lút giày vò Cam Cửu và chạy đến cướp người là hai khái niệm khác nhau.
Hơn nữa nếu cướp người, ngộ nhỡ làm tổn thương đến Trịnh Điềm thì hậu quả không thể lường được, vì vậy chỉ có thể bỏ qua.
Lâm Sở Sênh cầm bút, không ngừng gõ lên bàn.
Bây giờ là sáu giờ chiều, ăn cơm xong thì chờ thêm một lúc nữa, nếu Cam Như Ý còn chưa đến tìm mình thì cô phải ra tay thôi.
Ở một phía khác, trong khách sạn, Cam Như Ý đanh mặt ngồi ăn cơm.
Sau khi Thẩm Phong bị đuổi ra ngoài, vẫn chưa kịp đi mua biệt thự, chủ yếu là do Cam Như Ý không có suy nghĩ này, dù sao thì ở trong khách sạn cũng rất tốt nên cứ ở thôi.
Bởi vì Thẩm Phong nói chuyện không lưu loát, hơn nữa sức khỏe của người tình ba Thẩm lại không tốt, thế nên rõ ràng ở dưới khách sạn có chỗ ăn uống, nhưng lúc nào bọn họ cũng phải ăn trong phòng bà ta, lấy lý do để tiện bề chăm sóc người tình của ba Thẩm.
Nếu là trước đây thì cũng được thôi, nhưng hôm nay Cam Như Ý vô cùng buồn bực, nhất là khi liên tục nghe được tin tức xấu từ bên phía Cam Cửu.
Thì ra ý định ban đầu của bọn họ là có ba Cam làm trong chính phủ, Cam Cửu làm ăn ngầm, Cam Như Ý quản lý Thẩm Thị, vậy thì không ai có thể địch lại thể lực của nhà họ Cam nữa.
Thế nhưng bây giờ nhà họ Cam liên tục xảy ra chuyện, cho dù là người được ba Cam đề bạt trước kia cũng không dám ra tay quản chuyện.
Suốt cả ngày cảnh sát lo theo dõi Cam Cửu sát sao, chỉ cần có chút chuyện không đúng là điều tra, là niêm phong.
Tuy lần nào cũng có cấp dưới của Cam Cửu gánh tội thay, thế nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, trong lòng các cấp dưới của Cam Cửu sẽ hoang mang.
E rằng sau ba Cam, Cam Cửu sẽ là người tiếp theo ngã xuống.
m.
Cam Như Ý cầm đũa, ngồi đó gẩy thức ăn.
Vốn dĩ đã không cảm thấy ngon miệng, giờ không biết tại sao hôm nay người tình của ba Thẩm lại muốn ăn nhiều, Cam Như Ý chỉ nhìn thôi cũng thấy trong lòng vô cùng bực bội.
“Như Ý à, cơm này không hợp với khẩu vị của cô sao?” Thẩm Phong nói chuyện không lưu loát, thế nhưng người tình của ba Thẩm thì khác.
Bình thường bởi vì kiêng dè thân phận của Cam Như Ý, bà ta là mẹ chồng nhưng lại giống như cháu gái, phải cẩn thận nhìn sắc mặt của cô ta, bây giờ thì hay rồi, nhà họ Cam đã sụp đổ.
Người tình của ba Thẩm ngồi đây tự nói.
Thấy Cam Như Ý không để ý đến mình, bà ta vẫn chưa hết hi vọng, nói tiếp: “Như Ý, tôi biết gần đây cô bận rộn, thế nhưng người là sắt, cơm là thép, cơm nhất định phải ăn.” Nói xong, người tình của ba Thẩm tự thêm cơm cho Cam Như Ý.
Hơn nữa còn không dùng đũa chung mà dùng đũa riêng của bà ta.
Lông mày của Cam Như Ý liên tục nhướng lên, cô ta sắp nổi điên lên rồi, thế nhưng người tình của ba Thẩm vẫn chưa biết, còn ở đó bày ra khuôn mặt tươi cười.
Thẩm Phong thấy tình hình không ổn, lén đá vào chân của người tình ba Thẩm, ra hiệu cho bà ta đừng nói nữa.
Lúc này chắc chắn người tình của ba Thẩm sẽ không nghe, thậm chí còn nghiêng đầu sang chỗ khác, trợn mắt nhìn Thẩm Phong, cảm thấy anh ta quá hèn nhát: “Tôi nói này, Như Ý, cô không ăn không uống như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, nếu thật sự khó chịu quá, cứ khóc một trận trước mặt tôi đi.
Sau khi khóc xong, có thể nào thì chúng ta vẫn cứ phải sống tiếp cơ mà.” Xem như cái máy hát của người tình ba Thẩm đã được bật lên, bà ta đặt đũa sang bên cạnh, chuẩn bị nói cho hết: “Như Ý à, tôi thấy cô và Tiểu Phong cũng không còn nhỏ nữa.
Đợi đến lúc chuyện trong nhà cô xong xuôi, hai đứa thương lượng thử xem lúc nào có thể lên kế hoạch sinh con đi.” Người tình của ba Thẩm sốt ruột làm mẹ chồng, có điều ở trước mặt Cam Như Ý cũng phải khiêm tốn.
Thẩm Phong vừa nghe thấy những gì người tình của ba Thẩm nói liền biết ngay sẽ có chuyện.
Anh ta cũng mặc kệ hình tượng của mình, dứt khoát đạp mạnh xuống dưới.
Nhưng chân anh ta còn chưa rút về thì ở phía trên Cam Như Ý hất thẳng cả mâm thức ăn vào mặt người tình của ba Thẩm.