*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc Lâm Sở Sênh chuyển phòng bệnh, Thẩm Mạc luôn ở bên cạnh cô. Lâm Sở Sênh day trán, Thẩm Mạc nhìn thấy liền lập tức đi tới xoa thay.
Ban đầu Thẩm Mạc muốn nói là chúng ta đã có con rồi, thế nhưng vừa mở miệng anh lại thấy sợ. Anh không dám nói, thậm chí không dám chắc rằng đứa bé có thể sống sót hay không.
“Bây giờ em thấy thế nào rồi?” Thẩm Mạc nhẹ nhàng hỏi bên tai Lâm Sở Sênh.
“Không sao, chỉ có lỗ tai còn hơi lùng bùng, có lẽ là do dư chấn, ngủ một giấc là khỏi thôi.” Lâm Sở Sênh không hề nói dối vì thật sự là thế.
Nhưng nghe giọng nói của Lâm Sở Sênh yếu ớt như vậy, Thẩm Mạc cảm thấy vô cùng khó chịu, anh nắm tay cô, bần thần, “Anh xin lỗi.” Trong trăm ngàn lời nói hình như cũng chỉ có câu này.
Mãi không nghe ai đáp lời, Thẩm Mạc ngẩng đầu lên thấy Lâm Sở Sênh đã nhắm mắt lại. Anh hốt hoảng, vội lay vai cô, giọng nói càng ngày càng lớn: “Sở Sênh, Sở Sênh, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.”
Nhưng Lâm Sở Sênh hoàn toàn không có phản ứng gì, điều này càng khiến cho Thẩm Mạc sợ hơn, anh liên tục ấn vào cái nút trên đầu giường.
Vừa thấy là phòng bệnh của Lâm Sở Sênh, tất cả bác sĩ, y tá đều lập tức chạy tới.
“Mau, mau xem đi, Sở Sênh ngất rồi.” Vừa nghe tiếng cửa phòng mở, Thẩm Mạc đã vội nhường vị trí.
Đám người nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của anh thì tim ai cũng như thót lên tới cổ họng, họ lập tức mang điện tâm đồ, máy dưỡng khí đến làm kiểm tra tổng quát.
Loại kiểm tra này không tìm ra được nguyên nhân, Lâm Sở Sênh lại bị đẩy sang phòng theo dõi tiến hành quét toàn thân.
Cả quá trình kiểm tra mất hơn hai tiếng.
Khi đưa Lâm Sở Sênh về phòng bệnh một lần nữa, bác sĩ mới dám nói với Thẩm Mạc: “Thẩm tổng, mọi chỉ số của bệnh nhân và thai nhi đều bình thường, mà kết quả kiểm tra vừa rồi cũng bình thường.”
“Ý anh là gì?” Bình thường Thẩm Mạc cực kì thông minh nhưng lúc này lại không suy nghĩ được gì.
“Ý là bệnh nhân đang trong trạng thái hôn mê bình thường.” Bác sĩ dùng từ chuyên môn, còn nói dễ hiểu hơn một chút là Lâm Sở Sênh đang ngủ.
Tuy nghe bác sĩ nói vậy nhưng Thẩm Mạc vẫn chưa thể yên tâm, vẫn luôn túc trực bên cạnh Lâm Sở Sênh.
Hay tin Lâm Sở Sênh gặp chuyện không may, Trương Nhất Nhất và bác Cả Thẩm cũng đến thăm, nhưng Thẩm Mạc không để ý tới ai cả, anh chỉ chuyên tâm vào việc trông coi Lâm Sở Sênh.
Khoảng mười hai giờ đêm hôm ấy, cuối cùng cũng có tin tức.
Thẩm Mạc gần như vận dụng tất cả lực lượng tìm ra chân tướng trong thời gian nhanh nhất.
Anh nhanh tay ấn điện thoại, soạn rồi gửi những việc cần căn dặn xong, sau đó lại nắm lấy tay Lâm Sở Sênh: “Sở Sênh, em nhất định phải thật khỏe mạnh.”
Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời, ánh nắng tươi sáng, cũng là ngày mùng 8 tháng 12*.
* Trong truyền thống của người Trung Quốc vào ngày mùng 8 tháng 12 âm lịch, người Hán tộc sống tại khu vực có chùa chiền Phật giáo đều nấu loại cháo Lạp Bát dâng lên chùa cúng dường Đức Phật – Trích hoavouu.com)
Có lẽ cái lạnh của ngày hôm qua là để hôm nay mọi người có thể nặn tuyết gì đó.
Lúc này, Lâm Sở Sênh nghe tiếng bước chân ngoài hành lang bệnh viện. Cô duỗi người, trở mình nhưng vẫn chưa muốn mở mắt ra.
Nếu không phải muốn đi vệ sinh thì chắc chắn Lâm Sở Sênh sẽ không mở mắt, càng không muốn ngủ dậy.
Mơ mơ màng màng ngồi dậy, lúc này Lâm Sở Sênh mới tỉnh táo hẳn. Cả căn phòng gần như trắng tinh khiến đầu óc Lâm Sở Sênh chậm nửa nhịp. Cô suy nghĩ cả buổi mới nhớ ra hôm qua mình bị đưa vào bệnh viện. Cô duỗi chân ra xoay người lại thì thấy Thẩm Mạc đang nằm bò trên giường ngủ.
Tiếng hít thở đều đều, đôi mắt nhắm chặt, cô gây ra tiếng động lớn như thế mà anh cũng không hay biết, điều này chứng tỏ anh ngủ rất say.
Lâm Sở Sênh rón rén bước xuống đi vào phòng vệ sinh, cô thấy Thẩm Mạc vẫn chưa tỉnh thì định diễn như trong ti vi, ví dụ như lấy cái gì đó đắp lên người Thẩm Mạc, thế nhưng Lâm Sở Sênh cảm thấy thật sự không cần thiết.
Hệ thống sưởi của bệnh viện này quá nóng, Thẩm Mạc ngủ mà toát mồ hôi.
Lâm Sở Sênh đi đến gần, cô không nhịn được bật cười.
Bởi vì Thẩm Mạc đang nằm úp mặt xuống, cho nên lúc này nước bọt đã thấm ướt một mảng trên giường.
Cảnh tượng này chắc chắn là nghìn năm khó gặp.
Lâm Sở Sênh nhìn lên thấy điện thoại của Thẩm Mạc đặt ở trên đầu giường, cô không nghĩ ngợi nhiều cứ thế mượn điện thoại của anh. Cô mở máy lên, tách tách tách, chụp mấy tấm hình.
Hình như con người vào lúc lơ đễnh sẽ nổi lên ý định đùa dai giống như trẻ con.
Chẳng hạn như Lâm Sở Sênh lúc này.
Cô múc một chậu nước ấm từ phòng vệ sinh ra, từng chút một đổ lên mông Thẩm Mạc.
Đối với người đang ngủ say mà nói, nước ấm không có kích thích rõ ràng, cho nên Thẩm Mạc vẫn ngủ ngon lành.
Lâm Sở Sênh đặt chậu xuống rồi lại rón rén bước lên giường. Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Lâm Sở Sênh vội hô: “Tỉnh dậy đi.”
Thẩm Mạc vốn đang ngủ say, nghe được tiếng hét thì giật mình, anh lập tức tỉnh giấc, “Sở Sênh, Sở Sênh, em tỉnh rồi sao?” Anh ôm lấy mặt Lâm Sở Sênh, kích động muốn hôn cô.
Đúng lúc đó cửa bị mở ra.
Lâm Sở Sênh đẩy Thẩm Mạc qua một bên bằng tốc độ nhanh nhất.
Cô y tá đi vào, nhìn thấy động tác của hai người thì đỏ mặt vì xấu hổ: “Xin chào, đến giờ đo nhiệt độ cơ thể rồi.” Đây là chuyện bắt buộc phải làm vào mỗi buổi sáng.
Cô y tá chạm nhẹ nhiệt kế hồng ngoại lên trán Lâm Sở Sênh rồi ghi lại số liệu vào sổ.
Đúng lúc này người của nhà bếp cũng tới, “Chào anh chị, hôm nay là ngày mùng 8 tháng 12, đây là cháo Lạp Bát bệnh viện đặc biệt chuẩn bị tặng cho bệnh nhân.”
Nói xong người đó liền đặt bát cháo trên đầu giường.
Trước khi đi còn quay lại nhìn Thẩm Mạc rồi nhìn cái ghế, không nhịn được cười thành tiếng.
Y tá đang đỏ mặt không để ý, lúc này cũng nhìn theo tầm mắt của người bên nhà bếp, sau đó còn đỏ mặt hơn. Có điều lần này là vì nhịn cười, muốn cười mà không dám cười.
Thẩm Mạc thấy hai người này có vẻ kì lạ mới phát hiện ra có gì đó không bình thường, anh bèn đưa tay ra sau sờ thì thấy toàn là nước.
Lại nhìn băng ghế cũng toàn là nước.
Thảo nào người ta lại cười đến như vậy, chắc hẳn là nghĩ mình tè ra quần rồi.
“Ha ha ha.” Lâm Sở Sênh thật sự không nhịn được nữa, cô cười phá lên, cười đến mức chảy nước mắt.
“Em làm đấy à?” Thẩm Mạc giơ tay đầy nước lên hỏi Lâm Sở Sênh.
Đáp lại anh là tiếng cười không ngừng của cô.
Đáp án đã quá rõ ràng.
Thấy Lâm Sở Sênh cười đến gập cả người, khuôn mặt Thẩm Mạc cứng đờ, “Có một người chồng mất cả kiểm soát chuyện đi vệ sinh như thế, em hãnh diện lắm sao?”
Vừa nghe thấy Thẩm Mạc nói vậy, Lâm Sở Sênh cười đến ngồi không nổi nữa bèn nằm xuống điều chỉnh hơi thở.
Thẩm Mạc dùng sức rút cái gối dưới đầu Lâm Sở Sênh ra, định đánh cô vài cái, nhưng anh vừa giơ tay lên lại từ từ buông xuống: “Nếu không phải là em đang...” Anh vốn định nói hai chữ mang thai nhưng lại không dám nói, “Nể tình em là bệnh nhân, lần này tha cho em.”
“Tại sao không nói nể tình em là phụ nữ có thai?” Lâm Sở Sênh nhướng mày, không cười nữa.
“Em biết rồi sao?” Lúc này Thẩm Mạc ngây ngốc hỏi một câu.
Lâm Sở Sênh không nhịn được liếc mắt xem thường, “Nói thừa, em không phải kẻ ngốc, cũng không phải người điếc, sao em lại không biết chứ?” Lâm Sở Sênh xoay người nằm thẳng lại, “Đến đây Tiểu Mạc Tử, rót nước cho ai gia, ai gia khát.”
Vừa nghe Lâm Sở Sênh nói vậy, Thẩm Mạc liền hấp ta hấp tấp đi rót nước.
“Nóng.” Lâm Sở Sênh uống một ngụm rồi tiện tay đưa lại cho Thẩm Mạc.
Thẩm Mạc tốt tính đi rót một cốc nước khác.
Kết quả là Lâm Sở Sênh lại phán một câu: “Lạnh.”
Cô cứ hành anh đi tới đi lui chắc cũng phải tới hai mươi lần. Đến khi thấy cô có vẻ như đã uống đủ rồi, Thẩm Mạc mới thở phì phò, đặt mạnh cốc nước xuống bàn: “Em cố ý phải không?”
Lâm Sở Sênh thỏa mãn ợ hơi, “Đúng vậy, anh đánh em đi.”
Chỉ một câu đã thành công khiến Thẩm Mạc nói không nên lời.
Lâm Sở Sênh thấy Thẩm Mạc nén giận thì lại không nhịn được bật cười. Thực ra cảm giác này cũng rất tốt, không phải sao?
“Đến đây, ăn cơm với ai gia nào.” Lâm Sở Sênh vừa tỉnh lại nên không thể ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, may mà cô vẫn có thể ăn được bát cháo Lạp Bát mà nhà bếp đưa tới.
Thẩm Mạc trừng mắt nhìn Lâm Sở Sênh một lát, thấy cô cứ giả vờ không với tới lại không nhịn được bưng tới cho cô.
Thẩm Mạc bưng bát cháo lớn đưa đến trước mặt Lâm Sở Sênh, chủ yếu là vì điều kiện của bệnh viện này không tốt lắm, giường bệnh vẫn là kiểu cũ, không có sẵn bàn ăn.
Lâm Sở Sênh ăn một muỗng rồi gật đầu nói: “Cũng ngon.”
Thẩm Mạc chưa kịp trả lời, chỉ vừa mới hé miệng, Lâm Sở Sênh đã nhét cái muỗng vào trong miệng anh.
Một muỗng cháo Lạp Bát ngọt ngào khiến Thẩm Mạc ngọt đến mức không biết mình mang họ gì nữa.
Cứ như vậy, anh một muỗng, em một muỗng, hai người ăn hết sạch bát cháo lớn.
Nếu không phải bác sĩ đến kiểm tra phòng thì chắc Thẩm Mạc vẫn đang nhìn Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt chan chứa yêu thương.
Giờ phút này chắc chắn là giờ phút Thẩm Mạc chật vật nhất trong lịch sử. Anh chạy vèo vào phòng vệ sinh, nhưng vừa vào xong thì lại nghe thấy tiếng anh gọi với ra người đang giữ cửa ở bên ngoài.
Anh vừa gọi như vậy thì bác sĩ liền nhìn vào với ánh mắt kì lạ.
Đến khi vệ sĩ đi vào thấy ánh nhìn chằm chằm của mọi người thì ngây ngẩn. Mà trong nhà vệ sinh Thẩm Mạc vẫn đang gọi.
Một bác sĩ trẻ tuổi lấy gói khăn giấy từ trong túi ra đưa cho vệ sĩ, sau đó chỉ chỉ vào phòng vệ sinh.
Vệ sĩ lập tức hiểu ra rồi bước lên gõ cửa, chờ Thẩm Mạc vừa hé cửa ra thì đưa khăn giấy vào. Lúc này Thẩm Mạc cảm thấy rất mất mặt, nhưng anh cũng chỉ có thể nhận lấy rồi dặn dò vài câu.
Lâm Sở Sênh ở một bên nhịn cười, thực ra phản ứng của bác sĩ rất chuẩn, anh ở trong phòng vệ sinh gọi to, ngoài chuyện không có giấy ra thì thật sự không nghĩ ra còn có chuyện nào khác.
Cô tưởng tượng tới tình cảnh của Thẩm Mạc khi ở bên trong mà cảm thấy buồn cười chết đi được.
Có điều Lâm Sở Sênh vẫn chờ bác sĩ kiểm tra cho mình xong rồi mới bật cười.
Kết quả kiểm tra hôm nay rất tốt, về cơ bản không có vấn đề gì, chỉ có điều vì cô đang mang thai nên phải chú ý hơn, tốt nhất là nên nằm trên giường một tuần, sau khi chắc chắn không có việc gì thì mới được xuất viện.
Nghe thấy bên ngoài đã yên tĩnh lại, Thẩm Mạc mới bước ra khỏi phòng vệ sinh.
“Đi mua thuốc điều trị đường ruột cho Thẩm tổng của chúng ta đi, cứ như vậy mãi thì không được đâu.” Lâm Sở Sênh ho khan rồi quay sang nói với người giữ cửa bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Người giữ cửa lập tức gật đầu, tỏ ý hoàn toàn thấu hiểu.
Ngẫm lại lần kiểm tra này ít nhất cũng phải mất bốn mươi phút mà Thẩm Mạc vẫn cứ ở bên trong, chẳng phải táo bón thì còn là gì?