Thiên Kim Báo Thù

Chương 284: Toàn thắng



Chắc chắn Thẩm Phong không ngờ Lâm Sở Sênh lại sắp xếp tỉ3 mỉ như vậy.

Đừng nói là Thẩm Phong, cho dù là b2a Thẩm cũng sẽ không nghĩ tới kế hoạch này.

Chỉ 7có Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh, hai người nhìn nhau cười.

“Đương nhiên dự án này là bí mật của công ty, nếu 2bị tiết lộ ra ngoài, sau này không thể thực hiện được, nếu xảy ra tổn thất tôi sẽ không chịu trách nhiệm.” Lúc chuẩn bị ngồi xuống, Lâm Sở Sênh thẳng thừng cảnh cáo.

Nhưng lại không có ai cảm thấy không chấp nhận được, dù sao thì trước đây Thẩm Phong đã làm rất nhiều chuyện rồi.

Thẩm Phong lảo đảo lùi ra sau một bước. Kế hoạch anh ta dày công chuẩn bị thất bại rồi sao?

Vì sao mưu mô của anh ta không bằng Lâm Sở Sênh? Ngay cả công việc cũng không bằng? Thẩm Phong chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mạc. Trong đầu anh ta hiện lên một suy nghĩ, thảo nào Thẩm Mạc lại yêu chiều Lâm Sở Sênh như vậy. Nếu Thẩm Phong anh ta cũng có một người giúp đỡ như vậy thì có lẽ cuộc sống sẽ trôi qua một cách rất thoải mái rồi.

Thậm chí Thẩm Phong còn hối hận, đáng ra trước đây anh ta không nên ngủ với Vương Phi mà nên nghĩ trăm phương nghìn kế kéo Lâm Sở Sênh lên giường.

Vừa thấy vẻ mặt của Thẩm Phong, Thẩm Mạc liền biết anh ta đang suy nghĩ điều gì. Thẩm Mạc ôm chặt Lâm Sở Sênh hơn, anh vốn định nói đừng nghĩ ai cũng ăn bám giống như Thẩm Phong, nhưng nghĩ lại Thẩm Mạc cảm thấy không cần phải nói gì cả.

Thẩm Phong không biết rằng, giữa Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc, Thẩm Mạc vẫn luôn chiếm thế thượng phong.

“Vì sao anh không chừa một đường sống cho tôi? Tôi là em trai của anh, là em trai của anh mà!” Thẩm Phong đau buồn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thẩm Mạc.

Không đợi Thẩm Mạc nói, Lâm Sở Sênh đã nở nụ cười trước, “Mấy lời nói của anh thật không có lương tâm. Một giờ sáng anh có thể không ngủ, nhưng anh không ngủ là vì suy nghĩ làm như thế nào để bộc lộ tài năng. Còn người làm anh như Thẩm Mạc, phải đi đến nhà họ Cam cầu xin bọn họ dìm chuyện này xuống. Buổi họp báo hôm nay, còn không phải là mở cho anh hay sao? Nếu sự thật bị vạch trần ra ngoài thì Thẩm Phong ơi là Thẩm Phong, anh sẽ bị phán quyết đấy.”

So về diễn kịch, Lâm Sở Sênh không hề thua kém Thẩm Phong. Lúc này cô hít hít mũi rồi nói: “Anh ấy làm tất cả là vì mặt mũi của anh, vì thể diện của nhà họ Thẩm. Tôi muốn hỏi các vị ngồi ở đây, rốt cuộc Thẩm Mạc đã làm chuyện gì mà có người cứ ghim anh ấy mãi vậy?”

Thật ra, trong việc nổi điên gào khóc, phụ nữ thích hợp hơn đàn ông, nhất là diễn mấy cảnh mất kiểm soát thế này.

Ngày hôm nay, nếu Thẩm Mạc nói ra những lời này thì sẽ không có hiệu quả như Lâm Sở Sênh nói. Dường như chỉ từ chút chuyện nhỏ này thôi, Thẩm Phong cũng đã thua xa Thẩm Mạc rồi.

Ba Thẩm vẫn tỏ ra thờ ơ, còn đám anh em nhà họ Thẩm lại cúi thấp đầu xuống.

So với Thẩm Phong, Thẩm Mạc phải chịu rất nhiều khổ sở. Không nói trước đây, chỉ nói ngay bây giờ, Thẩm Mạc toàn làm những chuyện có lợi cho công ty, còn Thẩm Phong thì luôn làm chuyện sai trái.

Bác Cả Thẩm dụi mắt, có lẽ ông ta đã bị lời nói của cô làm cho cảm động, “Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi. Tiểu Phong, cháu đừng buồn, nhanh chóng hủy bỏ dự án này đi. Còn về vụ tài chính, nếu đã dìm xuống rồi thì thôi. Những chuyện còn lại, Hạo Chấn, chú tự xem xét rồi xử lý đi.”

Bác Cả Thẩm nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thấy ông ta đứng lên, đám anh em nhà họ Thẩm cũng đứng lên theo.

So với Thẩm Phong, Thẩm Mạc phải chịu rất nhiều khổ sở. Không nói trước đây, chỉ nói ngay bây giờ, Thẩm Mạc toàn làm những chuyện có lợi cho công ty, còn Thẩm Phong thì luôn làm chuyện sai trái.

Bác Cả Thẩm dụi mắt, có lẽ ông ta đã bị lời nói của cô làm cho cảm động, “Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi. Tiểu Phong, cháu đừng buồn, nhanh chóng hủy bỏ dự án này đi. Còn về vụ tài chính, nếu đã dìm xuống rồi thì thôi. Những chuyện còn lại, Hạo Chấn, chú tự xem xét rồi xử lý đi.”

Bác Cả Thẩm nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thấy ông ta đứng lên, đám anh em nhà họ Thẩm cũng đứng lên theo.

Hôm nay ba Thẩm gọi bọn họ đến đây, nói là có quyết định quan trọng gì đó, thật không ngờ chỉ là một trò cười thiên vị.

“Tôi từ chức!” Thấy bác Cả Thẩm sắp bước ra khỏi cửa, Thẩm Phong đột nhiên lớn tiếng nói.

Bác Cả Thẩm rút chân đã bước đi lại, tất cả đám anh em Thẩm Thị cũng quay lại nhìn Thẩm Phong.

Thẩm Phong hít mũi, lớn tiếng nói: “Tôi từ chức. Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ rời khỏi Thẩm Thị!” Sau đó anh ta cười tự giễu, “Phó Tổng Giám đốc Lâm, dựa theo chức vị của tôi ở Thẩm Thị, có thể không cần bàn giao công việc mà nghỉ luôn được đúng không?”

Lâm Sở Sênh gật đầu một cách vô cùng phối hợp, “Có thể ký tên vào biên bản nghỉ việc và đi bất cứ lúc nào.”

Lúc này Thẩm Phong mới nhìn những người ở đây rồi nói: “Tôi sai rồi, tôi thật lòng hối hận. Tôi không biết các vị ngồi đây suy nghĩ như thế nào, nhưng có một chuyện tôi cần phải làm. Tôi xin cảm ơn anh Hai và chị dâu đã thay tôi dìm chuyện này xuống.” Thẩm Phong khom lưng với Thẩm Mạc.

“Còn về dự án tôi đã ký thỏa thuận, tự tôi sẽ đi giải thích với đối phương, chắc chắn sẽ không gây ra tổn thất cho công ty.” Sau khi đứng thẳng người, Thẩm Phong tiếp tục nói.

Thấy tất cả mọi người còn chưa có ý định đi, Thẩm Phong lại bắt đầu dụi mắt, “Tôi phải cảm ơn chị dâu đã cho tôi biết thiếu sót của mình. Tôi sẽ tiếp tục học hỏi, cho dù chỉ là vì muốn để cho mọi người nhìn tôi bằng con mắt khác.”

Rõ ràng là rất không cam lòng nhưng Thẩm Phong chỉ có thể làm như vậy.

Trải qua nhiều lần thua cuộc, cho dù ba Thẩm không nói gì thì đám anh em nhà họ Thẩm đều đã chán ghét anh ta.

Nếu đã thua cuộc đến mức không còn gì thì ít nhất hãy để cho mình đi một cách có tôn nghiêm.

Để một ngày nào đó nếu có ngóc đầu lên được, Thẩm Phong cũng có thể đứng thẳng người. Để cho người ta nói, anh ta chính là một người đàn ông.

“Nghỉ ngơi cũng tốt.” Vẻ mặt của bác Cả Thẩm dịu lại. Kết quả như vậy là tốt nhất, Thẩm Phong rời khỏi Thẩm Thị, Thẩm Thị còn một mình Thẩm Mạc chống đỡ, cho dù ba Thẩm có muốn thiên vị thì cũng không thiên vị được.

Cuối cùng thì đám anh em nhà họ Thẩm vẫn rời đi. Có điều lần này người nào cũng mang theo nụ cười hài lòng.

Ba Thẩm mở mắt ra nhìn Thẩm Phong, nhưng ông ta không hề nói một chữ nào mà chỉ theo đám anh em nhà họ Thẩm ra ngoài.

Trong phòng họp chỉ còn lại ba người, khuôn mặt của Thẩm Phong lập tức trở nên khó coi, thậm chí còn bắt đầu có cảm giác vặn vẹo vì tức giận.

“Rốt cuộc tôi làm sai ở đâu mà các người chỉ cần một ngày đã thắng được tôi?” Về điểm này, Thẩm Phong suy nghĩ mãi cũng không ra.

Lâm Sở Sênh khẽ cười, kéo tay Thẩm Mạc đi ra ngoài. Có điều, lúc đi ngang Thẩm Phong, cô nhẹ nhàng nói: “Giám đốc tài vụ là người của tôi.”

Một câu nói giải thích tất cả!

Ngày hôm nay, người mà Lâm Sở Sênh hao tâm tốn sức bảo vệ vốn không phải là Thẩm Phong mà là giám đốc tài vụ. Người bên ngoài cho rằng giám đốc tài vụ bị liên lụy, người bên trong chỉ chú ý đến Thẩm Phong, như vậy sẽ không có ai chú ý đến hướng đi của giám đốc tài vụ sau khi rời khỏi Thẩm Thị nữa.

Thảo nào trong thời gian ngắn như vậy, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đã điều tra ra đầu đuôi câu chuyện. Nếu giám đốc tài vụ thật lòng làm việc cho Thẩm Phong, không nói kết cục sẽ ra sao nhưng ít nhất sẽ khiến Thẩm Phong có đủ thời gian chuẩn bị.

Từ lúc vừa bắt đầu, Lâm Sở Sênh đã chọc giận Thẩm Phong là vì muốn gài bẫy anh ta.

Một cái bẫy làm cho anh ta chui vào rồi còn có cảm giác thích thú.

Thẩm Phong nhìn bóng lưng xa dần của Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc. Anh ta sẽ không từ bỏ, chắc chắn sẽ không từ bỏ!

Đương nhiên Lâm Sở Sênh sẽ không nói cho Thẩm Phong biết, thật ra ban đầu giám đốc tài vụ không phải người của Lâm Sở Sênh, chỉ là với tính cách của Thẩm Phong, nếu muốn lợi dụng giám đốc tài vụ thì nhất định phải nắm được nhược điểm của anh ta, đây cũng là điều Lâm Sở Sênh mong muốn.

Chỉ cần Thẩm Mạc cho người theo dõi giám đốc tài vụ thì sẽ có lúc phát hiện được nhược điểm của anh ta. Đến khi họ lợi dụng được nó thì anh ta sẽ là người của họ.

Sau khi theo Thẩm Mạc ra ngoài, Lâm Sở Sênh không nhịn được nở nụ cười nhẹ nhõm. Thấy nụ cười này của cô, Thẩm Mạc mặc kệ mình đang ở đâu, cứ như vậy hôn cô gái mình yêu thương.

Lâm Sở Sênh vốn muốn chống cự, nhưng nghĩ lại thì cuối cùng cũng có thể xả hơi được rồi, thôi thì cứ phóng túng bản thân một lần đi. Cô từ từ nhắm mắt lại, thuận theo cảm giác của Thẩm Mạc, thậm chí còn có cảm giác cô đang chủ động.

Hai người đứng ở cửa phòng họp, hôn nhau đến quên mình.

Thậm chí ngay cả việc Thẩm Phong đi lúc nào bọn họ cũng không phát hiện ra.

Cho đến khi bị mọi người vây quanh, bọn họ mới hoàn hồn lại. Hôn đến lúc sắp không thở được bọn họ mới buông nhau ra. Có điều vừa mới mở mắt, cả hai người đều giật mình. Ngay cả người dù núi có sụp đổ cũng không thay đổi sắc mặt như Thẩm Mạc cũng bị dọa đến mức há hốc miệng.

“Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau*!” Đám người trước mặt hát lên.

* Bài hát Ở Bên Nhau (在一起) - Chung Hân Đồng & Hồ Ngạn Bân.

Không biết là ai đẩy Lâm Sở Sênh, Lâm Sở Sênh va vào Thẩm Mạc, lại nhào vào lòng Thẩm Mạc một lần nữa.

Đương nhiên chắc chắn bọn họ sẽ không nói, thật ra là bọn họ muốn đẩy Thẩm Mạc, nhưng vì sợ anh nên chỉ có thể đẩy Lâm Sở Sênh.

Hai người cứ như vậy ôm nhau, sau đó những người vây quanh bắt đầu tung hoa, y như là cảnh kết hôn vậy.

Lâm Sở Sênh như một cô gái trẻ cúi đầu rúc vào lòng Thẩm Mạc.

Ban đầu mọi người còn có chút e dè, nhưng vừa thấy Lâm Sở Sênh không còn dáng vẻ bá đạo thường ngày mà trên mặt Thẩm Mạc cũng nở nụ cười hiếm thấy, bọn họ coi như là hiểu ý, tung hết tất cả các chiêu mình có ra.

Thật ra đám nhân viên rất thích Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh. Hai người hợp tác với nhau, hình như công ty lập tức bước lên một tầm cao mới. Quan trọng hơn là trên người họ có thứ gì đó khiến người ta sẵn sàng phục tùng.

Khi phải chọn lãnh đạo, ai chẳng muốn mình có một người lãnh đạo mạnh mẽ, bọn họ cũng vậy thôi.

Đương nhiên lúc mọi người đang bung lụa, Thẩm Mạc liền giơ tay lên ra hiệu cho bọn họ dừng lại, “Mấy ngày nay, mọi người vất vả rồi. Để bù đắp cho mọi người, chiều nay tôi cho mọi người nghỉ, công ty sẽ tính nửa ngày nghỉ phép cho mọi người, trưa nay mời mọi người ăn liên hoan ở khách sạn của công ty.”

“Yeah!” Thẩm Mạc vừa nói xong, đám người liền vỗ tay hoan hô liên tục.

Tuy rằng chỉ mới giải quyết được một nguy cơ trước mắt, không có công lao gì đáng nói, nhưng bây giờ bọn họ lại muốn chúc mừng như thể công lao này rất to lớn vậy.

Thậm chí còn khiến người ta có một cảm giác, không biết là bữa này Thẩm Mạc mời là vì bọn họ vất vả hay là chúc mừng vì cuối cùng cũng đuổi được Thẩm Phong ra khỏi Thẩm Thị.

Thấy tất cả mọi người nhiệt tình như vậy, Thẩm Mạc giơ tay lên bảo trợ lý nhanh chóng giục bên khách sạn chuẩn bị, mười một giờ trưa nay tổ chức tiệc, tranh thủ cho mọi người buổi chiều được nghỉ nhiều một chút.

Thấy Thẩm Mạc suy nghĩ cho bọn họ như vậy, bọn họ càng cười vui vẻ hơn.

Kiểu không khí này thật sự dễ lây lan cho người khác, ngay cả ánh mắt của Lâm Sở Sênh cũng mang theo ý cười, “Tối nay em chúc mừng anh.” Lâm Sở Sênh vui vẻ, không nhịn được trêu chọc Thẩm Mạc.

“Anh sợ là không kịp!” Nói xong, Thẩm Mạc dùng sức kéo eo của Lâm Sở Sênh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.