Thiên Kim Báo Thù

Chương 286: Có khả năng có thai rồi



Trong mắt người ngoài, hành động này chính là đang ghé vào tai nói 3chuyện, mọi người lại càng cười sướng.

Lâm Sở Sênh hít sâu2 một hơi, một tay cô giật mạnh ly nước Thẩm Mạc đưa đến, tay kia t7hì dùng sức kéo tay anh, suýt nữa thì Thẩm Mạc đã ngã đâm vào mặt 3Lâm Sở Sênh! Cô không nhịn được trợn mắt lên với Thẩm Mạc, không h2iểu anh trở nên yếu ớt như vậy từ bao giờ nữa.

Nhưng Lâm Sở Sênh không hề thích kiểu cứ hở ra là nói chuyện với giọng điệu yêu đương ngọt ngào chút nào, cô đẩy Thẩm Mạc ra, sau đó cố định cánh tay rồi hơi cong tay mình lại, luồn qua khe hở, uống một mạch hết sạch nước uống trong ly.

Thẩm Mạc cười cười, mặc dù hai người không uống cùng nhau, nhưng có cảm giác như vậy là được rồi.

Sau đó Thẩm Mạc học theo Lâm Sở Sênh, dùng sức nhấc tay cô lên, cũng vòng tay qua phía sau Lâm Sở Sênh, hai người ghé vào bả vai nhau, “Em đừng làm bẩn quần áo của anh, nếu không thì anh sẽ kéo em vào thay đồ cùng đấy”

Vừa nói hết câu, anh liền uống cạn ly rượu.

Lâm Sở Sênh hơi run lên, sau khi bị Thẩm Mạc dạy dỗ, cô cũng biết câu này là có ý gì! Anh đang uy hiếp! Rõ ràng là anh đang uy hiếp cô. Lâm Sở Sênh giận dỗi nốc cạn đồ uống vào miệng.

Khụ khụ khụ!

Vì uống quá nhanh nên cô lập tức bị sặc đến mức ho khan.

Thẩm Mạc vội vàng đặt ly sang một bên, anh ta đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng Lâm Sở Sênh, “Sao lại cứ như trẻ con thế? Chẳng biết tự chăm sóc bản thân gì cả.” Thẩm Mạc khẽ chau mày lại, giọng điệu của anh có vẻ như hơi phiền nhưng lại có cảm giác đang yêu chiều Lâm Sở Sênh hơn.

Đến khi thấy Lâm Sở Sênh đã khá hơn, dường như Thẩm Mạc mới thở phào một hơi, “Nhưng mà, anh thích!”

“Không thể chịu nổi!” Có mấy nhân viên nữ không nhịn được kêu lên, “Hành hạ những kẻ độc thân như chúng tôi quá rồi!” Có vài người hét to như vậy, những người khác cũng đều như phát rồ lên.

Bữa cơm hôm nay chắc chắn là bữa cơm náo nhiệt nhất từ khi bọn họ đến Thẩm Thị tới giờ.

Thấy mọi người lại bắt đầu ồn ào, Lâm Sở Sênh vội vàng chạy ra ngoài, cô rất sợ mấy người này điên lên nghĩ ra trò gì mới rồi bắt cô và Thẩm Mạc cùng làm.

Thấy Thẩm Mạc uống xong rồi, Lâm Sở Sênh mới thả tay đặt ly xuống bàn, “Được rồi, mọi người cũng bắt đầu đi.”

Nếu trước kia Lâm Sở Sênh mà nói như vậy thì chắc chắn mọi người ở đây sẽ đều ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hiếm khi có dịp Thẩm Mạc lại vui vẻ như vậy, dù có giả vờ nghiêm túc thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ.

“Giao bôi! Giao bôi! Thẩm tổng và Phó Tổng Giám đốc Lâm, hai người chẳng có thành ý gì cả.” Có một người đầu têu, những người khác cũng bắt đầu ồn ào theo.

Lâm Sở Sênh mím môi, cô nhìn kiểu gì cũng thấy vẻ mặt tươi cười này của Thẩm Mạc rất kì quặc.

Lâm Sở Sênh không nhúc nhích, Thẩm Mạc lại chủ động rót đầy ly rồi đặt vào tay Lâm Sở Sênh, “Hiếm lắm mới thấy mọi người vui vẻ như thế này.”

Đến khi thấy Lâm Sở Sênh đã khá hơn, dường như Thẩm Mạc mới thở phào một hơi, “Nhưng mà, anh thích!”

“Không thể chịu nổi!” Có mấy nhân viên nữ không nhịn được kêu lên, “Hành hạ những kẻ độc thân như chúng tôi quá rồi!” Có vài người hét to như vậy, những người khác cũng đều như phát rồ lên.

Bữa cơm hôm nay chắc chắn là bữa cơm náo nhiệt nhất từ khi bọn họ đến Thẩm Thị tới giờ.

Thấy mọi người lại bắt đầu ồn ào, Lâm Sở Sênh vội vàng chạy ra ngoài, cô rất sợ mấy người này điên lên nghĩ ra trò gì mới rồi bắt cô và Thẩm Mạc cùng làm.

Sau khi Thẩm Mạc đuổi kịp cô, anh thấy Lâm Sở Sênh đang dựa vào lan can thở dốc, không nhịn được bật cười: “Phó Tổng Giám đốc Lâm làm mưa làm gió một vùng mà lại sợ để lộ bản chất thật của mình ra trước mặt người khác à, kì lạ thật đấy.”

Nghe thấy Thẩm Mạc nói mà không biết xấu hổ như vậy, Lâm Sở Sênh cười lạnh một tiếng, cô vỗ vai Thẩm Mạc, “Tất nhiên là em không thể độ lượng được như Thẩm tổng rồi, dù sao thì anh cũng là người suýt nữa thì chơi dã chiến cơ mà.”

Nụ cười của Thẩm Mạc hơi cứng lại, suýt dã chiến cũng chỉ có mỗi lần với Vương Phi trước kia, “Ghen thôi mà cũng có lực sát thương như vậy, kiếp trước em là nhím à?” Sau đó anh chạm vào phần giữa lông mày của Lâm Sở Sênh, bị cô đẩy ra, anh lại vuốt nhẹ vài cái.

Lâm Sở Sênh thật sự không hiểu nổi đầu óc Thẩm Mạc đang chứa cái gì, cô lườm anh một cái. Ở đây có vẻ không yên tĩnh bằng trong kia, cô quyết định quay lại phòng kết thúc mọi chuyện.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy thôi, nào ngờ Thẩm Mạc lại bật cười ha hả.

Lâm Sở Sênh thì chẳng thấy có gì buồn cười cả.

Nhưng có rất nhiều chuyện cho thấy rằng hôm nay Thẩm Mạc đang cực kì, cực kì vui vẻ.

Lâm Sở Sênh đi về phía trước với vẻ khó hiểu, bây giờ cô thật sự nghi ngờ rằng Thẩm Mạc mới nhặt được tiền ở đâu đó.

Vừa đẩy cửa ra thì điện thoại lại đổ chuông, Lâm Sở Sênh thấy là ba Lâm gọi, nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn ấn nghe.

“Sở Sênh.” Cô còn chưa lên tiếng nói gì thì trong điện thoại đã vang lên một tiếng nói yếu ớt. Trong giây lát, Lâm Sở Sênh lại nghĩ có phải là ba Lâm sắp chết đang muốn gọi cô về để gặp mặt lần cuối không, “Sở Sênh, xin lỗi, dù con có chấp nhận hay không thì ba cũng muốn nói một câu xin lỗi.” Chỉ một lát sau ba Lâm đã bắt đầu nói tiếp.

Lâm Sở Sênh bỏ tay ra khỏi cửa, “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông.”

“Sở Sênh, ba đã xin phá sản rồi, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia thì căn nhà ba đang ở sẽ bị thế chấp. Đêm cuối cùng rồi, ba muốn mời con về nhà ăn một bữa cơm, bữa cơm cuối cùng, sau này chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, con giàu có hay nghèo khó thì cũng không liên quan gì đến ba, dù ba có sống thoi thóp hay gì thì cũng không liên quan gì đến con nữa.” Ba Lâm nói rất chậm từng câu từng chữ, nhưng cũng chính vì chậm như vậy nên những câu chữ ông ta nói lại càng có vẻ như đã được suy nghĩ rất cẩn thận.

Có câu, người sắp chết nói gì cũng là lời thật lòng, cuộc điện thoại này thấp thoáng có cảm giác đấy.

Lâm Sở Sênh hơi nheo mắt lại, cô nghĩ đi nghĩ lại, nhưng không hề có chút gì là đang thương hại ba Lâm cả.

Thấy Lâm Sở Sênh không trả lời, ba Lâm tưởng là cô không muốn đến, lại nói thêm một câu, “Sở Sênh, hôm nay bà ngoại và bác con cũng đều đến, coi như con đến làm chứng cho ba và mọi người đi, sau này ba sẽ không liên quan gì đến họ nữa.”

“Ông lại uy hiếp tôi?” Lâm Sở Sênh hơi nhướn mày lên, giọng điệu lại trở nên cực kì ác liệt, “Nhưng mà ông cũng phí công rồi, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ để ý đến họ.”

“Sở Sênh, con hiểu lầm rồi, ba chỉ muốn ăn một bữa cơm tạm biệt đơn giản thôi.” Ba Lâm có vẻ như đang hơi sốt ruột, ông ta vội vàng giải thích.

Lâm Sở Sênh còn định nói gì đó thì Thẩm Mạc đã cầm chặt tay cô rồi lấy điện thoại ra khỏi tay cô, “Vậy thế này đi, tôi cũng không ngại đến cùng Sở Sênh đâu.”

Thấy Lâm Sở Sênh vẫn đang duỗi tay ra định đi tới, Thẩm Mạc liền đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho cô im lặng, ý bảo Lâm Sở Sênh không cần phải nói gì cả.

Ba Lâm nghe Thẩm Mạc nói là anh cũng muốn đến liền lập tức đồng ý, “Được, được, chào mừng cậu đến.”

Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc.

Lúc này Lâm Sở Sênh mới nhận lại điện thoại, “Nhìn nụ cười xấu xa của anh kìa.” Mặc dù Lâm Sở Sênh cũng có ý định sẽ đến dự bữa cơm này, nhưng cô vẫn muốn giày vò ba Lâm thêm chút nữa, hơn nữa chắc chắn cô còn phải làm vài chuyện trong bữa cơm rồi. Nhưng khi thấy vẻ mặt hồ ly của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh vẫn không nhịn được mà châm chọc một câu.

Rõ ràng là hôm nay tâm trạng của Thẩm Mạc cực kì tốt, anh làm như không nghe thấy sự châm chọc của Lâm Sở Sênh mà chỉ ôm cô vào lòng, “Thấy chưa, anh đã nói rồi, sợ là hôm nay không có cơ hội để chúc mừng cho tử tế mà.”

Nói xong, Thẩm Mạc kéo Lâm Sở Sênh đi ra ngoài, rõ ràng là anh không đi về hướng mọi người đang ăn uống mà là rời khỏi nơi này.

“Thẩm Mạc, rời tiệc như vậy có vẻ không ổn lắm đâu.” Đi được vài bước, Lâm Sở Sênh vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Thẩm Mạc ôm Lâm Sở Sênh chặt hơn một chút, “Yên tâm, họ tự hiểu được.” Hai người đang nói chuyện thì đã đến trước xe, anh đẩy Lâm Sở Sênh vào rồi tự mình lái xe.

Mà đích đến của anh lại còn là khách sạn.

Khi từ trong xe lên đến phòng, Thẩm Mạc vẫn luôn ôm chặt lấy Lâm Sở Sênh! Cảm giác này rất bất thường, cực kì bất thường.

Đến phòng, Thẩm Mạc thấy Lâm Sở Sênh đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ, anh liền chọc nhẹ vào trán cô, “Mau đi ngủ đi, đêm qua không được ngủ ngon rồi, anh xót lắm.”

Lâm Sở Sênh xoa xoa cánh tay của mình, cô chỉ cảm thấy da gà nổi hết lên, cô lắc đầu, chốt lại một câu, chắc chắn là Thẩm Mạc đang lên cơn rồi.

Nhưng Lâm Sở Sênh cũng đang rất mệt, trưa nay cũng chẳng ăn được bao nhiêu, bây giờ cứ nằm ngủ đã. Lâm Sở Sênh nằm xuống giường, nhắm mắt lại, thấy Thẩm Mạc đang ngồi cạnh giường với vẻ mặt thỏa mãn, anh còn nói: “Làm ông chủ tốt thật đấy, còn có thể nghỉ ngơi một cách quang minh chính đại.”

Thậm chí anh còn bắt đầu hát.

Bộp!

Lâm Sở Sênh ném một cái gối vào đầu Thẩm Mạc, “Ngậm miệng lại cho em.”

Thẩm Mạc cười hề hề, đặt gối sang một bên, anh chẳng những không tức giận mà còn vui vẻ, “Lần trước em đến kì là ngày này tháng trước, mà hình như hôm nay lại không có gì đúng không?” Nói xong, anh đặt tay lên bụng Lâm Sở Sênh, ánh mắt sáng rực lên.

Bốp!

Lâm Sở Sênh tức giận vỗ vào tay Thẩm Mạc, “Đừng nghĩ nhiều, kinh nguyệt đến chậm hoặc nhanh hơn một tuần là chuyện bình thường.” Lúc nói chuyện, mắt cô đã ríu hết cả lại.

Dù vừa bị Lâm Sở Sênh dội một gáo nước lạnh vào đầu, Thẩm Mạc vẫn tươi cười, cô không muốn anh đặt tay lên chỗ kia thì anh không để nữa là được. “Sở Sênh, nếu chậm thêm một tuần nữa thì chúng ta đến bệnh viện khám thử nhé.” Thẩm Mạc tì tay xuống giường, từ từ lại gần đến bên tai Lâm Sở Sênh.

“Tính sau đi.” Lâm Sở Sênh quay người, cô không thèm phản ứng lại với Thẩm Mạc, cô cảm thấy buồn ngủ quá rồi.

Thẩm Mạc thấy Lâm Sở Sênh mệt như vậy liền đắp chăn giúp cô, “Được rồi, em ngủ đi.”

Thẩm Mạc nói xong cũng cởi giày lên giường, vốn dĩ anh cũng định nghỉ một lúc, nào ngờ anh lại không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, anh cứ nằm đấy mở to mắt, cảm thấy càng ngày càng tỉnh táo hơn.

Anh nhìn sang Lâm Sở Sênh đang nằm bên cạnh, không nhịn được mỉm cười, sau đó lại ngồi dậy.

Mặc dù bây giờ Lâm Sở Sênh có vẻ như không có tâm trạng gì để đến bệnh viện khám, nhưng hai người có thể dùng que thử thai mà, xác xuất trúng cũng rất cao! Vừa nghĩ như vậy, Thẩm Mạc lập tức mặc lại quần áo, chuẩn bị xuống dưới xem thử.

Anh đang định rón rén ra ngoài thì Lâm Sở Sênh lại ngồi bật dậy, mở to mắt, “Anh vừa nói gì?”

Dáng vẻ hùng hổ này của cô khiến Thẩm Mạc giật bắn mình, “Không, anh có nói gì đâu.”

Chát! Lâm Sở Sênh vỗ mạnh vào trán của mình, sau đó lại nằm vật xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.