Thiên Kim Báo Thù

Chương 287: Que thử thai ra trận



Lâm Sở Sênh vừa nằm xuống lại ngồi dậy ngay, “Không đúng, anh vừa nói mà.” Sau đó3 cô lại vỗ tay lên trán một cái để đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút. “Anh đang 2nói chuyện gì đó liên quan đến kì kinh nguyệt của em, anh vừa nói gì đó.” Cuối c7ùng Lâm Sở Sênh cũng nhớ ra, cô chỉ tay vào Thẩm Mạc giống như vừa nhớ ra một bí3 mật nào đó rất lớn.

Thẩm Mạc sửng sốt gật đầu: “Đúng vậy, anh nói là hô2m nay đến kì kinh nguyệt của em.” Sau đó Thẩm Mạc đột nhiên tiến về phía trước một bước, “Đừng nói với anh là em không quan tâm đến chuyện vừa nãy nhé.”

Thấy Lâm Sở Sênh không có cảm xúc gì, anh chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn điện thoại, sau đó lại lăn qua lăn lại với biểu cảm khá nghiêm túc. Một lúc lâu sau, Lâm Sở Sênh mới từ từ ngẩng đầu lên, “Đúng là mấy ngày nay kì kinh nguyệt của em phải đến rồi.”

Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, cô ra sức lắc đầu, “Sao lại xui xẻo thế nhỉ?”

“Mua que thử thai.” Thẩm Mạc tưởng Lâm Sở Sênh có chuyện gì liền bất giác tiến lên trước vài bước.

“Vậy anh còn không đi nhanh lên đi!” Lâm Sở Sênh tức giận hét lên, vì không muốn nhìn Thẩm Mạc nữa nên cô lại kéo chăn lên rồi dứt khoát quay người sang một bên.

Vốn dĩ Thẩm Mạc còn định nói thêm vài câu, nhưng bây giờ lại chẳng muốn nói nữa, hai người đã nhất trí với nhau rồi thì anh cứ thế xuất phát thôi.

Lâm Sở Sênh nghe thấy tiếng đóng cửa thì mới thò đầu ra, rõ ràng là vừa nãy cô còn đang buồn ngủ muốn chết, vậy mà bây giờ lại cực kì tỉnh táo, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cô mang thai thật à? Nhỡ là thật thì sao?

Rõ ràng là trước kia Lâm Sở Sênh rất tin tưởng vào tình cảm của hai người, nhưng bây giờ cô lại không dám khẳng định nữa, thậm chí cô còn thầm cảm thấy bất an.

Vốn dĩ Thẩm Mạc còn đang tươi cười nhìn Lâm Sở Sênh, sau khi cô vừa nói vậy thì sắc mặt của anh lập tức thay đổi, “Em nói lại câu em vừa nói xem nào.”

Lâm Sở Sênh nghe thấy giọng Thẩm Mạc có vẻ sai sai mới ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn mình với vẻ âm trầm, lúc này cô mới nhận ra mình vừa nói gì. Dù là về mặt tình cảm giữa hai người hay là đang trước mặt ba đứa bé mà nói vậy thì thật sự đều không phù hợp cho lắm, “À ý em là ngộ nhỡ mang thai thì phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Mạc đứng ở đó nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh một lúc, thấy trên mặt cô không hề có vẻ gì là chán ghét đứa bé thì sắc mặt anh mới khá hơn, “Mang thai rồi thì sinh thôi.”

Câu nói này của Thẩm Mạc khiến Lâm Sở Sênh lập tức nhớ đến việc lần trước cô hỏi anh là bao giờ anh lại cầu hôn cô, thái độ của anh cũng như y lúc này, anh đang lảng sang chuyện khác.

“Ngủ!” Lâm Sở Sênh không muốn lải nhải với Thẩm Mạc nữa, cô kéo chăn đắp lên mặt. Che như vậy được một lúc, cảm thấy ngột ngạt đến mức khó chịu, cô lại xốc mạnh chăn lên, vừa hay nhìn thấy Thẩm Mạc đang nhìn mình với ánh mắt rất kì lạ, “Anh đang định đi đâu thế?” Cô tức giận hỏi một câu.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, cô chưa bao giờ thấy việc chờ đợi lại dài như lúc này.

Lâm Sở Sênh nhìn chằm chằm vào kim giây trên đồng hồ, cô cảm thấy sao hôm nay nó lại chạy chậm thế?

Lúc Thẩm Mạc quay lại, Lâm Sở Sênh cảm thấy cổ mình đã cứng lại, cả người như hòn vọng phu, trong đầu chỉ có mỗi suy nghĩ kia…

“Anh đang đi buôn đấy à?” Lâm Sở Sênh chỉ tay vào chiếc túi lớn chứa đầy các loại que thử thai của Thẩm Mạc.

Anh đặt nước xuống trước mặt Lâm Sở Sênh, “Anh sợ kiểm tra không chuẩn nên mua que thử thai của tất cả các nhãn hiệu về cho em thử.”

Lâm Sở Sênh nhìn chằm chằm vào kim giây trên đồng hồ, cô cảm thấy sao hôm nay nó lại chạy chậm thế?

Lúc Thẩm Mạc quay lại, Lâm Sở Sênh cảm thấy cổ mình đã cứng lại, cả người như hòn vọng phu, trong đầu chỉ có mỗi suy nghĩ kia…

“Anh đang đi buôn đấy à?” Lâm Sở Sênh chỉ tay vào chiếc túi lớn chứa đầy các loại que thử thai của Thẩm Mạc.

Anh đặt nước xuống trước mặt Lâm Sở Sênh, “Anh sợ kiểm tra không chuẩn nên mua que thử thai của tất cả các nhãn hiệu về cho em thử.”

“Anh có nhất thiết phải làm đến mức này không.” Lâm Sở Sênh buồn cười nhìn Thẩm Mạc rồi chọn ra một que từ trong túi.

“Có.” Lâm Sở Sênh đi vào nhà vệ sinh rồi, Thẩm Mạc mới nói với theo sau.

Tiếng nước vang lên, chẳng bao lâu sau Lâm Sở Sênh đã đi ra, “Sao rồi?” Thẩm Mạc đứng ngay cạnh cửa ra vào, anh nhanh chóng chặn Lâm Sở Sênh lại, thấy cô không cầm gì trong tay liền cuống lên.

Lâm Sở Sênh vỗ vỗ bàn tay còn hơi ẩm ướt, “Em để ở bên trong rồi.”

Lâm Sở Sênh vừa nói dứt lời thì Thẩm Mạc đã nhanh chóng chui vào nhà vệ sinh. Cô thử xong thì đặt ở nắp bồn cầu, anh nhanh chóng đến gần nó, cầm que thử thai bằng hai tay, sau đó đi ra. Nếu ai không biết chuyện mà nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận này của anh chắc còn tưởng là anh đang cầm bảo bối gì đó.

“Thẩm Mạc, anh thật là…” Lâm Sở Sênh không thể chịu nổi dáng vẻ chăm chú của Thẩm Mạc, rõ ràng là trên que thử thai còn dính nước tiểu, nhưng anh không chê bẩn mà cứ cầm như vậy.

Mặc dù ngoài miệng nói thế nhưng Lâm Sở Sênh cũng không nhịn nổi mà nhìn về phía que thử thai.

Nhìn hai vạch thẳng trên đó dần dần chuyển sang màu đỏ, một vạch, hai vạch…

Lâm Sở Sênh cảm thấy tim mình như đang nhảy lên tận họng.

Cô đi từng bước tới, nắm chặt lấy cánh tay của Thẩm Mạc, dùng sức siết chặt lại.

Thẩm Mạc như không hề có cảm giác gì, anh vẫn nhìn chằm chằm vào que thử thai, hô hấp dần trở nên gấp gáp hơn.

Sau đó hai vạch đỏ càng ngày càng rõ ràng …

Có rồi!

Có rồi!

Thẩm Mạc kích động nắm tay Lâm Sở Sênh. Cuối cùng… cuối cùng hai người cũng có con rồi.

Nhưng que thử thai vẫn thay đổi tiếp.

Màu đỏ dần dần lan rộng ra.

Thế này là sao?

Lâm Sở Sênh vội vàng lấy hướng dẫn sử dụng ra xem, cô thấy tình huống này có nghĩa là que thử thai đã mất tác dụng rồi, thật ra vừa nãy chẳng có kết quả gì cả.

Chẳng hiểu sao Lâm Sở Sênh lại thở phào một hơi.

Chuyện này còn chưa kết thúc, Thẩm Mạc lại dúi vào tay cô thêm năm que thử thai nữa, “Em đi thử lại đi.”

Lâm Sở Sênh không nhịn được lườm một cái, cô ném que thử thai lên bàn, “Anh làm như em là vòi nước ấy, vặn mở cái là có nước luôn chắc? Mà dù có là vòi nước thì cũng sẽ dừng lại khi không có nước nhé.”

“Cho em!” Lâm Sở Sênh vừa nói xong thì Thẩm Mạc liền đưa cho cô một cốc nước.

Lâm Sở Sênh đảo mắt nhìn xung quanh, “Được rồi, em đồng ý với anh, nếu tuần tới mà chưa đến kì thì chúng ta đến thẳng bệnh viện để kiểm tra được không?”

“Bây giờ đi đi.” Thẩm Mạc yếu ớt nói một câu, “Khoa học phát triển lắm, mang thai một tuần là đã có thể đi khám được rồi.”

Lâm Sở Sênh không buồn để ý đến phản ứng của anh mà lên giường nằm, “Em mệt rồi.” Lúc nhắm mắt lại, cô còn lẩm bẩm một câu.

“Vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi.” Bây giờ Thẩm Mạc nào dám phản bác lại nữa, anh thầm cảm thấy lần này Lâm Sở Sênh đã có thai thật rồi, anh cứ nâng niu cô y như hoàng thái hậu là được.

Sau khi thu xếp cho Lâm Sở Sênh xong, Thẩm Mạc liền ngồi ở một bên ngẩn người nhìn chằm chằm vào đống que thử thai, anh cầm một cái lên, mở miệng ra định hỏi Lâm Sở Sênh có muốn thử thêm lần nữa không, nhưng thấy vẻ mặt cô có vẻ mệt thật rồi nên đành thôi.

Vốn dĩ Lâm Sở Sênh cứ tưởng là mình sẽ không ngủ được, nhưng vừa nằm một lúc cô đã cảm thấy buồn ngủ, đến khi mở mắt ra thì có cảm giác như trời đã tối, “Mấy giờ rồi?” Lâm Sở Sênh ngáp một cái, thuận miệng hỏi một câu.

“Mới hơn sáu giờ thôi, em nghỉ ngơi thêm đi.” Không biết là Thẩm Mạc không ngủ hay chỉ là tình cờ mà Lâm Sở Sênh thấy dáng vẻ của anh bây giờ giống hệt với lúc cô sắp ngủ.

Lâm Sở Sênh lắc đầu, cô chống tay lên định ngồi dậy. Thẩm Mạc gần như ngay lập tức nhảy tới, anh vươn cánh tay ra, lúc Lâm Sở Sênh vừa ngồi dậy thì sau lưng cô cũng xuất hiện thêm một chiếc gối, “Em uống nước không?” Một cốc nước ấm cũng được đưa đến.

Lâm Sở Sênh lắc đầu nhận cốc nước, nhưng cô chỉ nhấp một ngụm rồi bỏ xuống.

“Bây giờ em có muốn đi vào nhà vệ sinh không?” Thẩm Mạc cầm que thử thai trên tay cẩn thận hỏi, không biết có phải vì anh đã nắm chặt quá lâu không mà nhìn nó có vẻ đã hơi biến dạng.

“Không hề muốn chút nào.” Lâm Sở Sênh quay người, cô thật sự không muốn nói gì thêm nữa. Cô cảm thấy Thẩm Mạc như bị ma nhập vậy, chuyện này có đáng để anh phải như vậy không?

Lâm Sở Sênh ngồi trên giường một lúc, cô thật sự không nhịn được nữa, cô đi xuống giường chuẩn bị vào nhà vệ sinh. Tất nhiên Lâm Sở Sênh còn cố ý đi xuống từ phía bên kia giường để đỡ phải nói chuyện với Thẩm Mạc. Nhưng khi đến cửa ra vào thì Thẩm Mạc đã đứng đợi sẵn ở đó.

“Mời dùng!” Anh dùng hai tay nâng que thử thai lên cao, rõ ràng là đang ra vẻ nịnh hót.

Lâm Sở Sênh lườm Thẩm Mạc một cái, nhưng cô vẫn nhận lấy que thử thai.

Sau đó cô đóng cửa lại trước ánh mắt tràn đầy sự mong chờ của Thẩm Mạc.

Rào rào!

Sau khi nghe thấy tiếng nước, Thẩm Mạc gần như dán cả người vào cửa, Lâm Sở Sênh vừa mở cửa ra đã bị giật mình bởi dáng vẻ này của anh, “Anh làm gì vậy?”

“Không có gì, không có gì.” Thẩm Mạc lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào que thử thai mà cô đang cầm trên tay.

“Thấy anh thèm khát như vậy, em tặng cho anh đấy.” Lâm Sở Sênh nhét que thử thai vào tay Thẩm Mạc, còn cô thì đi sửa soạn lại quần áo chuẩn bị lát nữa ra ngoài.

Thẩm Mạc đứng ở một bên không làm gì cả mà chỉ nhìn chằm chằm vào que thử thai, một phút, hai phút, rồi mười phút đồng hồ trôi qua, nhưng que thử thai vẫn không hề có phản ứng gì. Thẩm Mạc không nhịn được vò tóc, thế này là lại hỏng rồi à?

“Được rồi, que thử thai này không chuẩn đâu, đến giờ phải đi rồi.” Lâm Sở Sênh vỗ vai Thẩm Mạc, sau đó chỉ về hướng cửa.

Thẩm Mạc thở dài một hơi, mặc dù anh muốn nhìn một lúc nữa, nhưng người nào có kiến thức cũng đều biết, nếu trong vòng mười phút mà không có phản ứng gì thì sau đó cũng chẳng có phản ứng gì cả.

Thẩm Mạc đi vào nhà vệ sinh, còn Lâm Sở Sênh thì ngồi cạnh bàn nghỉ ngơi một lúc.

Còn về phần que thử thai không có phản ứng gì là đúng rồi, cô đổ nước lên trên thì sao có thể có phản ứng gì được?

Suốt dọc đường, Thẩm Mạc vẫn luôn tỏ ra rất nặng nề, mãi cho đến khi tới nhà họ Lâm, vẻ mặt của anh mới coi như là bình thường trở lại.

Hôm nay nhà họ Lâm bật đèn sáng trưng nhìn có vẻ rất nhộn nhịp. Nghe thấy bên ngoài có tiếng xe đi vào, ba Lâm và mẹ kế Lâm vội chạy ra đón, “Sở Sênh mau vào đi, bên trong đã chuẩn bị xong xuôi rồi.” Mẹ kế Lâm làm như chưa hề xảy ra chuyện gì, Lâm Sở Sênh vừa xuống xe, bà ta đã nhanh chóng dẫn cô đi vào.

“Mời Thẩm tổng vào trong.” Biểu cảm của ba Lâm ở bên cạnh thì khá bình thường, ông ta đứng thẳng lưng, ba Lâm như vậy khiến cho người khác có cảm giác ông ta không tự ti mà cũng không kiêu ngạo.

Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc liếc nhìn nhau rồi cùng nhau đi vào.

Nhưng mà khác với vẻ nhộn nhịp bên ngoài, bên trong phòng lại cực kì yên tĩnh, không ai lên tiếng nói gì cả. Bà ngoại Lâm Sở Sênh vừa thấy cô liền nhanh chóng cúi đầu xuống, có lẽ bà cũng thấy có lỗi với cô. Còn bác trai, bác dâu của Lâm Sở Sênh thì làm như không hề phát hiện ra cô. Chỉ có mỗi người em họ* đã từng làm chứng cho Lâm Sở Sênh thì nở một nụ cười có vẻ khá hàm súc.

* Ở Trung Quốc, vai vế anh em họ trong nhà phân theo tuổi, không phân theo bậc cha chú trong nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.