Thiên Kim Báo Thù

Chương 32: Lạnh lòng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy bà ta biết Lâm Tiêu Tiêu nói vậy là không thích hợp nhưng trong lòng bà ta cũng bực bội, cho nên cố ý phóng túng mặc kệ Lâm Tiêu Tiêu.

Ba Lâm ho khan, ho đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên

Mẹ kế Lâm coi như không nghe thấy, tập trung loay hoay cái cốc trong tay

Thấy cảnh này, ba Lâm cảm thấy như có thứ gì đó lạnh lẽo luồn vào tận tim.

Có điều, chỉ trong chốc lát, có lẽ là vì đã quen đặt hết tình yêu lên người Lâm Tiêu Tiêu, cho nên khi nhìn thấy cô ta khóc, cả người toàn nước mắt, ba Lâm lại lặng lẽ thở dài, đến cuối cùng vẫn không3đành lòng so đo với cô ta

“Tiêu Tiêu, ba không còn cách nào khác, ba chỉ muốn tốt cho con mà thôi.” Ba Lâm nghiêm túc nói với Lâm Tiêu Tiêu.

Bà Lâm vừa dứt lời, Lâm Tiêu Tiêu đứng bật dậy giống như bị ghim đâm, chỉ thẳng ngón tay vào chóp mũi ông ta, “Ba, đầu óc ba bị sao vậy? Còn kéo con vào theo để bị coi thường giống như ba, cùng làm chó Pug với ba, vậy mà ba còn nói muốn tốt cho con sao?” Lâm Tiêu Tiêu tức giận, chọc mạnh vào đầu ông ta.

Móng tay của cô ta vốn được chăm sóc cho nên cứng rắn và bén nhọn như dao

Cô ta vừa chọc mạnh,0ba Lâm liền cảm nhận được đau đớn trên mặt.

Ông ta chưa bao giờ cảm thấy đau lòng như lúc này.

Cũng chưa từng nhìn thấy đứa con gái mình luôn yêu thương lại dùng vẻ mặt dữ tợn đó nhìn mình

“Lâm Tiêu Tiêu, đây là quyết định của ta, chưa tới lượt con ở đây mà khoa tay múa chân!” Với tình huống trước mắt, ông ta không cần phải nói chuyện nhẹ nhàng với Lâm Tiêu Tiêu nữa.

Lâm Tiêu Tiêu bị giọng điệu của ba Lâm dọa cho sửng sốt, sau đó lập tức hoàn hồn, dường như nửa bên mặt lại bắt đầu đau

Cô ta dựa vào người mẹ kế Lâm khóc lóc mê man, có vài lần còn làm5cho người ta cảm thấy cô ta khóc sắp đứt hơi luôn rồi.

Trước đây, chỉ cần Lâm Tiêu Tiêu vừa rơi nước mắt, ba Lâm sẽ đau thấu tận đáy lòng

Còn bây giờ, ông ta chỉ cảm thấy phiền chán

Thậm chí, ông ta còn cảm thấy một Lâm Tiêu Tiêu như vậy không phải là đối thủ của Lâm Sở Sênh.

“Bây giờ thì ông giỏi rồi.” Mẹ kế Lâm lạnh nhạt nói một câu, lời nói của bà ta có sức nặng hơn lời nói của Lâm Tiểu Tiểu rất nhiều.

Ba Lâm xoa ấn đường, “Bà không hiểu đầu, hình như Lâm Sở Sênh có chứng cứ gì đó

Tôi sợ người khác lỗi chuyện nhiều năm trước ra.” Đối với mẹ kế4Lâm, ba Lâm chưa từng cứng rắn được.

Ba Lâm cho rằng mình nói như vậy thì mẹ kế Lâm sẽ biết tâm tư của ông ta, nào ngờ bà ta lại nở nụ cười lạnh, “Hình như? Tôi thấy ông chỉ kiếm cớ như lời Tiêu Tiêu nói mà thôi

Ông vì một cái “hình như đó mà để con gái tôi chịu uất ức lớn như vậy

Nếu ông sợ thì sao lúc trước khi tính kế với tôi, ông không nghĩ tới ngày hôm nay?”

Lời nói và vẻ mặt của mẹ kế Lâm đều lạnh tanh.

Ba Lâm muốn kéo tay mẹ kế Lâm nhưng bị bà ta vô tình giật ra.

Ba Lâm sốt ruột lại ho khan, nhưng trận họ này so9với lúc nãy còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, vậy mà mẹ kế Lâm ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn ông ta

Cho đến khi cơn ho dứt, ba Lâm cũng chỉ lặng lẽ tựa đầu, không buồn nói thêm một câu nào nữa.

Hiểm khi tất cả người trong phòng đều im lặng.

Lúc này, người làm nói Thẩm Mạc tới

Vừa nghe cái tên Thẩm Mạc, ba Lâm có bò cũng phải bò từ trên giường đứng lên

Trong mắt bọn họ, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc ít nhiều gì cũng có quan hệ

Cho nên bọn họ khó mà cân nhắc mục đích tới lần này của Thẩm Mạc

Mẹ kế Lâm sự Lâm Tiêu Tiêu chịu thiệt nên bảo Vu Thiếu Tuấn và Lâm Tiêu Tiêu đi nghỉ ngơi, để bà ta dìu ba Lâm ra gặp Thẩm Mạc trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.