*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9hậm chí, cô ta còn không dám nhìn thẳng mặt anh, nhanh chóng cúi đầu xuống
“Cút!” Thẩm Mạc chớp mắt, vô cùng hài lòng nở nụ nụ cười, “Đây là một ý kiến hay
Tôi thấy tầng lầu không cao, không bằng cô lăn xuống đây cho tôi xem.” (Trong tiếng Trung, chữ k vừa có nghĩa là cút, vừa có nghĩa là lăn.) Rõ ràng Thẩm Mạc nói rất nhẹ nhàng nhưng lại có loại khí thể khiến người ta không thể không thần phục
Lâm Tiêu Tiêu được nhà họ Lâm bảo vệ quá tốt
Mặc dù cô ta biết rõ không thể đắc tội với Thẩm Mạc nhưng sau khi bị chọc giận, cô ta vẫn vô thức nổi điên
“Ở đây là nhà họ Lâm, anh cút ra ngoài cho tôi!” Cô ta chỉ tay ra cửa chính, hùng hổ nói.
Thấy Lâm Tiêu Tiêu lớn lối như vậy, Thẩm Mạc3cảm thấy hứng thú, đứng lên
Đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, có điều, chuyện cổ ta không có đầu óc đã được khắc sâu vào ký ức của anh, lần sau nhiều hơn lần trước
“Họ Lâm? Chỉ cần tôi bằng lòng thì ở đây có thể đổi thành nhà họ Thẩm bất cứ lúc nào.” Thẩm Mạc đứng dưới cầu thang, nói một cách nhàn nhã giống như đi dạo.
“Cô Lâm thật sự thích cút
Nếu đã vậy thì cô hãy lăn xuống đây đi.” Thẩm Mạc khoanh tay, dáng vẻ xem kịch vui.
Lâm Tiêu Tiêu định nói gì đó đắc ý, những lời còn chưa kịp nói ra thì đã bị Vu Thiếu Tuấn tát cho một cái
Bởi vì anh ta tát quá mạnh cho nên cô ta liền ngã ngồi xuống mặt đất, đầu đập mạnh vào cầu thang.
Ba Lâm giật mình, tất nhiên là không0nỡ nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu bị như vậy
Nhưng ở trước mặt Thẩm Mạc, ông ta không dám nói thay một câu
“Thẩm tổng, Tiêu Tiêu không hiểu chuyện, tôi ở đây thay cô ấy nhận lỗi với anh.” Vu Thiểu Tuấn khom người, hèn mọn không gì sánh được
Thẩm Mạc lơ đễnh cười, “Xem bộ dáng của anh là muốn thay cô ta lăn xuống cầu thang à? Vậy cũng được, anh là chồng của cô ta, thay cô ta trả nợ là chuyện đương nhiên.” Một câu nói của Thẩm Mạc chặn hết lời muốn nói của Vu Thiếu Tuấn
Mặc dù lăn từ trên tầng hai xuống sẽ không chết người, nhưng đau đớn da thịt là không thể tránh được
Vu Thiểu Tuần nhìn Lâm Tiêu Tiêu bị đập đầu mơ mơ màng màng
Vì một người phụ nữ như vậy, anh ta cảm thấy không đáng.
Vu Thiếu Tuấn dứt5khoát đứng ở đó, không nói một lời nào
Thẩm Mạc không kìm được nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Tôi không có thời gian dây dưa với các người
Hoặc là anh lăn, hoặc là cô ta lăn, không thì hai người cùng lăn cũng được.” Trái tim Vu Thiểu Tuần đập thịch một cái
Nếu bây giờ không phải đang ở nhà họ Lâm thì anh ta nhất định sẽ không do dự đẩy Lâm Tiêu Tiêu xuống
Anh ta ngẩng đầu nhìn ba Lâm, trong mắt ba Lâm không chút che giấu mong muốn anh ta lăn xuống.
Vu Thiếu Tuấn do dự một lúc lâu
Vì Vu Thị, vì thuận lợi bước qua cửa ải này, anh ta cắn răng nói: “Tiêu Tiêu là vợ của tôi, chuyện của cô ấy là chuyện của tôi, chỉ cần có thể khiến anh thoải mái thì tôi làm gì cũng được.” Dứt lời, anh4ta nhắm mắt lại, nằm thẳng người, từ trên lầu hai lăn xuống dưới
Rầm rầm rầm! Thật ra, cả quá trình lăn xuống chỉ có mười mấy giây, nhưng Vu Thiếu Tuấn lại cảm thấy dài đằng đẵng
Lúc rơi xuống đất, anh ta đau đến mức ngay cả một ngón tay cũng không muốn động.
Trên lầu, Lâm Tiêu Tiêu cảm động khóc rối tung rối mù, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, tưởng rằng Vu Thiểu Tuấn thật sự yêu cô ta
Thấy Vu Thiểu Tuấn bị té không nhẹ, Thẩm Mạc coi như hài lòng gật đầu, sau đó xoay người nói với ba Lâm: “Chỉ là hỏng một bộ đồ thôi mà, các người khách khí quá rồi.”