*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9ên này anh vừa ra cửa, bên kia cục trưởng liền theo sát
“Không biết Thẩm tổng đến đây
Ngài đã ăn cơm tối chưa?” Cục trưởng được tin Thẩm Mạc tới thì chạy từ nhà đến đây
Tuy nói bây giờ ông ta có chút địa vị, nhưng ở trước mặt Thẩm Mạc, ông ta vẫn phải nói năng cẩn thận
Thẩm Mạc nhìn cục trưởng, “Tôi không ngờ cục cảnh sát thiếu tiền đến vậy
Người ở bên trong phòng tạm giam, ngay cả đồ dùng hàng ngày cơ bản nhất cũng không có.” Thẩm Mạc còn nhớ Lâm Sở Sênh muốn vuốt tóc cũng phải dùng hai mắt của anh làm cái gương
Điều này chứng tỏ điều kiện bên trong phòng tạm giam không tốt
Thẩm Mạc bước xuống một bậc thang, tiếp tục nói: “Tiền là thứ Thẩm Thị chưa từng thiếu
Nếu ông có khó khăn thì Thẩm Thị rất bằng lòng3giúp đỡ.”
Cục trưởng cúi đầu cười làm lành
Người có thể làm tới vị trí này, chắc chắn không phải loại ngu ngốc
Ông ta chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu ý của Thẩm Mạc
Xem ra, ông ta cần phải đặc biệt để tâm chuyện Lâm Sở Sênh ở trong phòng tạm giam
“Đúng là điều kiện trong cục không tốt lắm
Thẩm tổng đã có ý định này thì ngày mai tôi sẽ cho cấp dưới đến Thấm Thị lĩnh một ít chi phí
Đương nhiên, tôi xin cảm ơn Thẩm tổng ở đây trước.”
Ông ta không thể ngăn cản Thẩm Mạc muốn chăm sóc Lâm Sở Sênh
Có điều, Thẩm Mạc không nói rõ ra, cho nên ông ta cũng chỉ có thể nói theo anh
Cuối cùng thì tiền vẫn nằm trên tay ông ta, nhận tiền của người ta thì phải một lòng làm việc thay người ta.
Đây là quy củ!
Thẩm Mạc0vô cùng hài lòng gật đầu
Anh thật sự thích loại người như cục trưởng, nói năng dứt khoát, tiết kiệm thời gian
“Cục trưởng là một người thông minh, nếu lỡ có người hỏi thì ông cũng biết phải nói thế nào rồi đấy.” Thẩm Mạc lạnh nhạt nhìn phía trước, một tay đút túi quần, xong xuôi anh chuẩn bị rời đi
Hiển nhiên, anh không có ý định ăn bữa cơm của cục trưởng
Cục trưởng lùi ra sau một bước, “Ngài yên tâm, tên của Thẩm tổng và Lâm Sở Sênh, tuyệt đối sẽ không xuất hiện.” Được bảo đảm, Thẩm Mạc mới hài lòng rời đi.
Cục trưởng đứng trên bậc thang thêm một lát nữa
Thẩm Mạc là thương nhân, nhưng khi thể trên người anh còn mạnh hơn khi thể trên người cấp trên của ông ta
Khi nói chuyện với anh, gần như chữ nào ông ta cũng phải5suy nghĩ kỹ càng mới có thể nói ra
Ông ta thả lỏng cơ thể, nhớ lại bên trong phòng tạm giam còn có một người có sức ảnh hưởng lớn cần phải hầu hạ thì lại thở thật dài
Bên này, Thẩm Mạc vừa đi, Lâm Sở Sênh hiểm khi được nhàn rỗi
Hơn nữa, người trong phòng tạm giam giống như bị trúng tà, đối xử với cô rất cung kính, lại còn sắp xếp lại phòng tạm giam cô đang ở.
Nghe nói, tất cả đồ vật bên trong phòng tạm giam đều phải chuẩn bị theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao.
Lâm Sở Sênh nằm trên giường, tâm tình có chút phức tạp
Ở phòng tạm giam giống khách sạn, chắc cô là người đầu tiên
Vốn tưởng rằng vật vã cả một ngày, lúc này cô sẽ phải ngủ thiếp đi luôn rồi, nào ngờ, cô lại không thấy buồn ngủ4một chút nào
Cô lăn qua lộn lại, đột nhiên muốn nhìn ánh sao trên bầu trời.
Cô ngồi dậy khỏi giường, lúc này mới nhớ ra cô đang ở trong phòng tạm giam, cũng vì ý muốn này nên cô mới có cảm giác bị nhốt
Cô suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi, đến khi thức dậy thì trời đã rạng sáng
Cô còn tưởng rằng hôm qua ngủ muộn, hôm nay sẽ thức dậy muộn
“Chị Lâm dậy rồi đấy à.” Người trong phòng tạm giam, đại khái là không ngờ Lâm Sở Sênh thức dậy sớm như vậy, cho nên chỉ mang phần cơm của người khác mà không mang phần cơm của Lâm Sở Sênh
Anh ta hô lên một tiếng, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Lâm Sở Sênh vuốt tóc
Chỉ trong thời gian một đêm, cô từ Lâm Sở Sênh thăng cấp thành chị Lâm.