*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc đầu, Lâm Sở Sênh cho rằng người tới là cái tên bệnh hoạn Thẩm Mạc
Kết quả, ra tới bên ngoài mới thấy Lâm Tiêu Tiêu mặc váy đỏ, trang điểm đậm, không biết là vì khoe khoang hay là vì muốn che đậy cái gì đó.
“Lâm Sở Sênh, cô cũng có ngày hôm nay.” Dù Lâm Sở Sênh có đãi ngộ tốt thì cô cũng phải thay đồ tạm giam
Loại đồ này, dù có mặc trên người nào thì cũng làm người ta có cảm giác sa sút.
Lâm Sở Sênh nhìn Lâm Tiêu Tiêu, sau đó thờ ơ ngồi trên ghế của mình, xoay đầu sang một bên, coi như không nhìn thấy cô ta.
“Lâm Sở Sênh, thấy cái bộ dáng này của cô thì tôi yên tâm rồi.” Lâm Tiểu Tiểu kéo ghế ngồi đối diện Lâm Sở Sênh, “Ngày thường3có rất đắc ý khi nịnh bợ được Thẩm Mạc mà
Tôi nghe nói, hôm qua anh ta có đến thăm cô nhưng rồi lại đi ngay
Tôi còn cho rằng, với quan hệ của hai người, có thể nào thì anh ta cũng sẽ bảo lãnh cô ra ngoài
Hôm nay có thể thấy cô vẫn còn ở trong đây, thật đúng là may mắn.”
Lâm Tiêu Tiêu đắc ý, cười không khép miệng lại được, lộ cả hàm răng: “Nghe nói Thẩm Mạc quen một người mẫu trẻ, hôm qua còn bị chụp ảnh đi khách sạn
Tuy nói anh ta là một người có thiếu sót, nhưng đổi lại, anh ta có tiền
Lúc người mới đang cười vui vẻ, người cũ là cô lại sống dở chết dở, ai sẽ lo lắng đây?”
Lâm Sở Sênh ngẩng đầu lên, tiếp tục coi như không thấy sự0tồn tại của Lâm Tiêu Tiêu.
Thái độ lạnh nhạt của Lâm Sở Sênh không làm giảm được vẻ đắc ý trong mắt Lâm Tiêu Tiêu, “Sao cô không nói chuyện? Không phải cô ăn nói khéo léo, giỏi khua môi múa mép lắm sao? Sao hôm nay lại thành người cầm rồi?” Lâm Tiêu Tiêu khẽ cười vài tiếng, lấy gương ra soi khuôn mặt của mình.
“Lâm Sở Sênh, mệnh của cô trời sinh đã ti tiện, dù có nhảy cao lên được thì sao, rồi cũng sẽ giống hệt người mẹ để tiện của cô, trơ mắt nhìn mẹ tôi lấy đi tất cả những thứ thuộc về bà ta.” Lâm Tiêu Tiêu dừng lại, đổ người về phía trước, “Cô có biết, lúc mẹ cô quỳ gối cầu xin mẹ tôi, bà ta thấp hèn đến mức liếm để giày cho5mẹ tôi
Cô nói xem, ngay cả mẹ cô cũng không làm gì được mẹ tôi thì cô có thể thắng nổi sao?”
Lâm Sở Sênh hít sâu một hơi, siết chặt tay thành nắm đấm
Thấy Lâm Sở Sênh có chút phản ứng, Lâm Tiểu Tiểu lại càng đắc ý nói: “Nếu có thành thật một chút, nói không chừng chúng tôi còn có thể cho cô một quả ngon để ăn, cần gì phải rơi vào tình trạng như bây giờ.” Lâm Tiêu Tiêu kéo tóc Lâm Sở Sênh, lắc đầu nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc, cô là loại châu chấu không nhảy nhót được mấy ngày.”
Khuôn mặt Lâm Sở Sênh chợt trầm xuống, vỗ mạnh lên bàn tay kéo tóc của Lâm Tiêu Tiêu
Lâm Tiêu Tiêu lại dùng sức kéo, Lâm Sở Sênh bị kéo đau, cầm cốc nước ném về phía Lâm4Tiêu Tiêu
Nước trong cốc vẫn còn nóng, Lâm Tiêu Tiêu hết thảm một tiếng, lùi ra sau mấy bước.
“Bây giờ cô kiêu ngạo với tôi thì hơi sớm quá đấy
Cô hãy chờ kết quả tuyên án cuối cùng rồi cười cũng không muốn
Có điều, tôi cầu chúc cho cô trước, chúc cho chân người đàn ông của cô có thể trị hết.” Xem ra Lâm Sở Sênh vô cùng tức giận, mặt cô đỏ gay lên.
Lâm Tiêu Tiêu nổi điên, bụm mặt, hét: “Lâm Sở Sênh, mày nhớ kỹ cho tao, tao sẽ không để yên cho mày đâu!” Sau đó, cô ta lấy một tấm ảnh chụp của mẹ Lâm từ trong túi xách ra xé nát
Cô ta vô cùng hài lòng khi thấy đôi mắt đỏ ngầu đầy bất lực của Lâm Sở Sênh.
Lâm Tiêu Tiêu đắc ý rời đi
Người ta9nói, phượng hoàng rơi xuống còn không bằng gà, huống chi Lâm Sở Sênh không phải là phượng hoàng.