*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cô ấy nhanh chóng kéo hai người bọn họ hai bên trái phải, đi thẳng vào trong.
“Đợi chút!” Lâm Sở Sênh cười cười, lấy lễ vật tặng ba mẹ Trương từ trong cốp ra, cũng chẳng có gì quá quý báu, dù sao cũng chỉ là để thể hiện tấm lòng.
“Sở Sênh, bảo cậu đến thì cứ đến thôi, còn mang quà đến, sao khách sáo thế.” Trương Nhất Nhất không vui, trừng mắt lên nhìn Lâm Sở Sênh.
“Thôi nào Nhất Nhất, đây là thành ý của cô Lâm mà.” Lý Chí Thành kéo tay Trương Nhất Nhất, rất ga lăng đưa tay ra nhận lấy túi quà không quá nặng trên tay Lâm Sở Sênh, “Nghe nói cô Lâm là nhân viên cấp3cao ở Thẩm Thị?” Vốn đây là một câu hỏi rất khách sáo, nhưng lại khiến Lâm Sở Sênh cảm thấy rất không thoải mái
Chủ yếu là vì câu hỏi này có tính thăm dò quá cao, dường như không phù hợp với nơi này
Nhưng mà Lâm Sở Sênh còn chưa trả lời, Trương Nhất Nhất đã tự hào khoe khoang, “Đương nhiên rồi, Sở Sênh là quản lý trẻ nhất ở Thẩm Thị
Tài năng về thương nghiệp của Sở Sênh, nếu so ra thì còn hơn cả ba em.” Lâm Sở Sênh cười lắc đầu, nếu câu hỏi đã được trả lời rồi thì cô cũng không có ý định nói thêm
Còn chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong
Có0khách? Lâm Sở Sênh nhìn sang Trương Nhất Nhất với ánh mắt dò hỏi
Trương Nhất Nhất cười lè lưỡi: “Là ba mẹ Chí Thành, hôm nay họ đến thương lượng về chuyện đính hôn của bọn tớ, tớ đã bảo là cậu nhất định phải tới chứng kiến.” Lâm Sở Sênh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Trương Nhất Nhất
Thôi được rồi, đến cũng đến rồi, coi như nể mặt Trương Nhật Nhất, nhưng mà cô lại mua thiếu đồ mất rồi.
Sau khi đi vào, cô liền nhìn đôi vợ chồng xa lạ trong phòng
Người đàn ông ăn mặc bình thường, trên mặt có vẻ hơi nhiều nếp nhăn, không có gì đặc biệt
Còn người vợ, nhìn có vẻ to cao thô kệch, trên5người đeo đầy nào vòng nào nhẫn...
Tất nhiên, đây là vấn đề thưởng thức, Lâm Sở Sênh tạm thời không so đo, nhưng mà nhìn tướng ngồi xếp bằng trên ghế sofa nhà người ta, dáng vẻ nói cao bàn rộng, lúc nói đến đoạn hưng phấn còn vỗ vỗ vào chân mẹ Trương, Lâm Sở Sênh không thể nhìn nổi.
Mà có vẻ mẹ Trương trông cũng rất khổ sở
Sau khi nhìn thấy Lâm Sở Sênh, bà như thấy một cọng cỏ cứu mạng, vội đứng lên đón cô
Nhưng người ta còn nhanh hơn cả mẹ Trương, chưa gì đã kéo lấy tay Lâm Sở Sênh, “Cô bé này nhìn xinh gái quá, cháu đến thì đến lại còn mang theo nhiều quà thể4làm gì, khách sáo rồi.” Nói xong, còn định đưa tay ra nhận lấy túi quà trên tay Lý Chí Thành.
Biểu hiện này của mẹ Lý Chí Thành khiến mặt anh ta tối sầm lại
Anh ta vội nói một câu, “Mẹ!”
Bấy giờ, bác gái trung niên này mới kịp phản ứng lại, hậm hực thu tay về, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mấy thứ kia
Trương Nhất Nhất cũng không được thoải mái lắm, chỉ có thể cười hòa giải, “Cô ấy hơi nhiệt tình.” Rồi kéo tay Lâm Sở Sênh ngồi xuống.
Thấy mọi người đến đông đủ rồi, mẹ Trương cười nói: “Vậy chúng ta ăn cơm trước đi
Hôm nay, chủ yếu là ra mắt hai bên nên cũng không cần9đặt nhà hàng khách sạn gì, chỉ ăn cơm rau dưa trong nhà, mong anh chị bỏ qua cho.”
“Bỏ quá cái gì, tôi nghe nói là nhà giàu bây giờ đều keo kiệt bủn xỉn, nào ngờ giờ mới được thấy.” Ba của Lý Chí Thành nhìn trông có vẻ ôn hòa nhưng lại bất ngờ thốt ra lời nói như vậy
Lập tức vẻ mặt hai bên đều trở nên rất khó coi
Lý Chí Thành huých ba mình một cái, “Ba cháu ít ra ngoài nên cũng không hiểu chuyện ở đây cho lắm, cháu thay mặt ba cháu, xin lỗi cô chú.” Lập tức cúi người xuống với hai vị trưởng bối.
“Được rồi, chuyện nhỏ, là do vợ chồng tôi nghĩ chưa chu toàn.” Dù sao ba Trương cũng là đàn ông, cười nói ha hả, coi như cho qua chuyện này, nhưng trái lại, vẻ mặt mẹ Trương thì không hề dễ chịu chút nào
Dù cho Trương Nhất Nhất đã lên tiếng nói chuyện thì vẻ mặt bà vẫn không thay đổi.