*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc Lâm Tiểu Tiểu cho rằng Lâm Sở Sênh để ý, mặt ngoài bình tĩnh chỉ là giả vờ thì Lâm Sở Sênh lại đổi giọng: “Đúng lúc lắm, thế thì tôi đỡ phải làm, ai không đào mộ thì người đó là đồ khốn khiếp.”
Tiếng nói đột nhiên lớn lên.
Phòng khách yên tĩnh, vì tiếng nói vang dội mà truyền ra tiếng vọng
“Cô!” Lâm Tiêu Tiêu tức giận đến mức cả mặt đỏ bừng
Cô ta chỉ Lâm Sở Sênh, không nói được một chữ nào
“Có cái gì mà cô?” Lâm Sở Sênh nắm đầu ngón tay đang chỉ vào mình của Lâm Tiêu Tiêu, từ từ bẻ cong chỉ về phía cô ta: “Tôi nắm quyền đấu thầu của Thẩm Thị, mẹ tôi đã chết, so với một cái bình không biết có phải là tro cốt của mẹ tôi3hay không thì tôi càng quan tâm tới của bây giờ hơn.” Cô dùng sức hất tay cô ta ra.
Không phải là cô không đau, mà là cô quá đau, đau trong thời gian dài rồi dần trở nên chết lặng.
Vì vậy, cô mới có biểu hiện thong dong của bây giờ.
“Nếu tôi là mấy người thì tôi sẽ học cách cầu xin người khác trước
Nói không chừng tôi có lòng tốt, thật sự giao tảng thịt mỡ này cho mấy người.” Lâm Sở Sênh cười vui vẻ, đôi mắt công thành hình trăng non
Cô đã từng nhớ rất rõ răng Vu Thiếu Tuấn nói thích nụ cười của cô nhất, nụ cười của cô có thể ngọt thấm lòng người, chỉ là cô không hay cười mà thôi.
Bây giờ, cô thường nở nụ cười nhưng không còn là nụ cười0ấm áp nữa.
“Lâm Sở Sênh, cổ đắc ý sớm quá đấy
Cô đã bước vào cửa nhà này rồi thì đừng mong bình an đi ra ngoài
Tuyệt đối không có khả năng đó đâu!” Cửa lớn tự động đóng lại giống như đang diễn phim ma, ánh sáng xung quanh đột nhiên trở nên chói lóa, sắc nhọn như có thể chiếu vào xương cốt Lâm Sở Sênh.
Trong phòng khách vẫn là ba người bọn họ.
Càng không nghĩ ra nổi rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì càng cảm thấy sợ hãi với những chuyện mình không biết.
Nhưng Lâm Sở Sênh vẫn bình tĩnh ngồi như vừa rồi
“Cô cảm thấy tôi sẽ ngu ngốc tới mức không chuẩn bị gì cả mà bước vào cửa nhà này sao?” Lâm Sở Sênh nhàm chán duỗi người: “Vì sao tôi trở về được nửa5tháng mà mấy người vẫn không có hành động gì? Là vì mấy người không dám làm lớn chuyện, mấy người chơi không nổi.” Lời nói của Lâm Sở Sênh vẫn sắc sảo như cũ, cũng nói trúng tim đen của bọn họ.
Hôm nay, Vu Thiếu Tuấn và Lâm Tiêu Tiêu đã mất hết danh tiếng
Dù Thẩm Thị có muốn đổi nhà cung ứng thì cũng không có khả năng chọn bọn họ
Nếu không phải Lâm Sở Sênh ra chiêu trước thì nói không chừng bọn họ có thể bình an vô sự, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì
Ít nhất, trước khi đấu thầu, bọn họ sẽ không có chuyện gì
Lâm Tiêu Tiêu bị nói trúng tim đen, tức giận đập mặt bàn.
Lâm Sở Sênh nhìn thoáng qua rồi đứng lên, “Muốn hợp tác với Thẩm Thị cũng được,4ngoại trừ để lại lợi nhuận hai mươi phần trăm thì trong vòng hai ngày đem tro cốt bài vị của mẹ tôi thờ trong thư phòng, sớm chiều quỳ lạy cho tôi.”
Cái nhà này có một nửa là của mẹ cô, dựa vào cái gì phải chắp tay nhường cho người khác
“Cô nằm mơ đi!” Lâm Tiêu Tiêu không thèm suy nghĩ mà trả lời luôn
Lâm Sở Sênh khinh thường liếc Lâm Tiêu Tiêu, cô lười nói thêm, cầm túi xách chuẩn bị đi.
“Sở Sênh!” Vu Thiếu Tuấn bên cạnh không kìm được nữa, khẽ gọi một tiếng dịu dàng thâm tình như trước kia.
Lâm Sở Sênh đứng lại, khuôn mặt Lâm Tiêu Tiêu trắng bệch, cô ta có dự cảm không ổn.
“Anh biết em hận anh, anh có nói nhiều hơn nữa thì em cũng không muốn nghe
Anh có9thể cho hai mươi phần trăm lợi nhuận nhưng anh không cho Thẩm Thị, mà anh cho em.” Vu Thiếu Tuấn lấy bút ra, “Nếu em không tin thì anh có thể viết giấy cam kết
Muộn nhất là ngày kia, hợp đồng sẽ đến tay em.”
Lâm Sở Sênh chỉ nhìn Vu Thiếu Tuấn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Bàn tính gõ vang đấy! Vu Thiếu Tuấn đã bị xấu mặt, muốn thuận lợi hợp tác với Thẩm Thị thì nhất định phải trả giá thật lớn
Lâm Sở Sênh từng giúp Vu Thị nhiều lần, trong tình huống giá thấp còn phải bỏ ra hai mươi phần trăm lợi nhuận, Vu Thị sẽ không có lời
Thế nhưng, có thể hợp tác với Thẩm Thị, bản chất công ty sẽ thay đổi
Sau này muốn mở rộng nghiệp vụ, chỉ cần nhắc tới cái tên Thẩm Thị, nhất định sẽ thuận lợi gấp trăm lần.
Dù như thế nào thì Vu Thiếu Tuấn cũng không muốn bỏ cơ hội này.
“Anh điên rồi!” Người kích động nhất là Lâm Tiêu Tiêu
Cho hai mươi phần trăm lợi nhuận, chính là đưa không công mấy triệu tệ cho Lâm Sở Sênh
Sao cô ta có thể bằng lòng? Cho nên, cô ta liền động tay
Đối với việc bị Lâm Tiêu Tiêu lôi kéo, Vu Thiếu Tuấn không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không buồn liếc qua
Anh ta cứ như vậy nhìn chằm chằm Lâm Sở Sênh.
Móng tay của Lâm Tiêu Tiêu rất dài, bởi vì Vu Thiếu Tuấn không nhìn, cho nên cô ta cào trúng một vệt máu đỏ tươi trên mặt anh ta
“Có điều, tôi chê anh bẩn, tôi không thèm.” Lâm Sở Sênh nói từng câu từng chữ rõ ràng
Giao tiền cho Thẩm Thị, một khi giao rồi thì sau này muốn lấy lại cũng khó, tất cả chỉ là phí công mà thôi
Nhưng giao cho Lâm Sở Sênh thì khác, qua lần này rồi, chỉ cần có cơ hội diệt trừ cô thì số tiền đó cũng chỉ mất một lần.
Vu Thiếu Tuấn thông minh, Lâm Sở Sênh cũng không ngốc.
“Cô chủ, trợ lý của cậu Hai nhà họ Thẩm tới tìm cô với cả..
cô Sở Sênh.” Người làm vốn trốn một bên, đi lên cúi đầu báo
Vừa nghe người nhà họ Thẩm đến, Lâm Tiêu Tiêu thức thời buông Vu Thiếu Tuấn ra
Một người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhanh chóng bước vào
Anh ta chính là trợ lý của Thẩm Mạc
“Chào anh.” Vu Thiếu Tuấn đi tới, vươn tay chào hỏi.
Kết quả, lại một lần nữa bị người ta coi như không thấy
Trợ lý đi đến trước mặt Lâm Sở Sênh: “Cô quên lấy đồ của mình, Thẩm tổng cố ý bảo tôi tới đây đưa cho cô.” Ngược lại với thái độ làm lơ Vu Thiếu Tuấn, thái độ của anh ta với Lâm Sở Sênh có thể dùng từ “cung kính” để hình dung.
Mặc dù Lâm Sở Sênh không biết Thẩm Mạc có ý gì nhưng cô vẫn rất bình tĩnh nhận quần áo.
Trợ lý không nói nhiều, đưa xong đồ thì đi
Càng như vậy, người khác càng cảm thấy quan hệ của hai người không bình thường
“Các người chỉ có thời gian là hai ngày để quyết định
Không, nói chính xác là một ngày
Dù sao các người còn phải dời tro cốt của mẹ tôi về, không thể không phô trương gì gì đó.” Lâm Sở Sênh cười càng xán lạn hơn, Lâm Tiêu Tiêu càng hận nghiến răng.
Nhìn vẻ mặt vô cùng đặc sắc của hai người đó, Lâm Sở Sênh hài lòng gật đầu
Cô đi ra tới cửa, hình như nghĩ tới cái gì đó, từ từ xoay người lại, “À đúng rồi, mẹ tôi sắp trở về, không phải ảnh chụp của ai cũng có thể treo trên tường này.” Nếu như vừa rồi đám người Vu Thiếu Tuấn còn phải cân nhắc thì bây giờ Thẩm Mạc đã ra tay, chuyện này nhất định sẽ thành.
Cửa im lặng đóng lại.
Rầm!
Lâm Tiêu Tiểu tức giận ném điện thoại xuống đất.
Từ trước cho tới giờ, chỉ có cô ta chèn ép Lâm Sở Sênh, cô ta tuyệt đối không cho phép Lâm Sở Sênh diễu võ dương oai” trước gót chân của cô ta, “Có phải anh hối hận vì đã không cưới con khốn đó không?” Ngón tay cô ta chỉ vào chóp mũi của Vu Thiếu Tuấn.
(*) Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ.