Thiên Kim Báo Thù

Chương 92: Lăn chăn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

9��Sao vậy? Ban ngày không muốn, bây giờ lại vội vã muốn lăn chăn với anh à?” Thẩm Mạc dứt khoát không kéo chăn nữa mà ngồi trên giường bắt đầu nói hươu nói vượn.

So về đùa giỡn lưu manh, chắc chắn Lâm Sở Sênh không bằng Thẩm Mạc.

“Anh suy nghĩ nhiều rồi!” Vẻ mặt Lâm Sở Sênh lạnh nhạt, cầm chăn ném sang một bên, chỉ cần không cho Thẩm Mạc đắp chăn thì để chăn ở đâu cũng được

“Vậy bây giờ em nổi nóng với anh làm gì?” Thẩm Mạc lạnh lùng liếc Lâm Sở Sênh

Anh để người về phía trước, kéo chăn lên người mình

Lâm Sở Sênh muốn kéo chăn lại, nhưng người ta không cho cô cơ hội, sức kéo mạnh đến mức suýt nữa kéo luôn cả cô.

“Thẩm Mạc, quan hệ giữa chúng ta là quan hệ hợp tác, cũng chỉ có quan3hệ hợp tác mà thôi, tôi không phải vật sở hữu của anh, không phải vật anh có thể khống chế.” Lâm Sở Sênh tức giận ngồi lên chăn

Cô cảm thấy rất tức giận về chuyện tối nay

Bình thường, Thẩm Mạc có thể đùa bỡn cô

Vì báo thù, cô đành phải miễn cưỡng chấp nhận

Nhưng nếu trò đùa của anh làm phiền đến cuộc sống của người khác thì cô tuyệt đối không đồng ý.

Thấy vẻ mặt giận dữ của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc cũng nổi nóng ném chăn sang một bên, “Nếu nói đến hợp đồng thì anh cũng cần phải nhắc nhở em

Lâm Sở Sênh, nếu em lựa chọn hợp tác với anh thì em phải bày tỏ thành ý hợp tác ra

Dù em không cam tâm tình nguyện thì anh cũng phải nhắc nhở em, thắng làm vua thua làm giặc

Em thua trên tay0anh cũng phải dám thừa nhận sai lầm của mình, từ đó nhận ra giá trị của bản thân.”

Lời nói này của Thẩm Mạc rất nặng.

“Anh có thể tính kể để em ký hợp đồng hợp tác thì cũng có thể tính kế để em ký hợp đồng bán thân

Em phải nhớ kỹ, ngày nào cũng phải về ngủ trên giường của anh.” Cái chăn lại trở thành đối tượng phát tiết của Thẩm Mạc

Tức giận! Lâm Sở Sênh siết chặt nắm đấm

Mặc dù Thẩm Mạc nói rất đúng, nhưng tiếc là Lâm Sở Sênh không thể chịu nổi Thẩm Mạc nữa.

Lâm Sở Sênh giơ tay cao lên nhưng còn chưa kịp tát xuống mặt Thẩm Mạc thì đã bị anh nắm lại, “Không việc gì phải sốt ruột cả, Trương Nhất Nhất không phải là trẻ con

Cô ta để bản thân bị người khác lừa gạt là5đáng đời

Người ta có ba, có mẹ, không cần em quan tâm

Em giúp nhà họ Trương bắt được nội gián là em đã trả xong ân tình rồi.” Thẩm Mạc nói thêm, giọng điệu không hề hòa hoãn một chút nào.

Tay Lâm Sở Sênh run rẩy dữ dội

Nghe giọng điệu của Thẩm Mạc, ngay cả chuyện cũ năm xưa của cô mà anh cũng biết rõ, “Anh điều tra tôi?” Một tay Thẩm Mặc dùng sức kéo Lâm Sở Sênh vào trong lòng mình, tay còn lại rất không khách sáo giữ chặt cánh tay đang giãy giụa của cô, “Không phải, anh đang quan tâm đến em.”

Anh cúi đầu, thân mật có chóp mũi vào người cô.

Sự thân mật này mạnh mẽ dập tắt lửa giận của hai người vốn đang nổi nóng, tốc độ thay đổi nhanh đến mức làm cho Lâm Sở Sênh không kịp4tiếp thu.

“Anh chỉ muốn nói cho em biết, cuộc sống của em ngoại trừ báo thù và quan tâm người khác thì vẫn còn có một chuyện nữa cần phải hoàn thành.” Thẩm Mạc dán mặt mình lên mặt Lâm Sở Sênh.

Thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ

Hai người thân mật đã quen, ngay cả Lâm Sở Sênh cũng không cảm thấy có gì không được tự nhiên

Cô dựa người vào ngực anh, từ từ đảo mắt nhìn sang bên

Trong tình huống không thể nhúc nhích, hiếm khi cô còn có thể tỉnh táo hỏi một câu: “Chuyện gì?” Thẩm Mạc nở nụ cười, “Giao trái tim của em cho anh, nghiêm túc hẹn hò với anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.