*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mùi dấm nồng nặc thế này, trừ khi Lâm Sở Sênh là đồ ngốc hoặc là thần kinh thì mới có thể không nhận ra.
Lâm Sở Sênh nhìn chằm chằm Thẩm Mạc
Cô muốn nhìn ra manh mối gì đó từ trên mặt của anh, nhưng ngoại trừ nghiêm túc thì cũng chỉ có nghiêm túc mà thôi.
Lâm Sở Sênh vốn định rời đi, nhưng bây giờ, cô lại dứt khoát đặt túi xách lên bàn, nhìn Thẩm Mạc, “Thẩm tổng có biết vì sao tôi nhất định phải nhắm vào Vu Thị không?” Thẩm Mạc gật đầu
Về chuyện cũ đó của bọn họ, có thể anh không biết rõ ràng từng chi tiết một nhưng anh lại biết đến tám chín phần
Lâm Sở Sênh cười nhạt, “Vậy Thẩm tổng3có biết tôi muốn làm gì Vu Thiểu Tuấn không?” Về điểm này, Thẩm Mạc không chắc lắm
Cô muốn làm cho Vu Thiểu Tuần trắng tay? Bây giờ đã đủ rồi, nhưng cô không thừa thắng xông lên mà cho anh ta thêm thời gian để giãy giụa
Cô muốn tống anh ta vào tù? Hình như cũng không phải
“Sống không bằng chết?” Anh chỉ đoán được khả năng này thôi.
Lâm Sở Sênh cười sâu hơn, “Đúng vậy, là sống không bằng chết
Con người của tôi có thù báo thù, dù là ai cũng sẽ như vậy
Nếu Thẩm tổng muốn chơi trò làm ăn hay là muốn lên giường với tôi, thì đại khái có thể nói rõ
Chỉ là thân xác mà thôi, mặc dù tôi để ý nhưng lại0không quá coi trọng
Thế nhưng nếu Thẩm tổng muốn chơi trò chơi thật lòng thì tôi phải nhắc nhở Thẩm tổng, chỉ cần tôi nhận định thì một là đời đời kiếp kiếp không thì sẽ là sống không bằng chết.” Hiển nhiên là sau khi nói những lời này, Lâm Sở Sênh muốn nhìn thấy gì đó trong mắt Thẩm Mạc
Nhưng anh chỉ kéo tay cô lại, nói: “Em cảm thấy anh không thể cho em thứ em muốn sao? Bây giờ anh nói cho em biết, Lâm Sở Sênh, anh muốn em nói ra lời “yêu“.” Rõ ràng là bày tỏ nhưng anh lại nói bằng giọng điệu như cãi nhau
Những băn khoăn trước đây, vào lúc này đã không còn một chút gì nữa
Lâm Sở Sênh5xách túi lên lần nữa, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lần này tới lượt Thẩm Mạc không hiểu ý của Lâm Sở Sênh
Có điều, dù như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng nhất định phải có được cô
Anh cầm ly rượu cô vừa uống, uống một hơi cạn sạch
Giữa trưa, gió đột nhiên nổi lên
Trời nóng thế này, có gió sẽ thoải mái hơn.
Giống như ở tuổi của bọn họ không yêu đương thì thật là đáng tiếc
Vừa nghĩ đến yêu đương, khuôn mặt của Lâm Sở Sênh lại trầm xuống
Nếu có thật sự yêu thì đàn ông chỉ là vật phụ thuộc của cô
Cô không cho phép, cũng tuyệt đối không để mất đi bản thân vì một người đàn ông nào đó.
Hình như bởi4vì suy nghĩ đã rõ ràng mà bước chân của cô trở nên nhanh hơn.
Lâm Sở Sênh vừa đến công ty, điện thoại liền đổ chuông
Cô mở điện thoại lên xem thì thấy là mẹ Trương gọi đến
Cô nhíu mày thầm nghĩ, lẽ nào nhà họ Trương lại xảy ra chuyện, “A lô, cô ạ.”
“Sở Sênh, cháu có thể tới gặp Nhất Nhất không?” Đầu dây bên kia là tiếng nức nở của mẹ Trương
Lòng Lâm Sở Sênh run lên, cô khuyến mẹ Trương đùng sốt ruột, nói rõ ràng mọi chuyện
Mẹ Trương khóc sướt mướt nhưng đến cùng vẫn có thể kể lại rõ ràng
Thì ra là Lý Chí Thành uống thuốc ngủ, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện
Hai ông bà nhà họ Lý đang ở9trong bệnh viện kêu gào tự sát, luôn miệng nói đều là do Trương Nhật Nhất làm hại.
Hôm qua, Lý Chí Thanh nói sẽ cho mọi người một lời giải thích, ai ngờ hôm nay anh ta lại làm ra trò này.
Bây giờ Trương Nhất Nhất không còn một chút sức sống nào, cô không chịu nói chuyện với bất cứ ai
Mẹ Trương vô cùng lo lắng, bà muốn Lâm Sở Sênh đến khuyên bảo Trương Nhất Nhất.
Tay cầm điện thoại của Lâm Sở Sênh run lên
Cô luôn biết Trương Nhất Nhất là người trong tình cảm.