Thiên Kim Báo Thù

Chương 2: Chương 2



"Cái con ngốc nghếch dễ bị lừa đó hả? Cô ta tin sái cổ khi tôi nói là phải tăng ca." 

 

Giọng nói của Mạc Trầm khiến dạ dày tôi thắt lại, dù đã sống lại, nghe những lời này tôi vẫn cảm thấy đau đớn.

 

"Lấy cô ta chẳng qua cũng chỉ vì tài sản của nhà họ Ninh, đợi đến khi lấy được cổ phần rồi, ai còn quan t@m đến cô ta nữa?"

 

Khuôn mặt bố tôi từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, rồi lại tái xanh, cuối cùng trở thành một màu xám tro đáng sợ. Ông đột ngột đứng dậy, suýt chút nữa thì làm đổ cả chiếc bàn trà.

 

"Tôi sẽ gọi điện thoại cho Mạc Hồng Sơn ngay lập tức!"

 

"Khoan đã, bố." Tôi nhẹ nhàng giữ tay cha lại: "Chúng ta đừng nên đánh động đến chúng vội."

 

Mẹ tôi đã khóc đến sưng cả mắt: "Con gái yêu, sao con lại có thể thu thập được những thứ này..."

 

"Bởi vì con đã có một giấc mơ rất dài, rất dài." Tôi khẽ nói, nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ: "Trong giấc mơ đó, con đã kết hôn với anh ta, và ba năm sau, anh ta đã tạo ra một vụ tai nạn xe hơi để g.i.ế.c con, chỉ vì muốn ở bên Bạch Linh."

 

"Bạch Linh? Cái đứa bạn thân của con sao?" bố tôi nhanh chóng nắm bắt được thông tin quan trọng.

 

Tôi gật đầu: "Vậy nên, tiếp theo đây, con cần bố mẹ phối hợp diễn một màn kịch."

 

Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc. Quản gia vội vã bước vào: "Thưa lão gia, thưa phu nhân, Mạc thiếu gia đang đợi ở ngoài cửa, nói muốn gặp tiểu thư."

 

Ba người chúng tôi trao đổi ánh mắt với nhau. Bố tôi hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu với tôi.

 

"Hãy mời cậu ta vào đi." Tôi nói, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: "Vở kịch hay bây giờ mới bắt đầu."

 

Khi Mạc Trầm bước vào, vẻ lo lắng và bối rối vừa đủ được thể hiện rõ trên khuôn mặt anh ta. Anh ta vẫn mặc bộ vest cưới, cà vạt hơi buông lỏng, trông có vẻ như vừa vội vã đến.

 

"Sơ Hạ, chú, dì..." Giọng anh ta trầm xuống, mang theo một chút tổn thương: "Con nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

 

Bố tôi hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, còn mẹ thì cúi đầu lau vội những giọt nước mắt – quả thật là diễn quá đạt, nếu không biết phản ứng thật của họ lúc nãy, tôi suýt chút nữa đã tin sái cổ.

 

"Không có gì để nói cả." Tôi khoanh tay đứng bên cửa sổ, lạnh nhạt đáp: "Tôi đột nhiên nhận ra, chúng ta không hợp nhau."

 

Mạc Trầm tiến lên một bước, trong đáy mắt ánh lên vẻ đau khổ kìm nén: "Có phải anh đã làm điều gì đó không tốt sao? Em có thể nói với anh, anh sẽ sửa đổi..."

 

Thật kinh tởm. Tôi thầm đảo mắt, kiếp trước chính là vì cái bộ dạng si tình giả tạo này mà tôi đã bị anh ta lừa gạt đến thân bại danh liệt.

 

"Không phải anh không tốt, mà là vấn đề ở tôi." Tôi giả vờ buồn bã thở dài: "Tôi phát hiện ra rằng, hóa ra tôi lại thích phụ nữ."

 

Câu nói này chẳng khác nào một quả b.o.m nổ tung. Biểu cảm trên gương mặt Mạc Trầm lần đầu tiên hoàn toàn mất kiểm soát, miệng anh ta há hốc đến nỗi có thể nhét vừa cả một quả trứng gà.

 

"Cái... cái gì cơ?"

 

"Đặc biệt là những người như Bạch Linh." 

 

Tôi buồn rầu nhìn xa xăm, giọng đầy vẻ tiếc nuối: "Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tim tôi lại đập loạn xạ. Vậy nên tôi không thể tiếp tục lừa dối anh được nữa, Mạc Trầm."

 

Sắc mặt Mạc Trầm lúc này thật sự đặc sắc, giống như một bảng màu bị đổ tung, lúc xanh lè, lúc trắng bệch. Chắc hẳn anh ta đang điên cuồng suy nghĩ: Nếu Ninh Sơ Hạ thích Bạch Linh, vậy sau này anh ta làm sao có thể lén lút qua lại với Bạch Linh? Nếu từ bỏ Ninh Sơ Hạ, vậy nguồn tài nguyên khổng lồ của nhà họ Ninh thì sao?

 

“Sơ... Sơ Hạ, có phải em đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi không..." Anh ta lắp bắp nói, giọng đầy vẻ hoang mang.

 

Tôi đột ngột xoay người, đôi mắt ngấn lệ (thực ra là nước mắt nhân tạo tôi vừa lén thoa vào): "Anh có chấp nhận một cuộc hôn nhân mở không? Em muốn ở bên Bạch Linh, nhưng em cũng sẽ có trách nhiệm với anh."

 

Mạc Trầm như bị sét đánh trúng, đứng ngây người ra, nửa ngày không nói được một lời. Bố tôi đúng lúc ho nhẹ một tiếng, lên tiếng: "Mạc Trầm, Sơ Hạ đã quyết định như vậy rồi, cậu cứ về trước đi. Hôn lễ hủy bỏ, những chuyện liên quan đến sau này tôi sẽ bàn bạc với bố cậu."

 

Mạc Trầm còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tôi đã nhanh tay nhấn nút phát đoạn ghi âm trên điện thoại. Khi anh ta nghe thấy chính giọng nói của mình vang lên câu "cái con ngốc nghếch dễ bị lừa đó" từ chiếc điện thoại, sắc mặt anh ta lập tức tái mét như tờ giấy.

 

"Cút đi." Tôi thu lại vẻ mặt giả vờ đau khổ, lạnh lùng nói: "Nếu anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ gửi hết những thứ này cho giới truyền thông."

 

Mạc Trầm thất thểu rời khỏi nhà. Bố tôi ngay lập tức nhấc điện thoại lên, gọi cho bộ phận pháp lý của công ty: "Lập tức chấm dứt toàn bộ hợp tác với tập đoàn Mạc thị! Đúng, là toàn bộ! Phí bồi thường hợp đồng ư? Cứ để bọn chúng kiện!"

 

Mẹ tôi lo lắng nắm lấy tay tôi, nhìn từ trên xuống dưới: "Con gái yêu, con thực sự thích phụ nữ sao?"

 

"Đương nhiên là không rồi ạ." Tôi nhếch miệng cười tinh nghịch: "Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Trầm lúc nãy, con thấy mọi chuyện đều đáng giá rồi."

 

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi vừa mới thức dậy đã nghe quản gia thông báo: Bạch Linh đã đến.

 

Tôi thong thả vệ sinh cá nhân và trang điểm, chọn bộ đồ ngủ đắt tiền nhất mặc vào, sau đó dặn dò nhà bếp: "Chuẩn bị cho tôi một ly Americano đá, một ly Latte nóng, và... à thôi, chỉ cần vậy thôi."

 

Khi Bạch Linh được dẫn ra ban công khu vườn, tôi đang thong thả sơn móng tay một cách tao nhã. Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trông thật thanh thuần và đáng thương, đôi mắt sưng đỏ như vừa khóc.

 

"Sơ Hạ!" Vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã vội vã lao đến ôm chầm lấy tôi: "Cậu không sao chứ? Chuyện hôm qua xảy ra đột ngột quá..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.