Thiên Kim Đại Chiến

Chương 36



Sao Việt Trạch lại biết cô ở ký túc xá, còn biết cả số điện thoại của ký túc xá nữa?

Nghê Gia nghi ngờ, tròng bừa chiếc váy vải bông vào người rồi ra khỏi cửa.

Sau khi xuống lầu, liền thấy Việt Trạch đang đứng dưới tán cây ngô đồng đối diện với khu ký túc xá, hai tay đặt trên túi quần jeans, hơi cúi đầu, dáng lặng lẽ và khép kín, không biết đang nghĩ gì.

Nghê Gia cảm thấy cảnh tượng chờ ai đó dưới ký túc xá thật vi diệu.

Lúc đứng ở đường bên này, cô lơ đễnh dừng lại, nhìn anh thật kĩ, chàng thanh niên đứng trong gió đêm, vóc dáng cao lớn, mặc sơ mi trắng rất ưa nhìn.

Với tuổi của anh, thực ra phải là đàn anh trong trường mới đúng chứ!

Giờ là lúc tan ca tự học buổi tối, cổng ký túc xá tấp nập người qua kẻ lại, người đi đến đâu cũng tỏa sáng như anh đương nhiên sẽ thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Nhưng anh vẫn cúi đầu, mái tóc lòa xòa che đi đôi mắt, toàn thân tỏa ra khí chất ung dung bình tĩnh, giống như những tiếng huyên náo trước nhà ký túc xá chỉ là một vùng yên tĩnh với anh.

Nghê Gia chậm rãi đi đến, tiến tới trước mặt anh, đứng lại.

Đúng lúc anh ngước mắt lên, cô liền rơi vào một đôi mắt vừa phẳng lặng vừa tối đen. Nghê Gia khẽ run lên, đôi mắt xa vắng nhường này, rất khó khiến người ta không thổn thức tiếng lòng.

Nhưng Nghê Gia cũng chỉ im lặng, không nói một lời, không thẹn thùng, không nóng ruột, không hoảng loạn, nhìn thẳng vào anh.

Như thể đang nói, anh không nói thì tôi cũng không nói.

Ánh mắt sóng sánh rất tùy ý của Việt Trạch chợt lóe lên rồi tỉnh bơ như không, quét nhìn cô một lần từ trên xuống dưới.

Nói thật, anh còn chưa từng thấy dáng vẻ mì sợi canh suông, không lấm bụi trần này của cô bao giờ.

Cô không trang điểm, tóc vẫn còn ướt nhẹp, khuôn mặt cũng vừa được nước gột rửa nên trắng ngần, hai má hây hây đỏ, ánh mắt trong sáng vừa bình tĩnh vừa tò mò nhìn anh, môi khẽ mím lại, có lẽ là hơi mất tự nhiên một chút xíu.

Bóng đêm tôn lên gương mặt như một loại ngọc quý của cô, như thể chỉ cần chạm mạnh sẽ vỡ tan.

Cô cũng không mặc quần áo sang trọng, chỉ mặc một chiếc váy dài bằng vải bông rất bình thường, dáng vẻ rất ngây thơ và đáng yêu. Dưới chân còn đi dép xỏ ngón, mấy ngón chân trăng trắng còn vô thức nhấc lên bấm xuống, như đang chơi piano.

Việt Trạch cắt đứt dòng suy nghĩ, đưa cái túi trong tay cho cô, giọng nói vững vàng mà chặt chẽ: “Hình như em bị mất di động!”.

Nghê Gia lấy làm lạ nhận lấy xem thử, là một chiếc di động giống hệt chiếc đã bị Mạc Doãn Nhi trộm mất, “Sao anh biết tôi mất di động?”.

Việt Trạch hình như ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Tôi nhận được tin nhắn khó hiểu”.

Đồ Mạc Doãn Nhi thần kinh!

Nghê Gia chửi thầm một câu, tiếp đó dè dặt hỏi: “Tin nhắn như thế nào?”.

Lần này anh lại trả lời rất nhanh chóng và qua quýt: “Quên rồi”.

Nghê Gia suýt trợn tròn mắt, ai tin chứ? Có điều, anh đã không muốn nói, cô cũng không hiếu kỳ muốn truy hỏi.

Nghê Gia cầm cái hộp đựng điện thoại, cân nhắc giây lát, cảm thấy anh hẳn là người không cho phép người khác từ chối, nên giọng hơi khó xử: “Ừm, đồ của anh, tôi không tiện nhận…”.

Việt Trạch không hề gì nói: “Dù sao tôi cũng được người khác tặng, còn nhiều lắm”.

Anh đầu cơ trục lợi di động đấy à? Hơn nữa, câu nói dối này chẳng có trình độ gì hết.

Nhưng Nghê Gia cũng lười bóc mẽ, nhoẻn cười khoe cái răng nanh bé xinh: “Vậy thì tôi vui vẻ nhận lấy vậy! Để đáp lại, tôi mời anh ăn khuya nhé”.

Một cái di động đổi một bữa ăn khuya, cũng công bằng đấy nhỉ.

Vì đã lỡ nói như vậy rồi, nên Nghê Gia đề nghị rất nhiệt tình: “Tôm hùm đất ở cổng phía Tây trường tôi ngon lắm, còn có cả thịt nướng nữa, chúng ta đi ăn cái đó nhé”.

Anh không có ý kiến.

Vừa mới đi được một bước, bụng ai đó đã sôi lên sùng sục. ~~()_()

Nghê Gia lúc trước còn cười khì khì, giờ đã mang vẻ khốn cùng, cười ruồi hai tiếng hi hi.

Khóe môi Việt Trạch thoáng một ý cười dịu dàng, hỏi: “Em chưa ăn tối à?”.

Nghê Gia xấu hổ sờ sờ bụng, có sao nói nấy: “Tôi mệt quá, ngủ một mạch từ chiều tới giờ mới dậy”.

“Vậy đừng ăn cái này nữa, khuya rồi, mà bụng vẫn còn rỗng, ăn cái gì nhẹ thôi nhé?” Anh nói, rồi cúi đầu nhìn cô đang chậm rì rì đi bên cạnh, chờ cô đáp lại.

Nghê Gia cong môi cười, nghiêm túc gật đầu.

Cái gật đầu này, gió đêm thổi qua làm mấy sợi tóc nghịch ngợm xổ ra, trong lòng anh như nghẹn lại, có chút kích động muốn giúp cô vén lên.

Ánh mắt anh lóe lên, bất chợt nhớ lại sự rung động của con tim vào đêm trước hôm sinh nhật cô, khi anh ôm cô khiêu vũ, không khỏi thầm cười khổ, xem ra không nên gặp cô vào ban đêm như thế này.

Bóng đêm luôn có thứ sức mạnh tà ác làm người ta không thể kiềm chế.

Song anh không tài nào xua đi được suy nghĩ vừa kỳ quặc vừa không thích hợp trong đầu này.

Tay anh hơi run rẩy, ngượng ngập chỉ chỉ vào vành tai cô, “Này…”.

A, chết tiệt!

Anh rời ánh mắt, chú ý tới lỗ tai nho nhỏ của cô bé này, trắng trắng, gần như trong suốt, làm cho người ta có cảm giác rất mềm.

Nghê Gia kinh ngạc nghiêng đầu nhìn anh, chẳng biết tại sao anh vừa nói mà đã thôi. Cô vừa muốn hỏi vì sao, lại bị cơn buồn ngủ đánh úp, muốn ngáp một cái.

Nghê Gia lấy mu bàn tay che miệng, cố gắng kiểm soát, sau khi thở khẽ ra một hơi “Oa~~~”, trong mắt vẫn còn một tầng nước mỏng, lại nghiêng nghiêng cái đầu, có phần ngơ ngác mù tịt nhìn Việt Trạch, chờ anh nói tiếp.

Cô không hề biết rằng, dáng vẻ mắt long lanh nước, mặt nửa tỉnh nửa mê, ngơ ngơ ngốc ngốc của cô đã làm tim người khác loạn nhịp!

“Vừa nãy anh muốn nói gì?” Cô chân thành hỏi, tầng nước mỏng dâng lên trong mắt vì ngáp dần dần tan đi.

“Ừm…” Đầu óc anh trống rỗng, quên bằng sạch, không biết vì sao tay mình lại lơ lửng giữa không khí, sững lại một lúc, mới nhớ ra, “Này, tóc em bị rối”.

“À.” Nghê Gia hờ hững như không, tay vuốt một cái, mấy sợi tóc liền ngoan ngoãn nằm sau vành tai.

Cảm giác hết sức đầy ngượng ngùng này là thế nào?

Việt Trạch tâm tình bất an đi lên phía trước, cúi đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt thấm mệt của cô, hỏi: “Không phải em nói vừa ngủ dậy sao? Lại mệt à?”.

Nghê Gia ngượng nghịu xoa mặt, nói nhỏ: “Gần đây hơi thiếu ngủ”.

Anh như có như không ừ một tiếng, giọng nhạt nhòa tan đi trong gió đêm, không nói gì thêm nữa.

Việt Trạch dẫn Nghê Gia vào quán cháo ở cổng tây trường đại học, cháo hải sản, bí đỏ hấp, bánh bao xá xíu, rau củ luộc, nguyên một bàn đầy đồ ăn. Nghê Gia đã đói bụng từ trước, thấy rất hợp khẩu vị nên hoan hỉ ăn uống.

Xưa này anh không có thói quen ăn khuya, hễ ăn gì sau bảy giờ tối là dạ dày sẽ ấm ách khó chịu. Nhưng nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, anh cũng nổi hứng muốn ăn.

Anh nhủ thầm, vẻ nhìn thấy đồ ăn là mắt sáng lên của cô hình như không hề thay đổi.

Giống như lần đầu tiên anh gặp cô, quắt queo gầy còm, nhìn chằm chằm đồ ăn thừa trên bàn, đôi mắt đen láy sáng lên như mắt sói đói.

Khi đó, anh nhìn cô, lặng lẽ nghĩ, anh – cha mẹ vừa qua đời và cô – cha mẹ ruồng rẫy, ai đáng thương hơn ai?

Khi cô còn nhỏ, anh từng gặp cô hai lần.

Một lần là dịp mùa đông, Việt Trạch còn thiếu niên ngồi trong xe, tình cờ nhìn thấy một bé gái đang ôm vở nằm bò trên mấy cái thùng rách của cửa hàng tiện lợi làm bài tập. Cô bé lạnh run người, vừa viết chữ vừa hà hơi vào lòng bàn tay be bé đỏ bừng.

Bà chủ cửa hàng tiện lợi mở cửa ra, nạt cô: “Mạc Doãn Nhi, con ranh con chết tiệt xúi quẩy này, đừng có ngồi ngay cửa cản trở việc làm ăn của chúng tao! Nhìn thấy điệu bộ xui xẻo của mày, khách nào còn dám tới!”.

Bé gái vặc lại rất hùng hồn: “Đây là đất công!”.

Tiểu Việt Trạch khi đó ma xui quỷ khiến thế nào lại xuống xe, rẽ vào cửa hàng tiện lợi, mua một đống đồ, lúc ra khỏi cửa đã đánh rơi một đôi găng tay xuống đất.

Trong lòng anh bỗng được an ủi một cách kì lạ, nhưng vừa định lên xe, phía sau đã vang lên một giọng nói giòn giã: “Anh gì ơi!”.

Tiểu Việt Trạch quay đầu lại, thấy cô bé đó đã chạy đến chỗ anh, đôi tay đỏ ửng đang cầm một đôi găng tay.

“Anh ơi, anh làm rơi đồ này!”.

Thiếu niên Việt Trạch nhíu mày: “Không phải của tôi”.

Bé gái nghi ngờ cau mày, rất kiên trì: “Của anh mà, em nhìn thấy nó rơi từ trong túi anh ra”.

“Tôi đã bảo không phải của tôi rồi.” Thiếu niên Việt Trạch lạnh lùng đe một câu. Cô bé run lên, lẩy bẩy sợ hãi lùi lại một bước, con mắt đen cảnh giác nhìn anh.

Anh làm mặt khó chịu, đóng sầm cửa xe không thèm khách sáo.

Ngoài cửa xe, cô bé cau mày rất chặt, trong đôi mắt đen là sự nghi hoặc khó hiểu, pha lẫn chút tủi thân.

Lúc xe lăn bánh, Việt Trạch nhìn bóng dáng nho nhỏ càng lúc càng xa trong gương chiếu hậu, nghĩ thầm, đúng là bé gái đáng ghét, không phải gặp lại nữa thì tốt.

Nhưng mùa hè năm tiếp theo, anh lại gặp cô một lần nữa!

Trên con đường cái tấp nập người qua kẻ lại, cô cầm một cái hộp nhỏ, đuổi theo những người qua đường để xin tiền.

Có người ném mấy đồng xu vào trong hộp của cô, cô liền cười hì hì gật đầu cúi gập người cảm ơn. Có người khó chịu chửi cô mấy câu, cô cũng cười hì hì nói xin lỗi.

Lần đó anh lặng lẽ đi ngang qua, bước chân dừng rồi chậm, chậm rồi dừng, mãi đến khi một đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo anh, bước chân mới dừng lại hoàn toàn.

Giọng nói phía sau không lý lẽ hào hùng như đêm đông rét tái đó, mà lại lúng búng không biết nói sao. Kể cũng phải, đây thật sự là một chuyện mất mặt, khó mở miệng: “Anh gì ơi, cho em xin ít tiền đi!”.

Anh xoay người, im lặng nhìn cô, đôi mắt sâu hút sa sầm lại.

Có lẽ bị đôi mắt lạnh lùng trống trải của anh dọa, cô run lên, buông áo anh ra, cẩn thận lùi về phía sau một bước, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, không sợ hãi, không né tránh.

Có lẽ cô nhận ra, thiếu niên này không lớn hơn cô là bao. Tìm bạn cùng lứa xin tiền, sự nhục nhã tận sâu trong lòng lập tức lớn thêm hàng trăm hàng nghìn lần.

Dưới ánh mặt trời, mặt cô đỏ bừng, cô im lặng cúi đầu.

Nhưng trong tầm mắt lại xuất hiện một bàn tay thuôn gầy trắng trẻo, đặt một tờ tiền màu đỏ vào hộp của cô.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thiếu niên kia đã xoay người bỏ đi.

Việt Trạch còn nhớ, từ đó trở đi, anh không còn gặp lại cô bé kia thêm một lần nào nữa.

Mãi đến rất nhiều năm sau, khi anh đã trưởng thành rồi, có lần đến nhà Doãn Thiên Dã chơi, nhìn thấy trên tập kịch bản phim điện ảnh do Tần Cảnh làm đạo diễn, tên biên kịch “Mạc Doãn Nhi”.

Anh chợt xao động, vờ như vô tình hỏi, là vị biên kịch nổi tiếng nào thế. Tần Cảnh nói là bạn học cùng trường, nhưng sau này nhất định sẽ là biên kịch nổi tiếng, còn nói là chuyển từ Đại Liên đến, là một cô gái rất tốt.

Thế nên sau này, khi Doãn Thiên Dã tới trường quay xem Tần Cảnh chỉ đạo, Việt Trạch cũng đi cùng. Một lần nữa, anh gặp được cô bé ngày xưa đã xa cách bao năm.

Điều làm anh bất ngờ chính là, cô rất cởi mở và hoạt bát, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn, tíu tít với mấy cô bạn gái và Tần Cảnh, tiếng cười lảnh lót như tiếng chuông ngân.

Dáng vẻ này khiến người khác hoàn toàn không thể nhìn ra cô là cô gái có tuổi thơ cực kỳ bất hạnh. Thậm chí anh còn hoài nghi liệu mình có nhận nhầm người không, nhưng cái tên không nhầm, rồi cặp mắt, gương mặt đó, cũng không nhầm.

Ngày ấy, thỉnh thoảng anh lại nhìn cô cười, trong lòng anh cảm thấy rất nhẹ nhõm, như cuối cùng đã bỏ được vật nặng trong lòng bao năm nay xuống.

Sau này anh nghe chuyện cháu gái nhà họ Nghê bị bế nhầm, biết cô tên thật là Nghê Gia.

Nhưng từ đó trở đi, anh chưa từng gặp lại cô.

Trong buổi tiệc mừng thọ bà nội nhà họ Nghê, Mạc Doãn Nhi thật vẫn như là đại tiểu thư nhà họ Nghê, là người nhà thân thiết của Trương Lan và Nghê Lạc, đón khách chiêu đãi. Còn Nghê Gia thật từ đầu đến cuối không thấy mặt đâu, ngay cả chỗ ngồi của cô để trống trong suốt buổi tiệc cũng không ai nhắc tới.

Anh không biết, Nghê Gia khi đó đang trốn trong phòng khóc một mình vì nghi hoặc và đau đớn.

Nhưng hiện giờ, có lẽ anh đoán được đã có chuyện gì xảy ra.

Từ đầu đến cuối bữa, vẻ mặt Việt Trạch vẫn rất điềm nhiên, tới khi Nghê Gia ăn xong, anh mới gác đũa.

Nghê Gia thấy anh thực tình ăn chẳng đáng là bao, hơn nữa vì mình không ăn nữa nên người ta mới buông đũa, vội hỏi: “Có phải tôi ăn hết đồ của anh rồi không?”.

Việt Trạch cầm khăn lau tay, mỉm cười: “Không đâu”.

Nghê Gia hoảng hốt giây lát, không biết câu nói của mình tức cười ở đâu. Rồi lại cảm thấy, anh cười thế này đúng là hiếm thấy!

Hai người lại đi bộ trở về trường, vào thời điểm này, trên đường về trường đều là các đôi tình nhân. Nhìn bao đôi trai gái quấn quýt ngọt ngào trước mặt, Nghê Gia khá mất tự nhiên, cô liếc Việt Trạch một cái, anh vẫn giữ vẻ thờ ơ đó.

Gió đêm thổi mạnh, làm tóc Nghê Gia bay rối tung.

Nghê Gia lấy tay vuốt lại tóc đầy vất vả, mái tóc dài của cô thậm chí còn bay đến trước mặt Việt Trạch vài lần.

Đúng lúc này, Việt Trạch lại cúi đầu nhìn cô một cái. Nhìn tóc cô rối lại vì gió, nhìn cô luống cuống tay chân, đỏ mặt lúng túng, trong mắt anh khẽ lóe lên ý cười như sao sáng.

Nghê Gia bĩu môi, hơi cáu kỉnh oán trách: “Gió mùa hè, đáng ghét thật!”.

Anh nhìn sâu vào mắt cô, “Vậy à?”. Ánh mắt anh dịu dàng, môi khẽ cong lên, “Tôi lại thấy rất hay đấy chứ”.

Nghê Gia nhíu mày, có hay chỗ nào chứ?

Việt Trạch nhìn cô hồi lâu, rồi lại nhìn về phía trước, hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành ban đêm. Đúng vậy, gió đêm như thế này, hay lắm.

Đến trước khu ký túc xá, Nghê Gia chuẩn bị tạm biệt, bỗng nhớ ra một việc: “Lần trước anh đưa tôi và Nghê Lạc đi bệnh viện, ừm, có phải anh quen rất nhiều bác sĩ nổi tiếng không?”.

“Có thể coi là vậy.” Anh chân thành trả lời, lại bổ sung một câu, “Em muốn tìm bác sĩ?”.

“Ừm!” Nghê Gia gật đầu, “Năm ngoái bác tôi bị tai nạn giao thông, giờ phải sống thực vật, tôi muốn tìm bác sĩ khám cho bác xem tình hình thế nào”.

Anh nghĩ mấy giây, chân thành nhận lời: “Tôi biết vài người là chuyên gia thần kinh, nhưng họ đều đang ở Mỹ, tôi sẽ liên lạc giúp em”.

Nghê Gia nhoẻn cười, vui vẻ nói: “Việt Trạch, cảm ơn anh!”.

Biểu cảm trên mặt Việt Trạch hơi cứng lại, hơi thiếu tự nhiên cong môi, nói: “Có gì đâu”.

Nghê Gia tinh nghịch lắc lắc hộp điện thoại trong tay, cười: “Tôi nói cái này mà”.

Việt Trạch điềm đạm nhìn cô, ý cười hiển hiện trong mắt: “Cái này có là gì! Khuya rồi, lên đi!”.

Nghê Gia vẫy vẫy tay chào anh, xoay người chạy lên tầng ký túc xá.

Đẩy cửa phòng ký túc ra, cô nhìn thấy Tống Nghiên Nhi đang ngồi cạnh chiếc bàn học đối diện với cô, sắc mặt trắng bệch, không còn hiền hòa dịu dàng như trước, cũng không còn bất cứ cảm xúc nào, mà là sự lạnh lẽo trước nay chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.