Sao tự nhiên lại vào viện rồi?
Trình Lê đổi chỗ, đi vào cầu thang, cầm điện thoại hạ giọng: “Bà cụ, chính là dì của mình, bà ấy xảy ra chuyện rồi. Công ty của Hoắc Minh Trạch lên hot search đúng không? Chu Thanh Yến đã chạy đến nhà cũ khóc lóc kể lể, nói Nam Châu không có ý tốt, sớm biết trong công ty toàn là lũ bại hoại nên mới giao công ty giải trí đó cho Hoắc Minh Trạch.”
Nuốt nước bọt trong cổ họng đang hơi khô, Trình Lê hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói: “Bà cụ đã theo dõi tin tức, cũng biết chuyện gì xảy ra. Nghe Chu Thanh Yến nói vậy thì không nhịn được, bảo tưởng ai cũng giống mình thích chơi trò tiểu xảo. Chu Thanh Yến cũng tức điên lên, lúc đập đồ đã làm bà cụ sợ hết hồn, kết quả là ngã một cái.”
“Bà cụ bây giờ thế nào rồi?”
“May mà không sao.” Trình Lê thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng đó thì không khỏi hít vào một hơi lạnh: “Lúc đó Chu Thanh Yến đập một cái cốc, mảnh thủy tinh cách gáy bà cụ chỉ một khoảng rất nhỏ.”
Nguyễn Kiều nhíu mày: “Em qua đó một chuyến.”
Trình Lê: “À? Không sao đâu, bên này có người trông rồi.”
Nhưng Nguyễn Kiều không nghe, trong vòng hai mươi phút cô đã đến bệnh viện. Người ra đón cô là Hoắc Nam Châu, anh trông như vừa vội vã từ công ty về, trên người vẫn chưa cởi bộ vest, trong đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi. Thấy Nguyễn Kiều thì anh xoa xoa huyệt thái dương, giọng trầm thấp: “Trình Lê nói cô vốn định nghỉ ngơi rồi.”
“Tôi mới hai mươi tuổi, thức đêm không sao đâu.” Nguyễn Kiều nói xong thì không khỏi liếc nhìn Hoắc Nam Châu: “Đúng là phải chú ý bảo dưỡng sức khỏe một chút, anh Hoắc à.”
Hoắc Nam Châu: “…”
Anh khựng lại, vẻ mặt dần trở nên vô cảm: “Ý gì, tôi trông già lắm à?”
Nguyễn Kiều: “Anh nghiêm mặt lại trông như bốn mươi tuổi vậy. Thôi được rồi, cũng không đến nỗi như vậy, chỉ là trông rất nghiêm túc thôi, anh đẹp trai như vậy mà nghiêm mặt thì phí lắm, anh cười lên sẽ trẻ hơn đấy.”
Hoắc Nam Châu không muốn cười chút nào, còn liếc Nguyễn Kiều một cái. Nguyễn Kiều bèn cười một cái, lấy trong túi ra một cái kẹo mút, nhét vào tay Hoắc Nam Châu: “Lúc đi tiện tay lấy trên bàn, vừa vặn lấy ba cái, lúc về thì mỗi người một cái.”
Cái trong lòng bàn tay của Hoắc Nam Châu là vị vải,
Bao bì hơi thô, năm hào một cái.
Có thể nói rẻ đến mức chưa từng có ai dám tặng trước mặt Hoắc Nam Châu. Nhưng không hiểu sao, Hoắc Nam Châu cảm thấy cây kẹo mút này chắc chắn rất ngọt.
Anh nắm lấy cây kẹo mút, cúi mắt nói: “Vừa nãy tôi nhìn thấy, lá bùa hộ mệnh mà bà cụ hay đeo đã bị cháy mất rồi.”
Nguyễn Kiều khựng lại.
Cô đến đây chính là để xác nhận chuyện này.
Cô vẫn không hiểu được tại sao bà cụ và ông cụ nhà họ Hoắc không thích một nhà Hoắc Lương đến vậy nhưng trong tiểu thuyết, người thừa kế nhà họ Hoắc cuối cùng lại trở thành Hoắc Minh Trạch.
Giờ thì cô đã có thể đoán được đôi chút.
Nguyễn Kiều chớp mắt, giọng thoải mái hơn: “Không sao đâu, tôi mang theo mấy cái, lát nữa bảo bà cụ mang theo bên người.”
Cô lấy từ trong túi ra bốn lá bùa hộ mệnh, lắc lắc trước mặt Hoắc Nam Châu, cười nói: “Yên tâm, lần này tôi không lấy tiền đâu, tuyệt đối không hét giá.”
Cùng với Hoắc Nam Châu đến phòng bệnh của bà cụ, anh tự tay thay lá bùa hộ mệnh đã vô dụng kia. Nguyễn Kiều quay đầu nhìn lại thì vừa khéo thấy bóng dáng của Chu Thanh Yến thoáng qua ở bên ngoài. Ngay sau đó, cha con Hoắc Lương và Hoắc Minh Trạch mang theo vẻ mặt áy náy đi vào.
Trình Huyền bắt chéo chân ngồi trên ghế, thấy hai người liền tức giận, cười nhếch mép: “Ồ. Đây là ai vậy, lâu không gặp, không nhận ra con sói mắt trắng nữa rồi.”
Hoắc Lương sững sờ.
Hoắc Lương thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Nhưng đã nói là ngoài ý muốn thì chứng tỏ Chu Thanh Yến cũng không cố ý. Chỉ là lúc này đây, ông ta chỉ có thể giấu suy nghĩ này trong lòng, vẻ mặt áy náy: “Tôi thay Thanh Yến xin lỗi mẹ, hôm nay cô ấy hơi kích động. Chỉ là dạo này chuyện nhiều quá–“
Lời còn chưa dứt đã bị Trình Huyền cắt ngang: “Xin lỗi thì xin lỗi, anh thêm chữ chỉ là có ý gì? Còn muốn cãi à? Cái cớ không phải là vì Chu Thanh Yến muốn cướp đồ sao?”
Cướp đồ.
Ba chữ lọt vào tai Hoắc Lương, ông ta nghe rõ mồn một.
Cướp đồ của ai?
Hoắc Nam Châu.
Cướp đồ gì?
Tài sản nhà họ Hoắc.
Hoắc Lương há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Từ nhỏ ông ta đã học hành tầm thường, càng không có cái đầu làm ăn như Hoắc Nam Châu. Vì thế sau khi trưởng thành liền quyết định từ bỏ quyền thừa kế của gia tộc. Sau khi Chu Thanh Yến ở bên ông ta cũng không nói gì về chuyện này. Chỉ là không ngờ lòng người sẽ thay đổi, lòng tham của con người giống như một cái hố không thể lấp đầy, Chu Thanh Yến bắt đầu ghen tị với những công ty dưới trướng Hoắc Nam Châu.
Đặc biệt là khi nghe người ta nói–em chồng của anh nằm không cũng kiếm được tiền, một phút kiếm được cả mấy chục triệu.
Lại nghe người ta nói: Nhà họ Hoắc có nhiều tài sản như vậy, sao một nhà anh lại không được chia phần gì?
Từ đó về sau, Chu Thanh Yến vì chút tiền này mà lo nghĩ đến bạc cả tóc.
Lúc đầu Hoắc Lương phản đối hành vi và suy nghĩ của Chu Thanh Yến nhưng… sau này tâm trạng của ông ta cũng dần thay đổi. Thỉnh thoảng ông ta nghĩ, dù sao phần lớn thời gian Hoắc Nam Châu đều rảnh rỗi, đều giao việc cho người khác làm. Vậy thì tại sao ông ta không được? Vì vậy mà trong nhiều trường hợp, ông ta đã dung túng cho một loạt hành vi của Chu Thanh Yến.
Nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Hoắc Lương mím môi, im lặng không nói gì.
Ánh mắt Hoắc Minh Trạch dừng lại ở mép giường, bà cụ hôn mê vẫn chưa tỉnh lại nhưng bác sĩ nói đã không còn vấn đề gì lớn nữa. Lúc này, Nguyễn Kiều đang ngồi bên giường, nhét thứ gì đó vào tay bà cụ, Hoắc Nam Châu đứng bên cạnh cô gái, ánh mắt đen láy không biết là bị ánh đèn làm dịu đi hay là do ảo giác của anh ta.