Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 117: Chương 117



Sau đó thì bắt đầu màn kịch hay! Theo người giúp việc trong nhà Hoắc Minh Trạch kể lại, trước mặt mọi người mẹ Hoắc Minh Trạch đã tát Nguyễn Phỉ một cái. Tất nhiên Nguyễn Phỉ cũng tức giận rồi! Cô ta cầm bát canh nóng trên bàn hắt lên đầu mẹ Hoắc Minh Trạch ha ha ha, màn này, màn này là màn mẹ chồng nàng dâu đánh nhau, cuối cùng vẫn là mẹ Hoắc Minh Trạch thắng (vì Hoắc Minh Trạch bênh mẹ mình).

Tiện thể cho mọi người xem vài bức ảnh chụp lén nhé. [Ảnh][Ảnh]

Những bức ảnh này chính là cảnh Nguyễn Phỉ rời khỏi nhà Hoắc Minh Trạch trong tình trạng thảm hại.

“Tôi nhìn mà ngây người luôn, đây chính là hào môn sao?”

“Chị em ở trên đừng có dát vàng lên mặt nhà Hoắc Minh Trạch nữa. Chị nghĩ tại sao người đứng đầu nhà họ Hoắc lại là Hoắc Nam Châu chứ? Còn không phải vì nhà Hoắc Minh Trạch toàn là đồ bỏ đi!”

“Ha ha ha”

“Nguyễn Phỉ còn vào giới giải trí nữa không? Bức ảnh này chắc là vết nhơ mà cô ta không bao giờ xóa được.”

“So với cô ta, Nguyễn Kiều xinh hơn nhiều hu hu hu.”

“Thế tình hình công ty rác rưởi của Hoắc Minh Trạch thế nào rồi? Có phải những vị cấp cao đó đều bị điều tra không?”

“Đợi tin vui thôi.”

Trình Lê nằm trên ghế sofa cười phá lên: “Đây là tình tiết phim truyền hình gì thế này. Sao lại thành ra Chu Thanh Yến và Nguyễn Phỉ đánh nhau thế? Nghe nói Nguyễn Phỉ còn báo cảnh sát nữa.”

So với cô ta, Nguyễn Kiều cười rất kín đáo: “Thế nên, Chu Thanh Yến có tốt đẹp được hay không còn phải xem Hoắc Nam Châu.”

Như vậy cũng tốt.

Dạo gần đây có nhiều tin tức lộn xộn thế này, tin đồn tình cảm giữa cô và Hoắc Nam Châu đều bị chìm xuống hết.

Trình Lê đặt điện thoại xuống, ngẩng cổ lên: “Hoắc Nam Châu hỏi có đi ăn tối không, đi thôi?”

Nguyễn Kiều chớp mắt, còn chưa kịp nói gì, Trình Lê đã nói tiếp: “Nhà hàng này có một quán đồ kho gần đó. Món chân vịt ở đó ngon tuyệt, là món ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời, lát nữa chúng ta mua một ít về nếm thử nhé?”

Nguyễn Kiều xuýt xoa một tiếng.

Thèm quá.

Trình Lê lặng lẽ nhắn cho Hoắc Nam Châu một tin OK.

Nguyễn Phỉ từ nhà Hoắc Minh Trạch về thì nhốt mình trong phòng không ra ngoài, cái tát của Chu Thanh Yến đánh rất mạnh, nửa bên mặt Nguyễn Phỉ sưng vù suốt một đêm vẫn chưa hết dấu vết, cô ta ngồi trên giường nghiến răng, trong lòng thầm mắng Chu Thanh Yến là đồ chó cái.

Nếu không phải vì Chu Thanh Yến, cô ta đã không bị tát, cũng sẽ không ầm ĩ đến mức cả thiên hạ đều biết. Nguyễn Phỉ vừa mở Weibo ra đã phải đối mặt với những lời chế giễu của cư dân mạng, nói rằng cô ta còn mơ tưởng đến chuyện ra mắt, vết nhơ này có thể theo cô ta cả đời.

Thậm chí có người còn ghép ảnh mặt sưng của cô ta và ảnh của Nguyễn Kiều lại với nhau để so sánh, rồi kết luận rằng cô ta xấu xí vô cùng.

Nguyễn Phỉ tức đến mức muốn cười.

Cô ta hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng sốt ruột hỏi: “Chu Thanh Yến thế nào rồi? Có thể gi.ết ch.ết cô ta cho tôi không! Phiền chết đi được!”

Hệ thống khẽ đáp: “Cô đừng vội.”

“Đừng vội?” Nguyễn Phỉ trợn mắt, cố kìm nén cơn giận hỏi: “Anh đang đùa tôi à? Chu Thanh Yến tát tôi một cái, tôi không được trả thù sao? Hơn nữa, nhà họ Hoắc gặp vấn đề lớn như vậy, anh chắc chắn Hoắc Minh Trạch vẫn là người thừa kế tương lai của nhà họ Hoắc?”

“Chắc chắn.” Nói xong như để trấn an Nguyễn Phỉ, hệ thống dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Rất nhanh thôi, những gì cô muốn sẽ đến tay cô, cô chỉ cần chờ là được.”

Nguyễn Phỉ nghiến răng, quyết định tin hệ thống thêm một lần nữa.

Nguyễn Kiều cùng ba người kia ăn tối xong đã là tám giờ, vì bà cụ vẫn đang nằm viện nên Trình Huyền và Hoắc Nam Châu ăn tối xong còn phải đến bệnh viện. Nguyễn Kiều xách một túi đồ kho nhìn Trình Lê, Trình Lê khoác vai cô cười tủm tỉm: “Chị đưa em về nhà trước.”

Nhà hàng cách Vọng Tây Lâu không xa, Nguyễn Kiều một mình đi bộ cũng không sao. Nhưng Trình Lê không đồng ý, thế là hai người chậm rãi đi đến cổng lớn Vọng Tây Lâu. Nguyễn Kiều định đẩy cửa đi vào, quay đầu nói với Trình Lê: “Chị mau đến bệnh viế–“

Lời còn chưa dứt, mắt cô đột nhiên nheo lại, mạnh mẽ kéo Trình Lê sang một bên.

Vị trí Trình Lê đứng lúc nãy đột nhiên bị tạt một chậu máu chó, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi bưng chậu rửa mặt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Trình Lê, mắng ầm lên: “Con đĩ thối!”

Trình Lê bị Nguyễn Kiều kéo cho loạng choạng một bước, giày cao gót bị trẹo suýt chút nữa thì ngã, quay đầu lại nhìn thấy máu chó trên mặt đất, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi khiến sắc mặt cô ta tái mét. Nhưng khi ánh mắt lướt qua khuôn mặt của đối phương, vẻ mặt Trình Lê đột nhiên lạnh lẽo: “Phí Thắng Nam?”

Phí.

Cái họ này lọt vào tai Nguyễn Kiều, khiến trong nháy mắt cô đã nghĩ đến Phí Nghiêm Thanh.

Nghĩ như vậy, người phụ nữ trước mặt lại có vài phần giống với Phí Nghiêm Thanh, đặc biệt là cái mũi và cái miệng, giống nhau như đúc. Trong đầu Nguyễn Kiều lập tức nảy ra một phỏng đoán, cô cúi đầu nhắn tin cho Trình Huyền.

Phí Thắng Nam nghiến răng nghiến lợi.

Dạo này công ty của Phí Nghiêm Thanh phá sản, sống không ra sống chết không ra chết, có lẽ tự biết không thể sống ở Yến Kinh được nữa nên đã trở về quê nhà. Nhưng bây giờ tin tức lan truyền nhanh thế nào, Phí Nghiêm Thanh vừa về quê thì cả làng đều biết chuyện gì đã xảy ra. Hai cụ già nhà họ Phí tự thấy mất mặt, vội vàng thu dọn đồ đạc đến thị trấn ở.

Sau khi Phí Nghiêm Thanh phát đạt đã mua nhà ở thị trấn quê nhà, là để riêng cho hai cụ già ở. Nhưng những năm này hai cụ già lại thích ở nông thôn, vì ở nông thôn nhiều người lắm mồm, lúc nào cũng được khen ngợi nên thích lắm. Vậy nên sau khi Phí Thắng Nam ly hôn đã chiếm luôn ngôi nhà ở thị trấn, thỉnh thoảng còn dẫn ‘bạn trai’ về nhà.

Kết quả lại xảy ra chuyện như thế này, Phí Thắng Nam không còn chỗ ở, người đàn ông kém cô ta mười tuổi mà cô ta thích vừa nghe ngóng chuyện nhà họ Phí, không nói hai lời đã bỏ chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.